Hồng Trang

Chương 28: Che mắt




Hồng Trang thả Ân Viễn Nhai.

Không phải là không giết được, mà vì nàng đã ngầm đồng ý với Quý Hàn Sơ rồi. Lúc rời đi trông chàng rất khổ sở, nếu thật sự muốn giết thì nàng chỉ cần vung tay chém một phát là lão già họ Ân đó bay màu ngay.

Chỉ là nàng không muốn giết người trước mặt Quý Hàn Sơ. Mặc kệ trước kia thế nào, nhưng lần này nàng phá lệ không muốn.

Tuy rằng thả Ân Viễn Nhai đúng là con mẹ nó tai họa vô cùng.

Đầu tiên là thời điểm đi trên đường luôn có cảm giác áp bách không nói lên lời, giống như bị người ta dùng ánh mắt đầy sát ý nhìn chằm chằm ở sau lưng. Tiếp theo là vào một ngày đẹp trời, tiểu nhị ở khách điếm bỗng đổi sang người mới. Nửa đêm hôm đó Thiên Xu sư bá xách nàng kéo đến bên giếng nước, cho nàng xem thi thể đã phát trướng của tiểu nhị ban đầu kia.

Suýt chút nữa nàng đã nôn mửa hết ra rồi.

Thiên Xu tiếp nhận ly trà được người khác dâng lên, ông khinh thường nói: "Hiện tại đã vừa lòng chưa?"

Người châm trà cho ông chính là một kẻ con cháu Ân gia cải trang thành tiểu nhị của khách điếm này. Gã ta đã bị Thiên Xu sư bá biến thành con rối, gương mặt tươi cười cứng đơ ẩn chứa tử khí, miệng còn đang ngân nga ca hát.

Hồng Trang cũng tự rót cho mình một ly trà, nhấp môi uống: "Qua hai ngày nữa sẽ giải quyết lão già đó."

"Giải quyết cái rắm.", Thiên Xu nói: "Chờ con ra tay thì trên cổ chảy đầy máu rồi."

Ông bước đến bên cửa sổ, vươn tay mở cánh cửa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài một chút rồi sau đó mới xoay người lại.

Bọn họ đã chuyển đến quán trọ Hữu Gian. Chưởng quầy ở đây chính là con quỷ bưu hãn kẹt xỉ, cửa sổ đã nhiều năm không tu sửa, vừa động một cái liền phát ra tiếng kêu kẽo kẹt kinh động đến đám côn trùng ở xung quanh.

Thiên Xu sư bá đứng khoanh tay, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Dưới bóng cây có một nam nhân thân hình mảnh khảnh yên lặng ngồi đó, không hề nhúc nhích, không biết là đã ở đó bao lâu rồi.

Thiên Xu: "Ta đã sớm nhắc nhở con đừng quên sư tỷ của con đã chết như thế nào."

Hồng Trang tiến lên mấy bước đóng cánh cửa lại: "Con cũng nói rồi, con không quên."

Thiên Xu sư bá lạnh lùng nói: "Ta thấy nha đầu nhà ngươi đúng là muốn ăn cổ trùng đây mà."

Hồng Trang ngồi trở lại bên cạnh bàn, xua tay ý bảo tên tiểu nhị kia lui xuống: "Con không có dự định nào với chàng."

Thiên Xu giương mắt nhìn nàng: "Tốt nhất là thế."

Ông ngồi xuống đối diện Hồng Trang, lấy Phật châu của nàng rồi thả cổ trùng và độc trùng vào trong đó.

Nàng không học cổ thuật của sư bá nên cũng chỉ biết cách gọi sâu ra cắn người khác mà thôi, còn lại thì không biết gì.

Cứ cách một khoảng thời gian sư bá sẽ thêm sâu vào bên trong vòng tay của nàng, tuy nhiên lần này ông thả rất nhiều.

Sau khi làm xong mới đem Phật châu trả lại cho nàng, ông nói: "Ta phải trở về trước, trùng cái trong cơ thể của Dao Quang phát sinh chút vấn đề, tin tức cũng không nói rõ ràng nên ta không yên tâm."

Cổ song sinh của sư phụ là do Thiên Xu sư bá làm ra, hai con đực cái đồng sinh đồng tử, nếu chẳng may một con xảy ra vấn đề thì con còn lại sẽ gặp chuyện theo. Lỡ như trùng đực phá băng mà ra thì sẽ đem đến rắc rối lớn cho sư phụ Dao Quang.

Hồng Trang gật đầu: "Qua một khoảng thời gian nữa con cũng sẽ trở về."

Thiên Xu: "Ta sẽ cho người xử lý lão già kia, con chỉ cần chuyên tâm đối phó với nữ nhân còn lại là được. Giết được thì giết, còn không phải trở về ngay. Dù sao thì chỉ dư lại một người mà thôi, nếu bọn họ đã phát hiện ra chúng ta thì không cần thiết phải dây dưa quá nhiều."

Chỉ là giết một người mà thôi, không cần phải quá tốn công làm gì. Bọn họ còn có rất nhiều cơ hội.

Hồng Trang đang nghịch cái giá cắm nến, nghe ông nói vậy bèn nhướng mày hỏi: "Người giao cho ai xử lý?"

Thiên Xu: "Khai Dương."

Hồng Trang ngạc nhiên: "Sư bá đồng ý rồi ạ?". Nếu không phải là cao thủ đỉnh cấp thì Khai Dương sư bá sẽ không rút đao.

Thiên Xu: "Ta nói với hắn Ân Viễn Nhai là cao thủ tuyệt thế che giấu thân phận, võ công không hề kém hắn. Một khi đối phương đã rút kiếm thì phải đánh đến chết mới chịu dừng tay. Nếu muốn thắng thì nhất định phải giết chết lão già họ Ân đó."

Hồng Trang: "...... Sư bá sẽ tin sao?" Lời nói giả dối như vậy.

Thiên Xu đáp nhẹ tênh: "Tin chứ."

"......"

Ông cười nhạo: "Cái đồ lỗ mãng chỉ biết đánh đấm, ngốc vô cùng."

*

Thiên Xu sư bá dẫn theo gã người rối rời đi.

Hồng Trang tiếp tục chơi đùa với cây nến. Ngón tay xuyên qua xuyên lại ngọn lửa đang cháy, chẳng mấy chốc mà đầu ngón tay đã đen nhánh một mảnh.

Sự việc đến nay đã rõ ràng, Ân gia phát hiện ra nàng cho nên hẳn sẽ cho người đến giết nàng để báo thù. Khi nãy Thiên Xu sư bá cũng bảo không nhất định phải xuống tay với Ân Phương Xuyên.

Xét về tình về lý thì nàng không còn lý do để tiếp tục ở lại đây nữa.

Nhưng mà......

Hồng Trang quay đầu nhìn cửa sổ đang đóng chặt, mí mắt mơ hồ rũ xuống, ngây ngốc hồi lâu.

Âm thanh lách tách khẽ vang, cảm giác đau rát từ đầu ngón tay truyền tới. Nàng hít sâu một hơi, sau đó nhúng ngón tay vào trong chén trà.

Nước trà làm giảm bớt nhiệt độ nóng bỏng, ánh nến lắc lư tựa như đang cười nhạo nàng.

Hồng Trang nhìn chằm chằm bàn tay của chính mình, một lúc sau mới bước đến mở toang cửa sổ ra.

"Này -----". Nàng vẫy tay với người đang ngồi dưới tàng cây: "Chàng còn muốn ở đó đến bao giờ?"

Lá cây đung đưa xào xạc, bóng người trong màn đêm dần rõ ràng hơn.

Người nọ bật nhảy xuyên qua khung cửa sổ vào đến trong phòng, đứng ở trước mặt nàng.

Hồng Trang kéo ghế, thong thả ung dung ngồi xuống: "Quý Hàn Sơ, rốt cuộc chàng muốn thế nào?"

Kể từ ngày hôm đó liền bắt đầu đi theo nàng không rời nửa bước, ban nãy nếu nàng không ngăn cản thì Thiên Xu sư bá đã sớm muốn giết chàng rồi.

Quý Hàn Sơ không nói lời nào, chàng muốn chạm vào gương mặt của nàng nhưng bàn tay vừa mới giơ lên lại rụt trở về. Chàng cảm thấy chính mình không xứng.

Nàng không cần chàng nữa rồi, ngay cả vòng ngọc cũng đã trả lại, phân rõ ranh giới với chàng.

Hồng Trang di chuyển Phật châu: "Nếu chàng vẫn muốn đi theo ta, ta sẽ biến chàng thành người rối."

Quý Hàn Sơ ngẩng đầu nhìn nàng.

Nàng đã lau sạch lớp sơn đỏ trên móng tay lộ ra mười ngón trắng nõn. Lúc di chuyển Phật châu trông cực kỳ giống với tín nữ giáo đồ thành kính.

Tất nhiên Hồng Trang không phải tín nữ gì gì đó, nàng cười nói: "Chàng biết không? Ta đã giết rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều người. Ta giết Ân Tam Bình bằng một mũi tên xuyên tim. Ở trước mặt chàng, ta dùng cổ trùng độc chết gã nam nhân ở căn nhà trúc đó. Còn cả tên môn đồ ở biệt viện của lão già họ Ân kia, ta đã chặt tay hắn, băm hắn thành đống thịt nát......"

Quý Hàn Sơ vẫn luôn nhìn nàng, lẳng lặng lắng nghe. Chờ đến khi Hồng Trang bị chính nàng nói đến ghê tởm, chàng mới tiến lên một bước rồi sau đó ngồi xuống trước mặt nàng.

Chàng hơi ngửa đầu, giọng điệu vẫn như thường: "Vậy tại sao lại không giết ta?"

Ngón tay của Hồng Trang hơi co lại, vết bỏng càng lúc càng đau. Nàng bỗng có chút mê mang, trông hơi ngốc nghếch.

Nàng cọ xát ngón tay, nói: "Chàng muốn cứu rỗi ta sao?"

Quý Hàn Sơ nâng cằm: "Người Ân gia đều biết nàng là hung thủ, bọn họ muốn giết nàng."

Hồng Trang: "Thì sao?"

Quý Hàn Sơ nghiêm túc nói: "Hồng Trang, trở về Nam Cương đi, vĩnh viễn không được quay lại."

Thanh âm trầm thấp khiến người ta không rõ đây là thương tâm hay là tiếc nuối.

Có lẽ đều chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì trong lòng chàng vốn không thể hiện điều này. Chàng muốn nàng rời đi, vĩnh viễn không quay trở lại, chỉ đơn giản là muốn bảo vệ mạng sống của nàng mà thôi.

Lại một lần nữa Hồng Trang hối hận vì đã thả Ân Viễn Nhai, lẽ ra nàng nên bổ một đao chém chết lão già kia. Dù sao Quý Hàn Sơ cũng không phải chưa từng thấy nàng giết người.

Nhưng hiện giờ có hối hận cũng muộn rồi. Nàng vắt chéo chân, gương mặt xinh đẹp cùng với khí chất ôn hòa nhìn thẳng vào Quý Hàn Sơ. Cho dù đã gặp phải nhiều tai họa nhưng dáng vẻ của nàng vẫn sạch sẽ như thế.

Nàng nhếch môi, hỏi chàng: "Quý tam, chàng thích cuộc sống hiện giờ của mình không?"

Không đợi Quý Hàn Sơ kịp trả lời, nàng lại nói tiếp: "Kỳ thật ta đã quên rằng cuộc sống thường nhật của chàng vốn rất tự do tự tại, chỉ tại ta đã phá hủy tháng ngày thoải mái ấy. Nay chàng để ta đi, ta vẫn có thể tiếp tục sống tiêu dao sung sướng, nhưng còn chàng thì sao?"

Quý Hàn Sơ cũng cười, cười một cách chua xót: "Ta không sao cả."

Hồng Trang không tin: "Thật ư?"

Quý Hàn Sơ đáp: "Vốn dĩ trên đời này có rất nhiều dạng tình cảm đều không bệnh mà chết.". Vậy nên có thêm một người như chàng cũng đâu tính là gì.

Hồng Trang không nói thêm nữa.

Nàng nhìn vào mắt của Quý Hàn Sơ, chàng khổ sở quá, biết bao khát vọng ẩn chứa bên trong dường như muốn tràn ra ngoài nhưng chàng vẫn kiên trì muốn nàng rời đi.

Hồng Trang rất muốn hỏi một câu "Vì sao không giữ ta ở lại?", nhưng đáp án này nàng lại là người rõ nhất. Thời điểm nàng giết người cũng chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ gặp phải một nam nhân giống như Quý Hàn Sơ, một người khiến trái tim lạnh lẽo của nàng rung động.

Giờ đây nàng có chút hối hận, lẽ ra ngày đó ở phòng dược không nên trêu chọc chàng. Nếu khi ấy giết quách chàng đi thì bây giờ cũng chẳng cần phải dây dưa làm gì.

Tình cảm mà chàng dâng lên quá ấm áp, khiến nàng không biết phải đối mặt thế nào.

Lông mày của Hồng Trang nhíu chặt, nàng buông Phật châu trong tay xuống, cúi người đối diện với Quý Hàn Sơ.

"Nếu chàng muốn cứu người, vậy cứ việc cứu những người khác. Đừng quan tâm đến ta."

Quý Hàn Sơ mím môi thành một đường thẳng. Dường như trong mắt có thứ gì đó sắp sập xuống nhưng chàng vẫn cố chấp thủ vững, kiên định với lựa chọn của mình.

Hồng Trang đứng dậy: "Chàng đúng là Bồ Tát sống, tội nghiệt trên đời này nhiều vô kể, chàng định cứu hết hay sao? Chàng đã nhìn thấy biết bao nghiệp chướng và khổ đau, nếu ai chàng cũng muốn cứu vậy chàng có chịu được......"

Quý Hàn Sơ cũng đứng lên, bước tới ngăn trước mặt nàng.

"Ta không cứu và cũng không cứu được." Giọng nói khàn khàn của chàng tựa như cục đá thô ráp.

"Ta mặc kệ người khác ra sao, ta chỉ quan tâm đến sống chết của một mình nàng."

Hồng Trang: "Ta không cần chàng phải lo."

Quý Hàn Sơ nhếch môi nở nụ cười tự giễu, thấp giọng nói: "Ta thích nàng, đời này cũng chỉ thích một người là nàng. Người khác không liên quan gì đến ta, ta không buồn quản. Duy chỉ có nàng, ta nhất định phải quản. Nàng không cần ta, nàng coi thường ta, nàng mặc kệ ta, tất cả đều không quan trọng, ta không để ý...... Ta chỉ muốn, chỉ muốn nàng sống mà thôi."

Hơi thở nặng nề dừng trên đỉnh đầu của nàng, mỗi một câu nói ra đều tốn rất nhiều sức lực.

Tim của Hồng Trang đập thật nhanh.

Từ trước đến nay nàng chưa từng xem thường Quý Hàn Sơ, cũng không phải nàng không hiểu chuyện tình cảm nam nữ. Trong mắt nàng, Quý Hàn Sơ chính là một nam nhân mà nàng muốn quyến rũ.

Chàng rất tốt, rất thiện lương và cũng rất cường đại. Chàng hoàn toàn khác với Người câm, Người câm chỉ toàn trợn trắng mắt trừng nàng mà thôi. Còn Quý Hàn Sơ sẽ biết đỏ mặt, sẽ biết nói lắp, sẽ biết thẹn thùng, hơn nữa y thuật và cả kiếm thuật của chàng cũng giỏi vô cùng.

Tuy chưa từng nghiêm túc đối diện với tấm chân tình của chàng, nhưng nàng đều biết rõ. Chàng trực tiếp thể hiện tình cảm của mình, thẳng thắn, thành khẩn và nồng cháy.

Chàng nói, "Hồng Trang, ta vừa ý nàng".

Chàng nói, "Ta muốn nàng sống".

Chàng nói, "Trên đời này có rất nhiều dạng tình cảm đều không bệnh mà chết", chàng không để bụng.

Thì ra biết mà không thẳng thắn đối diện, lại chính là coi thường.