“Này, rốt cuộc là cậu chạy đi đâu thế?”
Lúc này, đối mặt với sự chất vấn của Nhậm Tuyết Lan, Cố Thất Hải đã bình tĩnh trở lại. Cổ cô kẹp di động, tay trái cầm bảng màu, tay phải cầm bút vẽ tô loạn xạ lên bức tranh sơn dầu trước mặt, dần dần cảm thấy sự khó chịu khi nãy đã giảm dần.
Cô không muốn kể với Nhậm Tuyết Lan chuyện vô tình gặp được Dịch Triệu Huy khi nãy. Đành phải nói qua loa: “Mình có việc đột xuất, chưa kịp nói lại với cậu đã rời đi rồi, xin lỗi.”
Không ngờ Nhậm Tuyết Lan lại không hề để ý chuyện Cố Thất Hải không chào mà về trước. Cô giống như không để ý đến tâm trạng bất an của Cố Thất Hải mà liên tục lải nhải qua điện thoại về mấy chuyện thời trung học.
Cố Thất Hải nghe một lúc rồi bắt đầu thất thần. Dù cho cô có luôn cố gắng quên đi… nhưng chỉ cần một chút lơ đãng thì nụ cười của Dịch Triệu Huy sẽ liền xuất hiện trong đầu cô.
Trong mắt mọi người Dịch Triệu Huy là một thầy giáo phong độ, tài hoa xuất chúng, được cả học sinh lẫn phụ huynh yêu mến. Thế nhưng đối với Cố Thất Hải đó lại là người mà cả đời này cô không muốn gặp lại nhất.
Thế nhưng hôm nay hai người lại chạm mặt.
Cố Thất Hải càng nghĩ càng thấy hối hận, bỗng nhiên nghe thấy Nhậm Tuyết Lan gọi lớn, cô lấy lại tinh thần.
Nhậm Tuyết Lan hào hứng đề nghị: “Lần sau chúng ta lại về thăm trường cũ đi.”
Cố Thất Hải không nhịn được hỏi: “Cậu thật sự nhớ trường cũ đến vậy?”
Đầu dây bên kia nháy mắt liền yên tĩnh lại. Cố Thất Hải nắm chặt điện thoại. Tính tình cô vốn luôn khá tốt, hôm nay bỗng nhiên trở nên rất nóng nảy.
Nhậm Tuyết Lan im lặng lúc lâu mới nói: “Cậu nói đúng. Mình không nên quá hoài niệm. Phải vứt bỏ đi quá khứ ấy, Thất Hải, mình tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ đó.”
Cố Thất Hải nghe xong tâm tình liền trở nên phức tạp, cô vừa định đáp lại thì nghe thấy tiếng động ở hành lang. Cô vội kết thúc cuộc gọi với Nhậm Tuyết Lan, cầm lấy mấy thứ đã chuẩn bị sẵn trên bàn, bước nhanh ra ngoài.
Mã Tu Hòa vừa tan làm, đứng trước cửa nhà lấy chìa khóa. Ở phòng bên cạnh Cố Thất Hải đột nhiên chạy ra.
“Anh về rồi.” Cố Thất Hải chạy quá nhanh nên hơi thở có chút gấp.
Mã Tu Hòa gật đầu một cái, ánh mắt thản nhiên đánh giá cô.
Anh tạm thời còn chưa rõ thái độ này của Cố Thất Hải giống như đang đón anh trở về.
Cố Thất Hải thẳng người bước đến gần Mã Tu Hòa, nhưng vẫn cẩn thận duy trì khoảng cách với anh. Hai tay cô đưa ra một chiếc phong bì: “Đây là chìa khóa nhà anh, còn có cả tiền lần trước tôi mượn nữa. Cảm ơn.”
Mã Tu Hòa nhận phong bì.
“Gần đây anh hình như đều không về nhà.” Cố Thất Hải muốn cùng anh nói chuyện thêm vài câu, không nghĩ đến vừa mở miệng ra liền nói vào chủ đề cá nhân của anh.
Mã Tu Hòa cũng chỉ “Ừ” một tiếng.
“Gần đây bận rộn nhiều việc?”
“Ừ.”
Hai tay Cố Thất Hải chắp sau lưng, vì khẩn trương mà mấy ngón tay quấn chặt lại với nhau: “Trưa nay… Để cho anh nhìn thấy dáng vẻ ấy, thật sự rất xấu hổ.”
Cô không nói rõ đó là chuyện gì, nhưng Mã Tu Hòa vẫn có thể liên tưởng đến cảnh hai người chạm mặt ở thang máy. Bộ dạng nín khóc của cô lúc ấy, giống như vừa bị cái gì đó dọa sợ.
“Gặp chuyện buồn?”
“….Phải.”
“Lúc cần khóc thì cứ khóc, đến khi cần cười thì phải cười thật sảng khoái.” Anh nói: “Khi sợ hãi thì nên nói ra, đừng cố giữ trong lòng.”
Hả, anh đang an ủi cô?
Thậm chí anh còn nói thẳng ra tình trạng cô không muốn nói cho ai biết.
Anh nhìn thoáng qua đôi mắt của cô sau cặp kính: “Gần đây không ngủ được sao? Vẫn còn nhớ đến cảnh đêm hỏa hoạn?”
“Tôi….” Cố Thất Hải vốn định nói không phải. Nhưng nghĩ lại, bản thân đối với người trước mặt có thể giấu được bao nhiêu, cô liền bỏ qua ý định ấy, thẳng thắn nói thật: “Đúng vậy, tôi biết đêm đó chẳng qua cũng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng cứ nhắm mắt lại thì lại cảm thấy mình giống như vẫn còn đang trong đám cháy….Sau đó thì mất ngủ.”
“Sợ gì chứ, nhỡ chẳng may có xảy ra chuyện gì thì cũng đã có tôi ngay sát vách rồi.” Mã Tu Hòa nói xong lại ngừng lại, nhớ đến quy luật làm việc của mình rất thất thường, lời nói này không thể khiến cho người khác an tâm được. “Đưa điện thoại đây.”
Cố Thất Hải đưa điện thoại trên tay cho anh.
Anh bấm số điện thoại của mình vào điện thoại cô: “Đây là số điện thoại của tôi, nếu gặp chuyện gì chỉ cần gọi thì tôi sẽ đến ngay.”
Cố Thất Hải thụ sủng nhược kinh nhận lại điện thoại: “Cảm ơn anh, Mã tiên sinh.”
“Đừng khách sáo.”
Thấy Mã Tu Hòa sắp bước vào nhà, Cố Thất Hải nói vọng theo: “Anh xem tin tức mới gần đây chưa? Lời suy đoán của anh lúc đó…. là chính xác.”
Mã Tu Hòa dừng chân: “Vậy sao, cảm ơn đã cho tôi biết.”
“Ngày ấy tôi không nên nghi ngờ suy luận của anh.” Cố Thất Hải hối hận nói.
“Để phá bỏ đi hình tượng người khác đã xây dựng trong lòng mình từ lâu rất khó, phản ứng của cô khi ấy rất bình thường, tôi không trách cô.”
“Đúng rồi, cửa kính ban công nhà anh đã sửa chưa?” Cố Thất Hải một lần nữa chuyển đề tài.
“Đã sửa.”
“Tiền sửa….”
“Không cần.” Anh cắt ngang lời cô. “Cô không cần phải sợ tôi như vậy. Nói đúng ra thì Cố Thất Hải cô chính là ân nhân cứu mạng tôi.”
Cố Thất Hải lắc lắc đầu, đến bây giờ mặc dù cô vẫn nhớ cảm giác sợ hãi khi ở trong biển lửa, nhưng bên cạnh đó cô cũng nhớ rất rõ cái nắm tay ấm áp của anh khi ấy.
“Vì sao…. Anh lại biết tên tôi?” Cố Thất Hải đột nhiên lại muốn biết chuyện này.
Nếu ngày ấy trên tờ ghi chú anh không kí lại tên mình thì có lẽ đến bây giờ cô vẫn không biết tên anh. Nhưng vì sao ngay trong vụ cháy anh lại có thể gọi tên cô.
“Buổi chiều hôm cô dọn đến, trên hành lý có ghi to ba chứ “Cố Thất Hải” chỉ cần để ý là có thể nhớ.” Mã Tu Hòa cười cười. “Hơn nữa nghe cũng rất êm tai.”
“Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn anh hôm ấy giúp tôi để hành lý ở trước cửa, mà vẫn chưa có cơ hội gặp anh.”
“Việc nhỏ thôi.” Mã Tu Hòa nhìn Cố Thất Hải, đột nhiên vươn tay ra xoa đầu cô: “Thôi về nhà ngủ đi, cô bé mắt kính.”
Mã Tu Hòa về đến nhà, sự cảnh giác cả ngày mới được gỡ bỏ. Đến phòng khách, nhìn qua cũng có thể thấy những mảnh thủy tinh ở ban công đã được dọn sạch.
Sau đó anh nghĩ đến Thất Hải.
Anh lấy chiếc phong bì mà cô vừa đưa, xem qua bên trong, là một tờ nhân dân tệ mới tinh giá trị vừa đúng bằng số tiền anh để lại cho cô.
Mặc dù Cố Thất Hải hỏi “vay”, nhưng anh vốn không nghĩ đến việc cô cần phải trả lại. Chuyện tiện tay giúp đỡ (1) nhau này vốn là chuyện thường tình. Anh cũng không để trong lòng, không ngờ cô lại nhỡ rõ như vậy, thậm chí còn tìm mọi cách để cảm ơn anh.
(1) 举手之劳: nhấc tay chi lao
Mã Tu Hòa cũng là người từng trải, nhưng trước giờ chưa từng gặp cô gái trẻ nào mà cố chấp giống Cố Thất Hải. Tính cách của cô khá bảo thủ, nhưng cũng chân thành hiếm có.
Anh phát hiện ra trong phong thư trừ tiền ra có vẻ còn có một tấm thiệp để bên trong, anh dốc ra, trên thiệp là một dòng chữ giống như chữ học sinh tiểu học khiến cho anh bật cười.
Không phải là nụ cười chế nhạo mà là nụ cười ấm áp.
“Tôi ăn nói vụng về, có thể khi đối mặt với anh sẽ không thể biểu đạt hết tâm ý của mình. Cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng, cảm ơn anh ở thời điểm tôi sắp buông xuôi lại gọi tên tôi, khi ấy anh đã cho tôi một động lực rất lớn. Tôi thật sự cảm thấy trở thành hàng xóm của anh là một điều rất may mắn. Cố Thất Hải.”
_____
Phòng bên cạnh, Cố Thất Hải lại đang rất bận rộn.
Sau khi nói chuyện với Mã Tu Hòa ở hành lang xong, cô liền lâm vào trạng thái hết sức rối bời. Cô thử vẽ tranh tiếp nhưng không tài nào tập trung nổi nên cô chuyển sang đi rửa bát, giặt quần áo, quét nhà, thậm chí còn đi xếp lại các tập tranh của cô trong nhà một lần. Làm nhiều việc như vậy, thế nhưng cảm giác xao động trong lòng vẫn không cách nào xua đi được.
Cô ôm ngực hít sâu, hình ảnh Mã Tu Hòa sờ đầu cô bất giác lại hiện lên trong đầu.
Cô thừa nhận hành động này có chút thân thiết, nhưng nếu nghiêm túc mà nói thì đó cũng không phải là một hành vi vượt qua quy củ.
Một người đàn ông sờ đầu một người con gái, có lẽ là bắt nguồn từ thiện cảm. Biết đâu…. chỉ là biểu đạt sự quan tâm? Có rất nhiều người lớn tuổi cũng làm động tác ấy đối với người nhỏ tuổi hơn. Cách làm việc Mã Tu Hòa rất chín chắn, chắc chắn anh ấy lớn tuổi hơn cô. Trong mắt anh có lẽ cô chỉ là một cô gái nhỏ nhà bên thôi?
Cố Thất Hải càng nghĩ càng thấy thất bại, thấy thời gian cũng đã muộn mà mai còn phải đi làm, cô đành mang cả bụng suy nghĩ miên man ấy lên giường. Khi cô nhắm mắt lại, một loạt chuyện của ngày hôm nay dần dần lướt qua trong đầu, hình ảnh cuối cùng lại chính là khi cô trong đám cháy. Hô hấp của cô trờ nên gấp gáp, không khí dường như càng ngày càng loãng dần. Toàn thân vô lực, cô không thể nào tìm được trong không gian tối đen ấy một điểm dừng chân.
“Thất Hải, đi theo tôi.”
“Chúng ta phải cùng nhau sống sót đi ra.”
“Sợ gì chứ, nhỡ chẳng may có xảy ra chuyện gì thì cũng đã có tôi ngay sát vách rồi.”
“Chỉ cần cô kêu cứu, tôi sẽ đến ngay lập tức.”
Trong thời khắc cô lâm vào sợ hãi, đột nhiên cô nhớ lại tiếng nói trầm thấp dễ nghe của anh. Thân thể dần dần thả lỏng, từng câu nói của anh tiếp thêm sức mạnh cho cô, dẫn dắt cô đến với ánh nắng ấm áp.
Dù vẫn bị dày vò một lúc nhưng đây là tối đầu tiên cô có thể ngủ yên ổn mà không dùng bất kì loại thuốc nào.
Cố Thất Hải yên ổn ngủ say, không hề phát hiện ra điện thoại di động tùy ý để ở phòng khách đang reo lên từng đợt chuông.
Người gọi là ‘Thầy Dịch Triệu Huy.’