Edit: Nananiwe
Qua mấy ngày, Bách Ấu Vũ đã quen thuộc hơn với Thích phủ, Thích Tinh ở cạnh y nhiều ngày đã không chịu nổi đồng liêu thúc giục nữa, thu xếp công vụ bắt đầu thượng triều, Thích phủ chỉ còn lại mỗi Bách Ấu Vũ.
Nha hoàn Thích phủ cũng đã thân thuộc với Bách Ấu Vũ hơn, trong đó đại nha hoàn Kim Trản là thân nhất, tính tình hoạt bát luôn líu ríu không ngừng.
Gã sai vặt bên người Bách Ấu Vũ có việc phải về quê trước khi thành hôn, không thể đi theo y tới Thích phủ.
Người hầu hồi môn của y chỉ có một vị ma ma, nhưng ma ma đã lớn tuổi, không thể cùng y đi lại khắp nơi.
Mặc dù tính tình Bách Ấu Vũ e thẹn nhưng là người rất thích náo nhiệt, bởi vậy thầm cảm thấy vui mừng trong lòng.
Ngày hôm ấy Thích Tinh không ở trong phủ, Bách Ấu Vũ cảm thấy bức bối trong người nên Kim Trản đề nghị xuất môn đi dạo.
Hoàng thành to như vậy, Bách gia ở nội thành của phố Nam, Thích gia ở phố Bắc, từ nhỏ Bách Ấu Vũ chỉ dạo chơi ở phố Nam, chưa từng đi xa hơn.
Nghe nói phố Bắc phồn hoa hơn phố Nam, quý nhân quan cao chức trọng gặp khắp nơi, y còn chưa được nhìn thấy, trầm ngâm một lát thì đồng ý.
Ca nhi đã thành hôn không nên xuất đầu lộ diện, Kim Trản để Bách Ấu Vũ đi xe ngựa.
Bách Ấu Vũ ngồi trên xe ngựa, vén một góc màn xe nhìn ra bên ngoài, vừa đúng lúc đi qua chợ.
Tiếng người rao hàng vang lên bên tai không dứt, có một số món đồ thật sự độc đáo, Bách Ấu Vũ nhìn một hồi trái tim cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Kim Trản cười: "Thiếu phu nhân muốn cái gì ạ? Để nô tỳ xuống mua cho ngài, buổi tối sẽ báo với thiếu gia.
Bách Ấu Vũ buông rèm xuống, ho khụ một tiếng: "Ta có chút vốn riêng, không cần dùng tiền của thiếu gia."
"Tiêu tiền của phu quân nhà mình mà phu nhân còn cảm thấy xấu hổ à?" Kim Trản cười le lưỡi: "Sợ là thiếu gia còn đang ước gì phu nhân tiêu hết bổng lộc của ngài ấy, mượn danh..."
"Cái gì cơ?"
Kim Trản lại dừng không nói nữa, lắc đầu "hì hì" hai tiếng, nháy mắt với Bách Ấu Vũ mấy cái: "Nô tỳ thấy bánh gạo của tiệm phía trước khá ngon, phu nhân có muốn nếm thử không?"
Cách một lớp rèm còn có thể ngửi thấy mùi thơm của bánh gạo, Bách Ấu Vũ thèm ăn, lại sợ sau khi hồi phủ Kim Trản sẽ thật sự tìm Thích Tinh báo cáo, nói: "Ta đi cùng ngươi."
Chuyến này Bách Ấu Vũ ra ngoài là vì hít thở không khí, Kim Trản không ngăn lại, hai người cùng xuống xe.
Khi xuống xe, một tiểu tư đặt bậc thang bằng gỗ xuống, có người đến đỡ Bách Ấu Vũ.