Hợp Đồng Bao Dưỡng

Chương 22: Bách quỷ lục




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Còn Mục Đông trong nháy mắt liền giật mình vì cảnh tượng trước mặt.



Không ngờ đằng sau bức vách trong tủ quần áo âm tường lại là một phòng tắm vòi hoa sen.

“Vào đây, cùng nhau tắm.”

Lục Nghiễn Chi vươn tay kéo Mục Đông còn đang mờ mịt vào tủ quần áo. Phòng tắm giấu sau tủ không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn chứa đủ hai người đàn ông trưởng thành, chỉ có điều hơi chật một chút.

Lục Nghiễn Chi tiện tay ném áo hai người ra ngoài, sau đó đóng cửa lại mở vòi hoa sen.

Dòng nước ấm áp lập tức xối xuống đỉnh đầu, Mục Đông nhắm mắt lại theo bản năng, dùng tay vuốt bớt nước trên mặt, khi mở mắt ra lần nữa vừa vặn nhìn thấy Lục Nghiễn Chi đang vuốt tóc mái về phía sau.

Mục Đông nhìn đối phương hơi ngẩng đầu, từng giọt nước rơi tí tách lên trán, sống mũi và gương mặt hắn, chẳng biết vì sao ngực cậu lại bắt đầu phập phồng.

Những hạt nước rơi trên người Lục Nghiễn Chi tụ lại một chỗ, trượt xuống thuận theo đường nét bắp thịt. Cậu có hơi không khống chế nổi mắt mình, tầm nhìn cứ đuổi theo dòng nước đang uốn lượn xuống dưới. Mục Đông nhìn thấy tinh dịch dính trên hạ thân đối phương đã được rửa sạch, tay hắn đang chà xát cơ bụng căng mịn rõ ràng, dán vào thân thể xoa lên xoa xuống, cuối cùng dừng ở nơi cuống họng.

“Cậu đang nhìn cái gì?” Lục Nghiễn Chi hơi híp mắt lại. Bọn họ cách nhau rất gần, dường như chỉ cần thoáng cúi đầu xuống là có thể hôn lên trán cậu.

Mục Đông giống như bị câu hỏi này gọi tỉnh, khẽ run rẩy một trận, mất tự nhiên nghiêng đầu đi.

“Không...”

Lục Nghiễn Chi dễ dàng nhìn ra dấu vết ngượng ngùng trên gương mặt cứng ngắc của đối phương. Vì thế hắn không cố ý đùa bỡn cậu nữa, thậm chí còn chủ động dời đề tài.

“Biết tại sao bên trong phòng quần áo lại có một phòng tắm ẩn giấu không?”

Mục Đông nghe câu hỏi này xong lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Thân thể cậu không còn cứng ngắc như trước nữa, ngay cả động tác kỳ cọ cũng tự nhiên hơn một chút.

Cậu lắc lắc đầu, sau đó tỏ vẻ lơ đãng ngẩng mặt nhìn đối phương.

Lục Nghiễn Chi làm bộ như không phát hiện tầm mắt Mục Đông, cầm lấy chai dầu gội trên giá nơi góc tường, sau đó vừa gội đầu vừa thờ ơ nói, “Ông chủ của tiệm này, cũng chính là nhà thiết kế, tên Louis. Trước đây có lần anh ta và bạn trai củi khô bốc lửa làm ngay trong phòng quần áo, kết quả sau khi xong việc mới phát hiện trên người nhớp nháp không mặc đồ nổi. Anh ta cảm thấy rất bất tiện, vừa hay đã lắm tiền lại còn tùy hứng, bởi thế liền xây một căn phòng tắm trong này.”

“…” Vậy cũng quá tùy hứng rồi…

Mục Đông nghe xong liền tỏ vẻ hoài nghi, nhưng mà nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy chuyện này hợp logic hơn cả dự đoán… không một kẽ hở. Cậu không biết có phải Lục Nghiễn Chi thuận miệng bịa ra câu chuyện này để trêu mình không, đang muốn quan sát kỹ xem gương mặt hắn có mang theo vẻ hài hước không thì đối phương lại đặt tay lên đầu cậu, khiến cậu cảm thấy mát lạnh.

Lục Nghiễn Chi bóp một ít dầu gội xoa lên tóc Mục Đông, thừa dịp cậu còn đang sững sờ mà xoa nhẹ mấy cái, sau khi tạo thành bọt mới lấy tay nhéo nhẹ mũi cậu, dính chút bọt lên chóp mũi đối phương.

“Gần đây người đại diện sắp xếp công việc gì cho cậu?” Hắn tùy ý hỏi.

“… Không có.” Nhắc đến công việc sự chú ý của Mục Đông lập tức bị dời đi. Thậm chí cậu còn không nhận ra Lục Nghiễn Chi mới vừa giúp mình tắm phía dưới.

“Tuần này tôi chỉ lên lớp với thầy Hàn thôi, người đại diện nói rằng vẫn chưa tìm được kịch bản phù hợp, bảo tôi trước hết cứ chuyên tâm học tập.” Cậu vừa giơ tay tiếp tục gội đầu theo quán tính, vừa nề nếp trả lời, giống như đang báo cáo tiến độ công việc vậy.

Lục Nghiễn Chi cong môi dưới, cúi đầu xả hết bọt xà phòng trên đầu mình, sau đó lau mặt rồi đưa tay gạt đi bọt gần đôi mắt và khóe mép cậu.

“Hôm thứ sáu công ty đã bàn một vài hạng mục đầu tư, kịch bản tôi đều xem rồi, có một nhân vật nam thứ ba thích hợp với cậu, muốn thử chút không?”

Mục Đông hơi ngẩn ra, khi dựa vào tường cúi đầu xả tóc còn lẳng lặng suy nghĩ một lát. Chờ cậu gội đầu xong vén hết tóc ẩm sang một bên mới đáp lời hắn, “Tôi muốn xem trước kịch bản một ít… Có được không?”

“Đương nhiên là được.” Lục Nghiễn Chi tắt nước, bên trong phòng tắm lập tức yên tĩnh lại. “Đó là một bộ webdrama, nam ba là vai phụ quan trọng, xuất hiện hầu như xuyên suốt cả bộ phim, tuy rằng hơi ít cảnh hơn nam thứ một chút nhưng từ hình tượng nhân vật đặt ra thì tôi cảm thấy còn có sức thu hút hơn cả nam thứ.”

Hắn thuận miệng giải thích vài câu, sau đó kéo Mục Đông ra khỏi phòng tắm, cầm lấy hai chiếc khăn rồi ném một chiếc lên đầu Mục Đông.

“Trong điện thoại di động của tôi có lưu bản điện tử, lau người rồi vừa hong khô tóc vừa đọc.”

Mục Đông không kịp đề phòng bị khăn tắm trùm lên đầu, suýt chút nữa không thở nổi. Cậu rầu rĩ ‘Ừm’ một tiếng, sau đó lấy khăn lau sạch nước trên người rồi lau sơ mái tóc ướt nhẹp.

Chờ đến lúc cậu quấn khăn tắm quanh eo bước ra khỏi tủ, Lục Nghiễn Chi đã ngồi trên ghế sopha lấy di động ra xem.

Đối phương cũng không bắt chuyện với cậu. Mục Đông nhép môi thoáng chần chờ một chút, cuối cùng vẫn bước đến ngồi xuống sát bên cạnh, gần như dính vào người hắn.

Lục Nghiễn Chi cảm giác được sự tiếp cận của Mục Đông, hơi nhướng mày, dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn gương mặt cứng ngắc của đối phương, trong lòng âm thầm nở nụ cười. Hắn đưa điện thoại cho cậu, lúc thu lại liền làm bộ lơ đãng cọ ngón tay mình vào đầu ngón tay còn hơi ẩm ướt của Mục Đông.

Hắn nhận ra cậu khẽ run lên một cái.

“Trước khi đầu tư đã bàn bạc kỹ với đạo diễn và biên kịch, vai nam ba sẽ dùng người của Thần Hải, bởi vậy trong tay tôi mới có phần kịch bản này. Tuy phiên bản này với bản chính thức hơi khác nhau một chút, nhưng đại cương sẽ không thay đổi.”

Mục Đông nhận lấy điện thoại, tầm mắt lập tức dời khỏi người Lục Nghiễn Chi dính lên màn hình. Thế nhưng cậu chưa kịp bình tĩnh tỉ mỉ xem xét kịch bản đã cảm thấy đối phương vỗ vỗ chân mình.

“Ngồi xa một chút.” Lục Nghiễn Chi hất mặt về phía đầu ghế sopha bên kia.

Nhất thời Mục Đông không hiểu rõ ý đối phương, theo bản năng nghĩ rằng hắn chê mình ngồi quá gần, điều này khiến mặt cậu không nhịn được nóng lên, lập tức trong lòng còn xuất hiện một chút chua xót, không hề thoải mái.

Cậu khó chịu đứng lên, chuẩn bị đi đến đầu ghế sopha bên kia, nhưng vừa mới bước một bước liền bị đối phương nắm lấy cánh tay kéo xuống, vì không kịp phòng bị nên Mục Đông lảo đảo ngã ngồi lại vào ghế.

“Nghe không hiểu tiếng người à?” Lục Nghiễn Chi tức giận thả lỏng tay, không nhịn được nhéo mặt Mục Đông một phát, “Tôi bảo cậu ngồi xa một chút, rõ ràng cậu không hiểu khái niệm ‘một chút’ là thế nào đúng không. Nếu tôi không kéo cậu lại thì có phải định qua đầu kia sopha ngồi luôn không, hả?”

Mục Đông lập tức chột dạ né tầm mắt. Ban đầu cậu còn hơi không phản ứng kịp, sau đó lập tức phát hiện bản thân quả thật hiểu sai ý.

Trong nháy mắt cậu cảm giác được mặt mình đỏ lên hết một mảnh.

Lục Nghiễn Chi nhìn bộ dạng lúng túng của đối phương, khẽ thở dài một cái, rồi lại dùng tay xoa xoa hai má cậu đã bị mình nhéo đỏ lên.

Hắn đột nhiên phát hiện ra, con báo nhỏ của mình hình như có chút tự ti. Đối phương che giấu rất tốt, hay phải nói là, có khi chính cậu cũng không ý thức được điều ấy.

“Hơi dịch lại chút nữa… Được rồi, đừng nhúc nhích.”

Lục Nghiễn Chi không tùy tiện thăm dò đối phương nữa, chỉ bảo chàng trai đang cứng ngắc cả người di chuyển vị trí. Sau đó hắn nghiêng người nằm xuống, đầu vừa vặn gối lên đùi Mục Đông.

“Lục tổng…” Khi Lục Nghiễn Chi gối xuống Mục Đông hơi run lên, bắp thịt trên đùi căng ra rất chặt, cứng ngắc tới mức hơi cấn cấn.

Lục Nghiễn Chi rũ một cánh tay xuống mép sopha, tay còn lại trượt đến kích thích bắp thịt đối phương. Ban đầu chân cậu còn căng chặt hơn nữa, thế nhưng dần dần dường như bắp đùi hắn gối lên đã hơi thích ứng, cuối cùng cũng mềm ra một chút.

Lục Nghiễn Chi vỗ vỗ lên chân đối phương như khen thưởng, sau đó thu tay lại, cái đầu cà cà trên bắp đùi phủ khăn tắm của cậu, tìm một tư thế thoải mái hơn mà nằm.

“Tôi nằm một lát, lát nữa nếu đọc kỹ rồi thì nói tôi nghe chút xem cậu nghĩ thế nào.”

Mục Đông đáp một tiếng, tập trung lực chú ý lên kịch bản phim.

Bộ webdrama này tên là ‘Bách quỷ lục’, chuyền thể dựa theo tiểu thuyết, nguyên tác vốn cũng có chút tiếng tăm nhưng bởi vì đề tài nên không quá mức lôi cuốn.

Nam chính trong tiểu thuyết là sinh viên đại học năm nhất khoa Lịch sử trường Đại học Nhân Văn. Bởi vì bát tự nhẹ nên quanh năm đều phải mang bùa hộ mệnh, rất có hứng thú với ma quỷ. Nhưng mà cậu ta cũng không có mắt âm dương như trong truyền thuyết, tuy thỉnh thoảng sẽ gặp phải vài sự kiện kỳ quái nhưng không bị thương quá nặng, cũng không thật sự gặp được quỷ.

Cuộc sống đại học mới mẻ rất thuận lợi, cậu ta nhanh chóng kết bạn với nam phụ cùng kỳ túc xá, hai người cùng chuyên ngành, tích cách lại hợp nhau, quan trọng hơn là nam phụ cũng rất có hứng thú với các chuyện ma quỷ, quả thực khớp nhịp vô cùng.

Cuộc sống như vậy trôi qua nửa năm, sau kỳ đầu tiên của đại học, cậu ta vừa mới tới trường báo danh liền nhận được tin cha mình qua đời vì nghẽn cơ tim. Cậu ta đành vội vội vàng vàng chạy về nhà, lại phát hiện cha mình chết rất quái dị. Sau nhiều lần tìm hiểu và ép hỏi mẹ, rốt cuộc mẹ của cậu ta đành phải nói ra chân tướng.

Thực ra nam chính bị sinh non, sau khi ra đời cực kỳ yếu ớt, đến các bác sĩ còn nói rằng cậu ta không sống qua nổi một buổi tối. Rơi vào đường cùng, cha cậu mới nhớ đến quyển sổ ông cố lưu lại, bên trong ghi chép tên họ của các loại yêu ma, thoạt nhìn giống như bản vẽ bùa chú thực sự. Mà ông cố vốn rất quý trọng nó, ông từng nói, quyển sổ này có thể thỏa mãn nguyện vọng của con người, người cầu nguyện càng cấp bách càng thành khẩn thì tỉ lệ nguyện vọng được thực hiện càng lớn.

Thế nhưng một khi nguyện vọng được thực hiện, nhất định phải trả giá tương ứng.

Cái giá phải trả thoạt nhìn cũng rất công bằng, quyển sổ sẽ tạo ra một con quỷ gọi là Tiêu Hồng, người cầu nguyện phải tìm được nó, ngược lại nó sẽ thực hiện một yêu cầu của bọn họ. Điều này giống như một cuộc giao dịch, có điều cuộc giao dịch này có giới hạn theo lẽ trời, bởi vậy thường thường đám yêu ma sẽ không đòi hỏi quá đáng.

Ông cố hay kể về quyển sổ này như một câu chuyện xưa cho mỗi người trong nhà, có điều chả mấy ai tin, chỉ xem như ông đang bịa chuyện để dỗ trẻ con. Nhưng cha của nam chính không có biện pháp khác, đến bệnh viện cũng đã chịu thua nên ông chỉ có thể thử biện pháp không hề khoa học này, cố gắng một lần cuối cùng.

Ông thành công.

Thế nhưng ông lại không đủ năng lực để trả giá, chẳng ai biết cụ thể vì sao ông chết, tóm lại là có liên quan đến quyển sổ này.

Mà bây giờ món nợ còn lại sẽ trút lên người nam chính.

Mục Đông đọc tới đây đã có thể đoán được đại khái các tình tiết phát triển tiếp theo.

Đơn giản là nam chính và nam phụ cùng nhau đi tìm yêu quái, hoàn thành nhiệm vụ, lại tìm yêu quái, rồi lại hoàn thành nhiệm vụ… Sau n lần tuần hoàn thì xuất hiện manh mối liên quan đến cái chết của cha nam chính, một đường truy tìm các boss nhỏ, cuối cùng đánh bại boss lớn, trả hết nợ cho quyển sổ tay, Happy Ending.

Tuy nhiên nếu chấm dứt ở đây thì vai nam ba còn chưa xuất hiện, cho nên Mục Đông tiếp tục nghiêm túc đọc tiếp.

Cậu nhanh chóng tìm được cảnh của nam ba.

Quả thực nam ba đúng như lời Lục Nghiễn Chi nói, là một nhân vật quan trọng mà thú vị. Nam ba là giảng viên bộ môn Dân tộc học, lúc nam chính đăng ký môn tự chọn có chọn một môn liên quan tới môn này, thầy giáo giảng bài chính là nam ba.

Thậm chí tính cách nhân vật này còn hơi giống với Mục Đông, đều yên tĩnh ít nói, chính là loại người không bộc lộ tình cảm ra ngoài. Bề ngoài hắn là một giảng viên tầm thường ở đại học, thế nhưng thực tế lại là linh hồn một thanh cổ kiếm ngàn năm. Tổ tiên của nam chính, cũng chính là chủ nhân quyển sổ, đã từng giúp hắn chặn một lượt thiên kiếp, tuy lúc ấy hắn hứa hẹn sẽ báo đáp, nhưng tới giờ vì tính tình lạnh nhạt lại thiếu tính người nên cứ mãi bị vây trong trạng thái tiêu cực.

Hắn trùng hợp gặp phải nam chính, phát hiện đối phương là đời sau của ân nhân lại vừa hay đang gặp phải phiền phức, cho nên luôn âm thầm không lên tiếng trợ giúp đối phương mỗi khi cậu gặp nạn.

Nói trắng ra, sở dĩ nam chính có thể sống sót sau vô số lần suýt chết, ngoại trừ bởi vì cậu ta là nam chính, còn bởi vì nhân vật bàn tay vàng núp sau lưng này.

Sau đó tác giả liền bắt đầu vui vui vẻ vẻ viết những tình tiết cẩu huyết.

Đầu tiên nam chính phát hiện nam ba không bình thường, sau đó lúc truy tìm nguyên nhân cái chết của cha lại có vài chứng cứ bất lợi chỉa vào nam ba. Sau đó nữa bị boss sau màn hãm hại, nữ chính và nam ba suýt chút nữa bị ép lăn lên giường với nhau, nam chính bắt kẻ thông dâm tại chỗ, thế là tình cảm của nam chính đối với nam ba từ sùng bái tín nhiệm trong nháy mắt đổi thành vừa yêu vừa hận.

May mà tay nghề của tác giả không tệ, lúc xử lý kịch bản cũng được biên kịch sửa lại đúng chỗ, Mục Đông xem hết nội dung cái kịch bản rối loạn này mà cũng không cảm thấy lố bịch.

Đương nhiên cuối cùng nam chính và nam ba giải bỏ hiểu lầm quay lại tốt đẹp với nhau, mọi người cùng đánh một trận tiêu diệt boss, nam nữ chính đính hôn, nam phụ sau khi trải qua rèn luyện tính cách trở nên thành thục thận trọng, còn nam ba hoàn thành xong việc báo đáp đột phá tầng gông xiềng cuối cùng, thuận lợi vượt qua lôi kiếp đứng vào hàng ngũ tiểu tiên.

Nói tóm lại, dù tính tiết không có gì quá đặc sắc nhưng lại thắng ở chỗ cao trào không ngừng, nếu như đạo diễn không vội vàng, hiệu ứng lại đúng chỗ thì đối với một webdrama đã là chất lượng khá tốt.

Kịch bản này không hề ngắn, mặc dù Mục Đông chỉ chọn phần của vai nam ba đọc nhưng tới lúc xem hết kịch bản một lần đã là hai giờ sau đó.

Tóc của cậu đã khô từ sớm rồi.

Mục Đông dụi dụi mắt buông lỏng chiếc di động đã hơi nóng lên, cúi đầu xuống lại đối diện với khuôn mặt Lục Nghiễn Chi.

“Đọc xong rồi?” Lục Nghiễn Chi gối đầu lên đùi cậu đã ngủ được một giấc thong thong thả thả. Hắn hé nửa mắt ra, biểu tình có chút lười biếng.

Mục Đông gật đầu một cái, “Nhân vật này rất tốt, nhưng tôi không dám chắc trình độ bây giờ của mình có thể diễn ra nổi hay không.”

Lục Nghiễn Chi nghe vậy hơi cau mày. Sở dĩ hắn chọn nhân vật này là đã suy tính kết quả kỹ càng. Hắn cũng không mong rằng đối phương sẽ cự tuyệt cơ hội lần này nữa, chưa kịp mở miệng đã nghe cậu tiếp lời, “Thế nhưng… Tôi muốn thử một lần.”

Mục Đông hít sâu một hơi, sau đó mới giải thích, “Yêu cầu về kỹ năng diễn xuất của webdrama thấp hơn một chút so với phim truyền hình và phim điện ảnh, mặt khác nhân vật này cũng có chút tương tự với tính cách của tôi, tôi dễ dàng xử lý hơn một chút, cũng dễ bắt đầu. Hơn nữa… đối tượng của webdrama luôn là bộ phận thanh thiếu niên, tôi cảm thấy đề tài này… chiếu truyền hình hoặc màn ảnh rộng có thể không thích hợp lắm, thế nhưng nếu làm webdrama vẫn có sức hấp dẫn nhất định. Thêm vào đó có fan nguyên tác làm trụ cột, chỉ cần đảm bảo hiệu quả ở mức trung bình thì kết quả sẽ không tệ.”

Đây là lần đầu tiên Mục Đông nói một hơi dài trước mặt Lục Nghiễn Chi như vậy. Sau khi lẳng lặng nghe đối phương nói xong, Lục Nghiễn Chi bỗng nhiên giơ tay lên, túm lấy sau gáy đối phương đè đầu cậu thấp xuống.

Mục Đông không hề phản kháng, thuận theo động tác của hắn hạ người xuống, có chút lo lắng nín thở. Cuối cùng Lục Nghiễn Chi ngừng lại trước khi mũi hai người cọ vào nhau, tùy ý xoa xoa sau gáy Mục Đông, khiến cậu không thể không tiếp tục duy trì tư thế có hơi không thoải mái này.

“Tôi đột nhiên có ý này.” Hắn nhẹ giọng nói, “Tuy rằng nam ba đã ngầm định là người của Thần Hải, thế nhưng thực tế ngày chọn vai, nhân vật này sẽ vẫn được công khai diễn thử. Không bằng chúng ta chơi trò này đi, vai diễn này nhất định sẽ là của cậu, nhưng chuyện này chỉ có cậu, tôi và Phương Hàm biết được. Đến lúc đó ngoại trừ những người trong công ty, có thể còn có những nghệ sĩ khác đến thử vai này. Trước khi đưa ra kết quả cuối cùng, tôi sẽ không tiết lộ quyết định của tôi cho đạo diễn biết.”

Mục Đông nghe tới đây hô hấp đã trở nên dồn dập, dường như cũng dự đoán được lời tiếp theo của đối phương. Quả thực cậu hơi cảm thấy căng thẳng bất an vì điều đó, nhưng nhiều hơn nữa lại là một cảm giác hưng phấn nóng lòng muốn thử sức.

Đương nhiên Lục Nghiễn Chi đã nhìn ra, cong khóe miệng cười cười. Hắn thoáng ngẩng đầu lên, tặng cho đối phương một nụ hôn khẽ chạm vào rồi tách ra.

“Báo nhỏ, để tôi xem thử một chút, nếu như dựa vào sức mình thì nhân vật này cậu có bắt được không.”

Nhịp tim Mục Đông lập tức nhanh hơn, không biết bởi vì nụ hôn kia hay là vì lời nói của hắn. Cậu vẫn còn một chút lý trí sót lại, thở ra một hơi trầm giọng hỏi, “Nếu như… tôi thất bại, nhân vật này vẫn sẽ là của tôi, đúng không?”

“Đúng.” Lục Nghiễn Chi không chút do dự đáp.

“… Chuyện này đối với những người khác mà nói… không công bằng.”

Lục Nghiễn Chi nghe vậy nở nụ cười, bóp nặn sau gáy đối phương, thốt ra lời vừa ngạo mạn vừa bá đạo.

“Không công bằng, nhưng ai bảo tôi lại là nhà đầu tư chứ. Bởi vậy mới nói, cậu phải nỗ lực vào, nếu như không muốn người khác chịu loại bất công này thì nhất định cậu phải thắng trong lần thử vai mới được.”

Mục Đông im lặng chốc lát, nhìn vào mắt Lục Nghiễn Chi, nửa ngày sau mới gật đầu.

“Ngoan lắm.” Lục Nghiễn Chi nhẹ giọng khen ngợi một câu, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, tâm huyết đang trào hỏi, “Nói cho tôi biết, Mục Đông, nếu như cậu thất bại thì có cảm thấy hổ thẹn với người vốn nên nhận được vai diễn đó không?”

“Không đâu.” Ngoài dự đoán của hắn, Mục Đông không ngờ chẳng suy nghĩ gì đã đưa ra lời phủ định.

“Vì sao hả?”

“Bởi vì tôi cũng đã trả giá rất lớn vì nó, đây là thứ tôi nên nhận được.”

Lục Nghiễn Chi ngẩn ra vì câu trả lời này, không ngờ đối phương lại nói thế, rồi lại cúi đầu nở nụ cười. Hắn nhìn thấy gương mặt cậu vẫn quyết tâm tỏ vẻ trấn định, nhưng thực tế hai tai đã đỏ hết lên.

Hắn không nhịn được đè Mục Đông xuống, hôn lên môi cậu một lần nữa.