*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bộ dáng kia của cậu khiến Lục Nghiễn Chi có chút đau lòng. Hắn kéo người từ dưới mặt đất lên, sau đó ôm eo đối phương, để cậu ngồi khóa trên đùi mình lần nữa.
—
“Không bị thương, họng có đau không?” Khẩu khí của hắn không quá tốt nhưng thái độ rõ ràng đã hơi dịu lại, điều này khiến tấm lưng căng cứng của Mục Đông thoáng thư giãn một tí, thậm chí cậu còn liếc mắt thật nhanh xem thử sắc mặt hắn, sau đó cúi xuống lắc lắc đầu.
“Vừa nãy là sao, sao lại tự mình xằng bậy hả?”
Lục Nghiễn Chi một bên vừa hỏi một bên vừa vươn tay nắm chặt khí cụ đang gắng gượng của đối phương. Mục Đông không kịp đề phòng động tác đột ngột của hắn, sau khi bị mò trúng mới hơi run run một chút, theo bản năng nhìn vào tấm gương bên kia.
Vì vậy Lục Nghiễn Chi cũng thuận theo ánh mắt đối phương liếc nhìn gương, kết quả đầu còn chưa xoay qua đã bị cậu hốt hoảng che mắt.
“Đừng, đừng nhìn…”
Ngón tay Mục Đông có hơi nóng, đầu ngón tay cũng đang run rẩy. Lục Nghiễn Chi kéo tay đối phương xuống, nhìn cặp mắt cậu có vẻ né tránh, đôi lông mày hắn hơi nhíu lại.
“Sao thế, không thích bộ dạng này của mình?” Hắn vừa hỏi vừa dùng ngón tay cái đè lên đỉnh dương v*t cậu một chút, khiến chàng trai ngồi trên người mình dồn dập thở hổn hển.
“Vì sao không thích? Rõ ràng tôi cảm thấy rất đẹp.” Hắn dùng bàn tay bao phủ quy đầu ướt nhẹp của đối phương, sau đó xoa xoa vòng tròn, khiến cho cây gậy cứng rắn của cậu nghiêng tới ngả lui theo tay mình, tiếng dịch thể bị khuấy động đặc biệt rõ ràng hơn một ít.
Mục Đông hoàn toàn không chống đỡ được kỹ xảo thành thạo này, eo lập tức mềm nhũn ra. Đúng lúc ấy đối phương còn cố tình nắm lấy cằm cậu bằng bàn tay còn lại, ép cậu quay đầu nhìn vào tấm gương chạm đất bên kia.
Cậu không chịu nổi nhắm chặt mắt lại, một khắc sau liền cảm thấy bàn tay đối phương đang nắm khí cụ mình hơi tuột xuống một chút, bao vây lấy bao tinh hoàn đang căng đầy của cậu, nhẹ nhàng bóp nặn.
Một khoái cảm như dòng điện không thể khống chế lập tức nảy lên, suýt nữa cậu đã bắn ra, một lượng lớn chất lỏng từ tuyến tiền liệt tràn ra khỏi linh khẩu, khiến Mục Đông cảm giác như đường tiết niệu nhạy cảm cũng không nhịn được tê dại đi.
“A ưm…” Cả người cậu đều bị trận khoái cảm lâu dài này làm cho run rẩy. Lúc bấy giờ đối phương nhẹ giọng bảo cậu mở mắt, tâm trạng Mục Đông hoảng hốt, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của chính mình, bộ dạng bị tình dục làm cho thất thần.
“Nhìn.” Lục Nghiễn Chi thông qua gương đối diện với Mục Đông, sau đó nhìn kỹ đối phương, sẵn tay điều chỉnh vị trí eo cậu một chút, để cho tính khí đang kề sát nhau của hai người không bị che mất.
Mục Đông hít vào một hơi, đôi mắt không tự chủ nhìn vào dương v*t mình trong gương đang run rẩy không dừng nổi vì hưng phấn. Khí cụ cậu thỉnh thoảng lại phun ra chất lỏng mỏng manh, vết tích trong suốt trượt theo thân xuống dưới, thậm chí còn dính lên dương v*t Lục Nghiễn Chi.
“Có phải là thoải mái đến sắp bắn?” Lục Nghiễn Chi cố ý dùng đầu ngón tay quẹt theo chất dịch dính trên tính khí Mục Đông, sau đó nhẹ nhàng chọc mở đỉnh dương v*t cậu. Hạ thể của hắn cũng ẩm ướt rối ren vì tình dục, thậm chí hắn còn quệt thêm một ít dịch thể của mình lên đầu ngón tay rồi cọ vào linh khẩu đối phương.
Mục Đông làm sao chịu nổi đùa giỡn kích thích như vậy. Cậu thở hổn hển thật kịch liệt, tay phải nắm chặt thành quyền, móng tay bấm vào da thịt trong lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau. Từ trong gương cậu có thể thấy rõ rõ ràng ràng bản thân mình hưng phấn không ngừng vì động tác của đối phương, trong đầu cậu cũng loạn tung tùng phèo, lý trị bị ngâm trong tình dục vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, cuối cùng mềm nhũn thành một vũng nước dính dấp.
Cậu cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục như vậy thì sẽ dần biến đổi đến mức một chút xấu hổ cũng không còn.
“Có phải cậu cảm thấy bộ dạng động tình này của mình rất phóng đãng, cho nên không chịu được đúng không, hả?” Lúc này Lục Nghiễn Chi lại cố tình truy hỏi cậu, khiến Mục Đông không biết trả lời sao mới tốt.
Thật ra trong lòng cậu đang đồng tình, nhưng bản năng lại cảm thấy đối phương sẽ không thích câu trả lời đó của mình. Vì vậy cậu không còn cách nào khác hơn ngầm thừa nhận, âm mưu muốn dùng sự im lặng để tránh bị đối phương trách cứ.
Thế nhưng Lục Nghiễn Chi sẽ không vì chuyện như thế mà phật lòng, hắn cảm thấy đối phương thực sự cẩn thận hơi quá rồi.
Dù sao, biết xấu hổ cũng không phải chuyện gì xấu.
“Thật ngốc.” Hắn không nhịn được kề sát lại gần cắn lên vành tai đối phương một cái, sau đó buông bàn tay vẫn đang giữ lấy cằm cậu, xoa xoa chiếc cằm bị nắm tới hiện ra vệt hồng, “Cậu đang ve vãn với tôi làm tình với tôi, là tôi khiến cậu bày ra dáng vẻ như vậy. Cậu cũng không phải chạy ra đường tìm đại thằng nào chơi đùa quần giao, sao phải dán cái loại ‘dâm đãng’ này lên người mình?”
Rốt cuộc Lục Nghiễn Chi cũng thấy biểu tình đối phương thả lỏng hơn một chút, dường như đã bị thuyết phục. Hắn mơ hồ cảm thấy cậu có vẻ chỉ chui vào ngõ cụt, dù làm sao cũng không vượt qua được điếm mấu chốt, cần có ai đó bên cạnh đẩy một phát mới được.
Thế nên hắn chen tay vào chỗ khí cụ hai người lung tung xoa nắn, khiến hai dương v*t thô cứng dính vào nhau cọ tới cọ lui. Mục Đông nhất thời phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, lại có chút né tránh không dám nhìn mình trong gương.
Lúc này Lục Nghiễn Chi không ép đối phương quay đầu nữa, chỉ giữ chặt cổ Mục Đông, khiến cậu cúi đầu kề sát lại phía mình.
“Tôi đã nói với cậu rồi, loại dirty talk này là đang trêu chọc cậu thôi, tôi chỉ muốn khiến cậu hưng phấn, không phải muốn sỉ nhục cậu. Cậu nên hiểu rõ sự khác biệt giữa hai điều đó, biết chưa?” Nói tới đây đột nhiên Lục Nghiễn Chi liền ôm lấy eo đối phương rồi trở mình, đè cậu vào bên trong ghế sopha còn bản thân thì nằm lên người cậu.
Hành động đột ngột này khiến Mục Đông phát ra một tiếng kêu sợ hãi trầm thấp, chỉ cảm thấy tầm mắt loáng lên một cái mà cả người đã lật lại. Trái tim cậu nhảy lên kịch liệt, thậm chí người gần trong gang tấc kia còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ ngắn ngủi.
Tư thế cậu bây giờ giống như bị đối phương giam cầm trong chiếc ghế sopha nhỏ hẹp, bốn phía đều là hơi thở của Lục Nghiễn Chi, cảm giác như không còn chỗ nào có thể trốn được.
Lục Nghiễn Chi đè thân thể xuống, dùng hạ thể chọc vào người cậu, sau đó chậm rãi ma sát.
“Về phần phản ứng tình dục của cậu, báo nhỏ, cái này cũng không gọi là phóng đãng, mà là thành thực.” Đối phương bỗng nhiên kề sát vào tai Mục Đông nhẹ giọng nói, khi hắn mở miệng tất cả hơi thở nóng rực đều phả vào tai cậu, khiến cậu có cảm giác như âm thanh ấy muốn dính luôn vào tai mình.
“Tôi lại rất thích bộ dạng thành thực này của cậu.”
Lúc nói câu này hình như Lục Nghiễn Chi đang cười, nhưng mỗi một từ hắn thốt ra dường như đều nổ tung trong mạch máu Mục Đông, làm cậu tưởng chừng muốn sôi trào.
Cậu đột nhiên vươn tay víu chặt vào vai đối phương, sau đó run rẩy mở hai chân ra, ưỡn eo dưới khiến cho dương v*t đang ma sát dính vào nhau của hai người phát ra tiếng nước dính dấp rõ ràng.
“Lục tổng, tôi muốn bắn… Đừng cọ, để tôi… A ưm! A a, a…”
Lục Nghiễn Chi cảm giác đối phương quả thực đang châm lửa, vừa nãy thậm chí hắn còn muốn nhấc eo cậu lên, tách miệng huyệt ra trực tiếp đâm vào.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể vịn chặt eo cậu, mạnh mẽ ma sát khí cụ lẫn nhau. Kích thích trực tiếp như thế mang đến khoái cảm cực lớn, lúc trước khi được đối phương dùng miệng hầu hạ hắn đã tích trữ không ít lửa dục, bây giờ động tác đơn giản mà trực tiếp thế này nhanh chóng khiến hắn có ý muốn bắn tinh.
Còn Mục Đông đã bị động tác mạnh mẽ lần này khiến cho tinh thần lung lay. Cậu thoải mái há mồm thở dốc, thân thể bị đối phương cọ đến mức rung động không ngừng, tiếng thở dốc cũng đứt quãng từng đoạn. Ngón tay cậu siết chặt quần áo đối phương, nút áo Lục Nghiễn Chi đã bị cậu làm bung ra hai cái, lộ ra khuôn ngực đầy mồ hôi.
Dường như cậu đã nghĩ thông suốt rồi, càng ra sức phối hợp với hoàn cảnh.
Lục Nghiễn Chi thấy đối phương thỉnh thoảng còn vươn lưỡi liếm liếm môi, chỉ cảm thấy một luồng khí khô nóng tụ trước ngực, khiến cho hô hấp của hắn không hề thoải mái. Hắn ít khi chủ động hôn môi với bạn tình, thế nhưng lần này lại bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên bờ môi hơi sưng tấy mà ướt át của Mục Đông.
Nhất thời cả người Mục Đông đều run mạnh lên, giống như bị nụ hôn bất ngờ này dọa sợ. Lục Nghiễn Chi dễ dàng tách hàm răng đối phương ra, tiến đầu lưỡi mình vào quấy rầy đầu lưỡi hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào của cậu.
“A ưm…”
Phản ứng của Mục Đông ngây ngô ngoài dự đoán, điều này khiến Lục Nghiễn Chi có chút bất ngờ, lại cảm thấy cũng có vẻ hợp tình hợp lý. Hắn có cảm giác nhịp điệu hô hấp của người dưới thân loạn tùng phèo lên, gấp gáp đến mức muốn hít thở không thông. Hạ thể đối phương cũng không ngừng chuyển động, bắp đùi còn co giật một trận.
Thế là hắn đột ngột quấn lấy đầu lưỡi cậu mút vào, sau đó nhanh chóng dùng sức đâm vào tính khí cậu một phát. Mục Đông lập tức dùng chân kẹp lấy thắt lưng hắn khó chịu giãy giụa hai lần, vòng eo rung động kịch liệt, một bên vừa bị hắn hôn một bên lên tới đỉnh.
“A! Ừ... Ưm –””
Tiếng rên rỉ ngột ngạt trầm khàn này khiến bụng dưới Lục Nghiễn Chi co rút một trận nhanh chóng. Miệng cậu bị hắn lấp kín không kêu lên được, âm thanh phát ra cũng dụ người không ngờ. Hắn có thể cảm giác hạ thân mình đâu đâu cũng dính tinh dịch cậu, rốt cuộc cũng buông lỏng miệng đối phương. Người bị hắn hôn đến mức hút hết không khí lập tức thở dốc còn kịch liệt hơn tiếng rên rỉ ban nãy, sắc mặt đỏ lên, bộ dạng một vẻ mờ mịt luống cuống.
“Lục tổng…” Vẻ mặt Mục Đông hốt hoảng, vô thức kêu Lục Nghiễn Chi một tiếng. Lục Nghiễn Chi chỉ cảm thấy hô hấp mình hơi nghẹn lại chút ít, lập tức mạnh mẽ cọ lên khí cụ còn chưa nhuyễn xuống của cậu mấy lần, sau đó hổn hển bắn ra.