Hồng Trang Tình Lang

Chương 3: Đệ tam chương




Sau lúc giữa trưa, thời tiết hết sức trong sáng nên Nữ Quyên muốn Sở Phong cùng nàng đi dạo hoa viên ngám hoa tán gẫu. Đây là tình cảnh quen thuộc sau khi “mẹ con” Sở Phong tới ở Lăng Ba trang viên.

Để trợ hứng, Sở Phong vuốt ve cầm huyền, đàn một khúc “Điệp luyến hoa”. Hắn xuất thần nhập hóa điều khiển dây đàn, tấu lên khúc phong mềm mại, lại như có một loại sinh mệnh được rót thêm vào làm mọi người nghe được mà như si như túy.

“Oa! Thượng Quan tiểu thư cầm nghệ thực cao nha.” – Chức Nhi vẻ mặt sùng bái tán thưởng.

Sở Phong mỉm cười, lấy nhuyễn khang (=thanh âm mềm mại, dịu dàng) của “nàng” nói: “Sở nhi bêu xấu rồi. Ta nghĩ Quyên muội muội cầm nghệ so với ta còn tinh thông hơn a. Vẫn là thỉnh Quyên muội muội tấu một khúc để ta mở rộng tầm mắt.”

“Sở tỷ tỷ nói như vậy thực khiến Nữ Quyên hổ thẹn.” – Nữ Quyên ngượng ngùng đáp – “Luận về đánh đàn, cầm nghệ của muội không thể thanh nhã như tỷ tỷ được. Chi bằng tiểu muội ngâm từ cùng khúc cầm của tỷ tỷ trợ hứng đi.”

Nữ Quyên dứt lời, Sở Phong liền hai tay lướt trên cầm huyền, vẫn như trước là khúc “Điệp luyến hoa”.

Trong giai điệu du dương, Nữ Quyên chu môi khẽ ngâm xướng:

Dao dạ đình cao nhàn tín bộ,

Sạ quá thanh minh,

Tiệm giác thương xuân mộ.

Sổ điểm vũ thanh phong ước trú,

Mông lung đạm nguyệt vân lai khứ.

Đào lý y y xuân ám độ,

Thuỳ tại thu thiên,

Tiếu lý khinh khinh ngữ.

Nhất phiến phương tâm thiên vạn tự,

Nhân gian một cá an bài xứ.

Điệp luyến hoa – Lý Dục

Dịch thơ:

Bờ vắng đêm khuya nhàn tản bộ,

Chợt quá thanh minh,

Dần thấy xuân về cuối.

Vài tiếng mưa rơi, ngừng gió thổi,

Mông lung trăng nhạt, mây lui tới.

Đào mận đương tươi, xuân chừng dở,

Ở dưới giá đu,

Trong trẻo ai cười nói.

Một tấm lòng thơm ngàn vạn mối,

Nhân gian nào chốn an bài tới!

Nếu nói cầm vận của Sở Phong du dương tô lòng người, túy nhập thần hồn thì giọng ngâm xướng như hoàng oanh xuất cốc của Nữ Quyên lại nhịp nhàng ăn khớp làm say đắm nhân tâm. Hai vị lệ nhân một người xướng, một người đàn cấu thành một bức tranh xinh đẹp, ngay cả chim chóc đi ngang qua cũng đều nhịn không được muốn dừng lại thưởng thức.

Có lẽ là vì cầm nghệ của Sở Phong quá điêu luyện, cũng có lẽ ca từ này là tâm tình của Nữ Quyên nên nàng xướng lên thật tự nhiên, ngay cả hốc mắt đã đỏ lên, ướt lệ cũng chẳng hay biết.

Dừng khúc, tay Sở Phong phủ trên huyền cầm vừa chuyển thì lập tức khúc “Điệp luyến hoa” đã chuyển thành “Thanh Ngọc án”. Theo khúc đàn, hắn cũng thấy thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng mà ngâm xướng:

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,

Cánh xuy lạc, tinh như vũ.

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.

Phụng tiêu thanh động,

Ngọc hồ quang chuyển,

Nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,

Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

Chúng lý tầm tha thiên bách độ,

Mạch nhiên hồi thủ,

Na nhân khước tại,

Đăng hoả lan san xứ.

Dịch thơ:

Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,

Rụng như mưa, sao rực rỡ.

Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.

Phụng tiêu uyển chuyển,

Ánh trăng lay động,

Suốt đêm rồng cá rộn.

Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,

Phảng phất hương bay, cười nói rộ.

Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,

Bỗng quay đầu lại,

Người ngay trước mắt,

Dưới lửa tàn đứng đó.

Xướng xong, Chức Nhi cùng Tiểu Hoàn ở bên cạnh mặc dù không hiểu bọn họ từ nãy hát đối đáp mê hoặc nhân tâm là có ý nghĩa gì, nhưng nghe đến tiếng ca làm lòng người mê say ấy, hai nàng liền lớn tiếng vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.

Âm cuối ngân vang, Sở Phong dừng đàn, mỉm cười với Nữ Quyên nói: “Quyên muội muội có chi tư chim sa cá lặn, mối sầu phương tâm này không hiểu là từ đâu mà có?”

“Có ý tứ gì?” – Tiểu Hoàn buồn bực hỏi Chức Nhi.

Chức Nhi nghĩ nghĩ, rồi đột nhiên nhếch miệng cười với Tiểu Hoàn nói: “Ta hiểu rồi! Tiểu thư nhà người ý tứ nói là là Nhị tiểu thư nhà ta tư xuân.” (=tương tư, đang yêu, rung động, xao xuyến, …. Hàng loạt các từ hay ho vừa sến vừa cổ vừa mới lạ lại cũng ko kém phần đặc sắc chờ mọi người thêm vào. Ai có từ nào xuất chúng ta sẽ có thưởng a ^^)

“Chức Nhi, đừng nói hươu nói vượn.” – Nữ quyên khẽ gắt Chức Nhi, mặt bỗng nhiên có điểm nóng lên liền cúi đầu hướng Sở Phong nói: “Để tỷ tỷ chê cười rồi …”

“Quyên muội muội đã có ý trung nhân?” – Sở Phong dò hỏi. Hắn đã có lo lắng thú nàng làm thê tử nên cũng không hy vọng kết quả là một hồi tay trắng.

Nữ Quyên nghe vậy giật mình, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt tuấn dật phi phàm ở An Nam tự ngày ấy …

Nàng sao lại nghĩ đến hắn chứ? Nàng cùng vị công tử kia chỉ là bình thủy tương phùng (nước trong bình gặp nhau, ý chỉ cuộc gặp gỡ tình cờ xa lạ), nói không chừng cũng không có duyên tương ngộ. (Trong bản convert ghi là “tái kiến” tức là gặp lại, nhưng vế trên có tương phùng rồi nên ta đổi vế dưới thành tương ngộ cho nó thuận ^^)

Nàng đỏ bừng mặt, lắc đầu, lại càng cúi thấp hơn nữa.

“Nhị tiểu thư, ngươi đừng gạt người.” – Chức Nhi hề hề cười – “Ngươi chẳng phải đang nghĩ tới vị tuấn suất công tử đã tặng ngươi trâm cài tóc kia sao?”

“Chức Nhi, ngươi lại nói bậy nữa. Cẩn thận kẻo ta đánh nát cái mồm của ngươi nha.” Nữ Quyên vừa thẹn vừa vội trách mắng.

“Ta nào có nói bậy …” Chức Nhi ủy khuất thấp giọng nói: “Nếu không phải vậy, tại sao mỗi ngày tiểu thư đều cài chiếc trâm đó?”

“Ngươi đang nói cái gì?” – Nữ Quyên tức giận hỏi. Nàng không nghe rõ Chức Nhi nói cái gì, nhưng Sở Phong thì lại nghe được nhất thanh nhị sở.

Nhìn tới phượng điệp trâm cùng bộ dạng xấu hổ giấu đầu hở đuôi của Nữ Quyên, hắn liền tươi cười nói: “Quyên muội muội, có cần ta thay ngươi tìm xem chỗ người ngay dưới lửa tàn đứng đó không?” (Phong ca là mượn ý của bài Thanh Ngọc án ở bên trên, câu cuối cùng đấy ạ)

“Sở tỷ tỷ … ngươi giễu cợt người ta nha. Không nói tới chuyện này nữa.” – Nữ Quyên bỗng sẵng giọng.

Sở Phong lại chỉ càng cười, tinh tế nhìn nàng với dung nhan khiến người ta không thể không động tâm kia. Liễu mi tinh tế, bên dưới là một đôi mắt trong veo như nước, cái mũi khéo léo dựng thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi hé ra. Hơn nữa giờ phút này nàng lại tràn ngập tư thái ngượng ngùng của tiểu nữ nhi: mày liễu hơi nhướn cao, bộ dáng đô miệng làm người ta không nhịn được muốn vuốt lên hàng mi của nàng, muốn hôn đôi môi kiều diễm ấy.

Nữ Quyên dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, không hiểu vì sao cảm thấy mặt đỏ tai nóng, tim đập dường như chậm mất nửa nhịp. Nàng cảm thấy hai mắt của Sở tỷ tỷ như hồ sâu ngút ngàn, dường như muốn hút nàng vào trong đó.

Nàng bất an hoạt động thân mình, lúng ta lúng túng hỏi: “Sở tỷ tỷ … ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

“Ta đang nhìn … Bộ dạng này của ngươi thực đẹp, làm người ta không khỏi muốn nếm thử cái miệng anh đào kia nha.” - Sở Phong không ngờ mình lại đem suy nghĩ trong lòng nói ra, chắc chắn sẽ dọa Nữ Quyên một cú sốc cho xem.

“Sở tỷ tỷ?” – Nàng kinh hô.

Thấy chính mình nói sai Sở Phong không khỏi cảm thấy ảo não, thiếu chút nữa là muốn cắn đứt cái đầu lười của mình. Nhưng hắn cũng không dám đem vẻ mặt ảo não biểu hiện ra ngoài.

Hắn cười trêu chọc nàng: “Xem ngươi bị dọa kìa. Ý tứ của ta là, hoàn hảo ta không phải nam nhân, bằng không đúng là chịu không nổi bộ dáng hờn dỗi kia của ngươi.”

Nữ Quyên bị hắn trêu chọc hai tai đều đỏ lên. Nàng không rõ, người ca ngợi nàng nhiều như quá giang chi tức (chị cũng tự kỷ kinh, hai anh chị này thật là =.=), nhưng có thể làm nàng cảm thấy tim đập gia tốc mà cao hứng, trừ bỏ ngày ấy gặp vị công tử kia chỉ có Sở tỷ tỷ.

Vị công tử kia ca ngợi nàng sẽ làm nàng rối loạn nhịp tim, có thể nói là phương tâm ám động. (=rung động con tim

khứa khứa khứa! yêu rồi yêu rồi) Nhưng còn Sở tỷ tỷ tán thưởng nàng … có lẽ là do được một người còn mĩ hơn cả mình khen ngợi nên mình mới có thể cao hứng như vậy – Nữ Quyên trong lòng nghĩ thế.

“Tỷ tỷ nói lời này là đã quá cất nhắc Nữ Quyên rồi. Luận dung mạo, luận dáng vẻ, cho dù có là thiên tiên hạ phàm e cũng khó có thể so sánh cùng tỷ tỷ. Huống chi Nữ Quyên lại bình thường thế này, so ra còn không bằng một phần vạn của tỷ tỷ đâu.”

Nữ Quyên cứ thiệt tình nói như thế. Nàng thủy chung đều cho rằng Sở tỷ tỷ của nàng,vô luận là ở cử chỉ hay lời nói, thậm chí chỉ là một cái nhăn mày đều tản mát ra cái quyến rũ của nữ nhân, nhất là cặp mắt to sáng ngời kia, nhìn quanh đều thấy đến mười phần mị lực.

“Đúng vậy! Ta cũng là cảm thấy Thượng Quan cô nương rất có tư vị của nữ nhân. Ta lớn như vậy, gặp qua nhiều người như vậy nhưng cũng chưa thấy qua người nào có tư thái nữ nhân hơn được cô nương đâu.” – Nhắc tới làm nàng sùng bái vạn phần Thượng Quan cô nương, Chức Nhi không nhịn được lại xen mồm vào.

Mười phần tư vị nữ nhân? Sở Phong bất giác bật cười. Lúc này hắn cuối cùng cũng có thể hiểu được diễn Linh Đào đều là nam nhân đảm đương. Bởi vì từ tâm tư của nam nhân đến diễn nữ nhân lại càng hoàn mỹ, không phải cũng có nữ nhân vị đấy sao.

Đúng như lời của Chức Nhi, Sở tỷ tỷ thật sự là mười phần nữ nhân, nhưng vì sao đến nay vẫn chưa lấy chồng? Nữ Quyên thật là nghi hoặc. (Phong ca, … Aizzz ! Anh thất bại quá đi. Để người yêu mình nói là mười phần nữ nhân, lại còn hỏi đã lấy chồng chưa nữa …. Chậc chậc ! Hỏng hết cả hình tượng soái ca của em. Quyên tỷ, em cũng phục tỷ sát đất luôn. Đầu chương đến giờ em đếm hình như câu nào cũng có Sở tỷ tỷ thì phải =.=)

“ Sở tỷ tỷ, Nữ Quyên có thể mạo muội hỏi ngươi một chuyện được không ?”

“ Ừ !”

“ Sở tỷ tỷ đã hứa gả cho ai chưa ?”

Người hứa gả ? Hắn thì “gả”cho ai đây ? Sở Phong cười lắc đầu.

“ Vậy … phải chăng là đã có ý trung nhân ?” – Nữ Quyên lại hỏi

“Muội muội tốt, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.” Sở Phong cười, đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, ngữ điệu mang huyền cơ nói : “Ta đây không phải ‘nữ tử’ bình thường. Muốn ta tiêu phí tâm tư đi tìm một nam nhân, ta tình nguyện dùng nhiều chút tâm tư ở trên người ngươi.”

“A ?” Tâm của Nữ Quyên lại nhảy dựng lên, nàng cúi gằm mặt xuống không dám nhìn lại phía Sở Phong. Sở tỷ tỷ là lấy thân phận thân muội muội để nói nàng đi – nàng nghĩ.

“Khó được Sở tỷ tỷ thật sự coi Nữ Quyên như là thân muội muội … tỷ nói Nữ Quyên phải lấy cái gì báo đáp đây ?”

“Báo đáp ư ? Vậy đành uỷ khuất muội muội lấy thân báo đáp rồi.” Bắt gặp Nữ Quyên như vậy, Sở Phong nhịn không được lại muốn trêu chọc nàng.

“ Ai nha ! Thượng Quan tiểu thư, ngươi đùa hơi quá rồi nha. Ngươi muốn Nhị tiểu thư nhà ta báo đáp làm gì ? Làm nha hoàn bên người ngươi chăng ? Nếu ngươi cảm thấy có Tiểu Hoàn hầu hạ còn chưa đủ, vậy Chức Nhi cũng không ngại thay chủ báo ân, để ta làm nha hoàn thiếp thân cho ngươi đi.”

Sở Phong trên mặt tuy là mang theo vẻ tươi cười trêu chọc, nhưng trong ánh mắt lại giống như lộ ra một chút thần tình. (ta chẳng biết phải edit sao, ý là cái câu bảo Quyên tỷ lấy thân báo đáp là ý nghĩ thật của anh ý. Bản convert ghi là lộ ra một chút còn thật sự, ta bó tay chấm com nên thay đổi chút nhé.) May mắn là Chức Nhi đúng lúc cười vui vẻ đùa lại, nếu không Nữ Quyên thật sự không biết nên như thế nào đáp lại lời nói đó, hẳn là xem như một lời trêu tức vui đùa.

Không biết vì sao, hôm nay Nữ Quyên đặc biệt để ý mỗi câu mỗi lời của Sở tỷ tỷ đều như ám chỉ một ý tứ hàm xúc nào đó, làm cho nàng cảm thấy tinh thần như bị buộc chặt lại.

Nàng đến tột cùng là làm sao vậy ? Nàng hẳn là biết Sở tỷ tỷ chỉ nàng trêu nàng, vui đùa mà thôi. Nhưng vì sao đáy lòng nàng lại nảy sinh ý niệm hy vọng chuyện đó không phải là nói giỡn. (Haizz ! Anh chị này cần học thêm vài khoá về tình yêu. Có nàng nào tình nguyện mở lớp dạy không =.=)

“Quyên muội muội suy nghĩ cái gì mà nghĩ tới xuất thần vậy ?”

“A ? Không ! Không có gì …” Nữ Quyên phục hồi lại tinh thần, lúng ta lúng túng nói.

“Ngươi chẳng lẽ lại đang lo lắng ta thật muốn ngươi làm nha hoàn cho ta?” Sở Phong phát hiện đùa với nàng thật thú vị. Hắn một tay nắm lấy eo nhỏ của nàng, cười dài tựa vào khuôn ngực mềm mại của nàng: “Như vậy thật là lãng phí nha. Dáng người của ngươi tốt như vậy, hay là làm tình nhân của ta đi.” (Em đổi ý! Phong ca cứ tiếp tục làm Sở tỷ tỷ đi để ăn đậu hũ của Quyên tỷ cho tiện *cười gian*)

Nữ Quyên bị động tác đột nhiên thân mật của Sở Phong làm hoảng sở. Nàng hít vào một hơi: “Sở tỷ tỷ”

“Chỉ là đùa thôi mà. Xem ngươi kìa, làm gì mà khẩn trương thành cái dạng này chứ.”

Mặt Nữ Quyên đỏ lên, mà Chức Nhi bên cạnh lại cười đến là vui vẻ.

Nhưng vào lúc này, Sở Phong lại thu liễm vẻ tười, có chút đăm chiêu nhìn Nữ Quyên. Mà Tiểu Hoàn bên người hắn, cũng là vẻ mặt ảm đạm.

Trước bất luận vẻ mặt khác thường nào của Tiểu Hoàn, Sở Phong đã nói với chính mình là vạn vạn không được nghĩ tới nữa. Nhưng là dựa vào khuôn ngực mềm mại kia của Nữ Quyên, chính mình hạ phúc thế nhưng liền sinh ra phản ứng rất lớn, hại hắn phải nhanh chóng nghiêng người ngồi lại như cũ mới có thể tiết chế được. (hạ phúc: bụng dưới)

Đáng chết! Hắn rất muốn nàng. Chính là với thân phận hiện tại của hắn, dù có nói cái gì cũng không có khả năng cùng nàng tiến thêm một bước. Xem ra hắn phải cẩn thận suy nghĩ xem làm thế nào để giải quyết vấn đề chắn ngang bọn họ trong lúc đó.

Thoáng nhìn đến cây phượng điệp trâm nàng đang cài trên tóc, hắn giương lên một tia mỉm cười. Có lẽ … có thể tìm một cơ hội giúp nàng hảo hảo gặp lại “ý trung nhân”.

“Thiếu gia …” Tiểu Hoàn hầu hạ Sở Phong thay quần áo, hốc mắt lại hồng lên như có vô hạn uỷ khuất, thấp giọng gọi hắn.

Sở Phong ứng thanh, cũng không hướng nàng liếc mắt một cái.

Tiểu Hoàn lại càng cảm thấy ủy khuất hơn, tay nàng run run vì hắn tháo xuống phượng hoa trâm: “Thiếu gia, lão phu nhân có phải hay không muốn ngươi thú Lăng cô nương.”

“Phải thì thế nào? Mà không phải thì thế nào?”

“Nhưng … Lăng cô nương cũng không biết thiếu gia ngươi … nàng sẽ nguyện ý sao?”

Sở Phong quay đầu, trừng mắt liếc nàng một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: “ Chuyện này hẳn là không liên quan đến ngươi đi.”

Nghe được câu nói lạnh lùng ấy của Sở Phong, Tiểu Hoàn không nhịn được mà nhỏ lệ. Từ khi nàng tiến vào Thượng Quan gia, biết được Sở Phong kỳ thật là một thân nam nhi liền một lòng tất cả đều hướng đến hắn.

Nàng cũng không để ý chuyện Sở Phong phải phẫn nữ nhân, thậm chí còn vì chuyện này mà cao hứng. Bởi vì Sở Phong khi không thể phục hồi thân nam nhi thì sẽ là của riêng nàng. Khi hắn lấy thân phận nam khi chạy ra ngoài, nàng có thể giúp hắn gạt lão phu nhân, cũng có thể lúc nào cũng khắc khắc làm bạn bên người hắn.

Tuy rằng hắn cũng chưa từng động vào người nàng, nhưng nàng vì hắn mà để ý hết thảy làm nàng cảm giác như mình là thê tử của hắn vậy. Một khi Sở Phong cưới thê, phục hồi thân nam nhi, nàng còn có thể ở bên cạnh hắn như bây giờ sao? Nàng còn có thể giống tiểu thê tử hầu hạ hắn sao?

Nàng đã ở trong lòng thầm hy vọng xa vời có thể trở thành thê tử của Sở Phong. Nhưng là thân phận của nàng thấp kém, dù Sở Phong nguyện ý thì lão phu nhân cũng sẽ không đồng ý để hắn thú nàng.

Nay Nữ Quyên xuất hiện, bọn họ lại tới ở Lăng Ba trang viên, mà lão phu nhân cũng là cố ý vô tình mượn sức Nữ Quyên tác hợp cho hai người. Hơn nữa, hôm nay sau giữa trưa, bộ dáng thân mật của hắn đối nàng đã nói lên sáng tỏ rằng hắn không có khả năng thuộc về nàng nữa.

Nàng như thế nào có thể cam tâm? Nàng thương hắn đến vậy kia mà.

“Thiếu gia …” Nàng hai mắt đẫm lệ lưng tròng ôm trụ hắn từ phía sau, toàn bộ thân hình áp sát vào lưng hắn: “Tiểu Hoan không nghĩ sẽ rời đi ngươi. Tiểu Hoàn thực sự yêu ngươi …”

Yêu? Sở Phong cười lạnh một tiếng, vặn hai cánh tay vẫn ôm trụ hắn ra: “Tiểu Hoàn, ngươi đừng hồ đồ. Ta không phải đã từng nói với ngươi yêu là thứ hư vô mờ mịt và không đáng tin sao. Chỉ có nữ nhân nhàm chán như các ngươi mới có thể mở miệng ngậm miệng đều nói yêu.”

“Nhưng …”

“Ta biết ngươi rất tốt với ta, ta cũng coi ngươi như muội muội mà đối đãi. Làm muội muội sao có thể cùng đai ca nói cái gì tình? Cái gì yêu?”

“Nói vậy … ngươi từ trước tới giờ chưa bao giờ yêu ta?” – Tiểu Hoàn nghẹn ngào.

“Không!” Sở Phong vỗ vỗ khuôn mặt của nàng, cười nói: “Ta sẽ không yêu bất cứ nữ nhân nào.”

Biết rõ đáp án sẽ là như vậy nhưng Tiểu Hoàn vẫn là không nhịn được mà khóc đến khổ sở.

Nữ nhân! Sở Phong thấy nàng khóc thực phiền lòng, mệt mỏi đứng dậy đi ra ngoài.

“Thiếu gia, ngươi đáp ứng ta, từ nay về sau sẽ không yêu bất cứ nữ nhân nào.” – Tiểu Hoàn ở phía sau vừa khóc vừa nói.

Sở Phong lên tiếng cười cười: “Yên tâm! Ta sẽ không nhàm chán như vậy.”

Tiểu Hoàn nhìn bóng dáng của Sở Phong, lòng của nàng đau quá. Ai kêu nàng lại ngốc nghếch như vậy chứ, thế nhưng lại đi yêu thương một nam nhân vô tâm.

Nhưng chỉ cần hắn không yêu thương nữ nhân nào khác, lòng của nàng coi như cũng là được an ủi. Tuy rằng nàng không chiếm được tình yêu của hắn, nhưng cũng không có nữ nhân nào khác có thể cướp đi tâm của hắn. Nếu thế nàng cũng nguyện ý cứ như vậy cả đời canh giữ bên người hắn, chẳng sợ vĩnh viễn sẽ không được hắn đáp lại.

Sở Phong ra khỏi Nhã Đoạn các mà hắn tạm cư, lững thững đi lại trong vườn, vì những lời nói của Tiểu Hoàn mà cảm thấy phiền lòng không thôi.

Nữ nhân như thế nào lại đều đáng ghét như vậy?

Hắn đã từng nhận thức không ít nữ nhân, cho dù có là danh hoa phố kĩ cũng đều giống nhau. Khi hắn cùng các nàng quá một trận tử (=mây mưa *đỏ mặt*), miệng các nàng đầy những thứ không phải tình thì chính là yêu, hắn nghe được chỉ cảm thấy phản cảm và buồn cười đến cực điểm. Nam nữ trong lúc đó ở cùng một chỗ, không phải chỉ cần cao hứng là được rồi sao? Hắn cho rằng đàm tình nói yêu chính là nhàm chán mà dối trá.

Không biết Nữ Quyên có phải hay không cũng là nữ nhân nhàm chán như vậy.

Hắn vừa ngẩng đầu mới phát hiện mình bất tri bất giác lại tiêu sái đi tới trước cửa Linh Quyên Các của Nữ Quyên. Đèn đuốc trong Linh Quyên Các vẫn sáng trưng, xem ra chủ nhân nội các vẫn chưa đi ngủ.

Hắn nhíu mày, đối với việc mình vì sao lại vô thức đi tới nơi này là thập phần không thể lý giải. Thân thể hắn cũng thực sự là thành thực, hơi không vừa ý một chút là khát vọng lại dâng trào.

Nguyên tưởng rằng chỉ cần chuyển vào Lăng Ba trang viên, hắn sẽ nhanh chóng chán ghét mỗi ngày đều gặp nàng mà sẽ không vì mỗi cái nhăn mày, nhất cử nhất động của nàng mà cảm thấy xúc động nữa. Nhưng hắn sai lầm rồi, số lần hắn vì nàng tình nan tự chế chẳng những không giảm bớt theo số lần gặp mặt gia tăng, ngược lại khát vọng muốn gần sát nàng lại một lần so với một lần dạy hắn khó lòng khống chế.

Tựa như hiện tại, hắn rõ ràng nên an phận tản bộ trong hoa viên, nhưng hắn lại không tự chủ được mà đi tới trước Linh Quyên các. Lực hấp dẫn của nàng đối với hắn quá mạnh mẽ, hắn thực sự không thích cảm giác không thể khống chế này.

“Đáng chết!” Hắn tức giận thấp giọng rủa một tiếng, bắt buộc hai chân của mình hướng Nhã Đoạn các mà quay lại.

Nhưng khi hắn vừa quay bước lại nghe từ trong Linh Quyên Các truyền ra tiếng thét chói tai của Nữ Quyên cùng tiếng nước, tiếp theo đó là thanh âm sặc khụ của Nữ Quyên.

Nàng xảy ra chuyện gì? Sở Phong theo bản năng bước vội vào Linh Quyên Các, cũng bất chấp không hề gõ cửa trước mà đã vào.

“Nữ Quyên, ngươi làm sao vậy?”

“A?” Đột nhiên xuất hiện một người thực dọa cho Nữ Quyên đang tắm rửa nhảy dựng lên. Nhưng khi nàng nhìn đến người tới là Sở Phong thì nhẹ nhàng thở ra.

Trước khi tỷ muội của nàng lấy chồng, nàng cũng thường cùng các nàng ấy tắm rửa thay quần áo. Mà nàng lại coi Sở Phong như tỷ muội, hơn nữa cả hai đều là nữ nhân nên tự nhiên đối với “nàng” cũng không cần kiêng dè gì nhiều. (Hơ hơ! Không kiêng dè nên sau này tỷ mới hối hận đó. Nhưng mà một màn này mà Phong ca vẫn giữ đuợc bình tĩnh thì công nhận là định lực cũng cao lắm chứ. Bái phục!)

“Sở tỷ tỷ, đã trễ thế này rồi, ngươi như thế nào còn chưa đi nghỉ ngơi?”

“Ta là …”

Nữ Quyên đối với sự xuất hiện của Sở Phong coi là đương nhiên, nhưng Sở Phong sau khi phát hiện bộ dáng lúc này của Nữ Quyên thì đầu óc hoàn toàn ầm ầm trống rống.

Nữ Quyên khuôn mặt ửng hồng dựa vào dục dũng (thùng tắm), hơi nước lượn lờ ẩm ướt bốc lên, vài giọt đọng lại trên đầu vai tuyết trắng không tì vết của nàng, từng giọt như nước mưa theo sợi tóc của nàng rơi xuống trước ngực, chậm rãi đi xuống, hoạt hướng … Đáng chết! Dục dũng che mất tầm mắt của hắn, làm hắn không cách nào nhìn xem đến tột cùng là hướng tới đâu, nhưng lại mơ màng thủ nhi đại chi chiếm đầy trong đầu hắn, làm hắn nhịn không được thở gấp một hơi. (Phong ca tả tỷ ấy có một câu mà như đã muốn xài hết vốn từ em tích cóp mấy năm rồi đấy. Em bái phục anh quá đi mất. Lúc anh hô “Đáng chết!” làm em tưởng anh lấy lại bình tĩnh rồi, ai ngờ ngay câu sau anh tương nguyên một gáo nước lạnh vào mặt em. Hu hu! Ta là cực kì “chong sáng” a, tội lỗi quá.)

“Sở tỷ tỷ?” – Nữ Quyên thấy Sở Phong thất thần liền gọi.

“Thực xin lỗi … Ta không ngươi biết ngươi đang tắm … Đột nhiên lúc nãy nghe tiếng ngươi sặc khụ lợi hại … còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì.”

Hắn vội vàng nghiêng đầu sang một bên, không dám lại nhìn vào Nữ Quyên dáng vẻ kiều mỵ kinh hãi nhâm tâm kia, tránh cho dục vọng tăng vọt đem chính mình chết cháy.

“A! Ta đang ngủ trong dục dũng lý, không cẩn thận nên uống phải miếng nước thôi …”

Nữ Quyên một mặt nói một mặt từ trong dục dũng lý đứng dậy. Mới tắm xong nên nhiệt khí vẫn còn làm làn da nàng ửng đỏ, sương khói (ở đây là hơi nước đấy ạ =.=) lượn lờ, trong suốt, cẩn thận bao lấy thân thể mềm mại của nàng, tham luyến ở trên da thịt của nàng, ngưng đọng thành giọt nước rồi từ từ trượt xuống làm nổi bật thân thể nàng tựa như một đóa hoa sen mới nở.

Tuy có một cái khăn lông che ở trước ngực, nhưng những đường cong linh lung khêu gợi hứng thú đã bán hiện ra trước mắt Sở Phong. Đùi ngọc thon dài bước ra khỏi dục dũng, bộ vị trọng điểm kia thực mê người mà sinh động, làm người ta nhịn không được muốn vỗ về da thịt không tỳ vết của nàng, hôn lên đôi môi hương khí ngọt ngào kia.

Nếu không phải công phu tự chế (=tự kiềm chế) của Sở Phong cũng thuộc hàng tuyệt đỉnh nhất lưu (ý là Phong ca có định lực cao) thì đối với dung nhan hoa mắt động lòng người kia ai có thể không lên phác hỏa bươm bướm chứ? (= “ăn” Quyên tỷ đấy ạ =.= Khổ thân ca, được nhìn mà ko được ăn.)Nhưng ngay cả vậy, hắn giờ đã cảm thấy cái khố hạ không tiền đồ của mình phồng lên rồi.

“Sở tỷ tỷ …”Nữ Quyên khoác lên mình một kiện tố ý (tố: lụa; y: y phục), đi ra lại thấy Sở Phong vẻ mặt kỳ quái, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi liền vội vàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“A … không có!” Hắn không thoải mái nhất chính là nàng dựa vào hắn quá gần, hương khí sau khi tăm kia không ngừng khiêu chiến tính tự chủ của hắn.

“Nhưng là …”

“Không có việc gì, lúc nãy ta ở trong vườn tản bộ thôi. Đúng rồi, ngươi bề bộn nhiều việc lắm sao? Lúc dùng cơm tối ta không thấy ngươi đến.” Hắn chột dạ, giả vờ tiêu sái đi tới bàn tròn ngồi xuống, ngăn lại cái đề tài vừa nãy, che dấu tình cảnh quẫn bách của mình.

“Ai! Gần đây vấn đề phiền lòng thực nhiều … tất cả là từ Lang Thao bang mà ra.” – Nữ Quyên phiền lòng, cũng ngồi xuống đối diện với Sở Phong.

“Ngươi nói … Lang Thao bang kia làm sao?”

Nữ Quyên mà không đề cập tới thì Sở Phong thiếu chút nữa đã quên. Hắn đã nhiều ngày nay chưa từng đi xem bang lý, cũng không thu được tin tức gì trong bang. Tại sao hắn lại không nhân cơ hội này tìm hiểu một chút, để chứng minh suy đoán của hắn đối với các trưởng lão trong bang có đúng là thật hay không.

“Những người đó đều là đám thổ phỉ ăn thịt người không phun cốt.” (Hic! Quyên tỷ dùng từ dã man quá. Em không có tự tiện thêm mắm thêm muối đâu, nguyên văn nó thế! =.=)

“Ồ? Bọn họ thu phí rất cao sao?”

Nghe Nữ Quyên nói xong, mi tâm Sở Phong liền nhíu chặt.

Hắn chỉ biết các trưởng lão trong bang là có lấy nhiều báo thiếu, trung gian kiếm lời cho vào túi tiền riêng, lại không nghĩ rằng bọn họ đối với phường vải Lăng Ba sở thu phí dụng, so với số lượng báo cáo trong sổ sách còn cao hơn gấp bội lần. Chuyện này quả thực là cướp bóc mà, khó trách Nữ Quyên lại hình dung bọn họ như thổ phỉ.

“Gần nhất bọn họ lại càng làm trầm trọng hơn. Tân tiền nhiệm bang chủ một hơi đẩy giá chuyên chở thuyền phí cao lên gấp ba, quả thực là thổ phỉ trong thổ phỉ vương mà.”

Nàng thế nhưng lại nói hắn là thổ phỉ trong thổ phỉ vương? Sở Phong đối mặt với sự lên án của nàng quả thực là dở khóc dở cười. Nhưng từ miệng nàng cũng đã chứng mình rằng hắn đoán đúng, các trưởng lão trong bang thực sự ở sau lưng hắn làm chuyện ám muội.

Ngại rằng căn cứ chính xác có lợi cho mình còn chưa nắm vững, hơn nữa các huynh đệ trong bang cũng không hoàn toàn tin phục hắn, nếu giờ phút này giúp Nữ Quyên giải quyết vấn đề của nàng chỉ e sẽ đánh rắn động cỏ. Cho nên tạm thời hắn … không! Phải nói là Sở Phong hắn đành phải tiếp tục làm thổ phỉ trong thổ phỉ vương. (=.= Tội nghiệp ca quá. Quyên tỷ lúc gọi là Sở tỷ tỷ thân thiết, lúc thì nói thổ phỉ đầy khinh miệt, chậc chậc! )

“Thực xin lỗi. Nói với Sở tỷ tỷ mấy chuyện đó chỉ sợ làm ngươi cảm thấy buồn bực rồi.” – Nữ Quyên ngượng ngùng cười cười với Sở Phong.

“Sao lại như thế được? Nghe ngươi nói ta cũng có thể lý giải một số chuyện ta không rõ a.” Không những thế mà còn giúp ta rất nhiều nữa kia. – Sở Phong cuời.

“Nhưng ngươi dù gì cũng chỉ là một nữ hài tử, một mình chưởng quản cả một phường vải không phải là quá mệt mỏi sao?”

“Đúng là có chút mệt thật. Gáy ta cứng ngắc đến phát đau rồi.” – Vừa nói, nàng đưa tay xoa lên cái gáy giờ này đã cứng ngắc.

“Vậy để ta giúp ngươi xoa bóp đi.” Nhìn tới nụ tuyết trắng tinh tế lộ ra ngoài tố ý kia Sở Phong nhịn khuông được lại nổi lên dục vọng muốn chạm vào nàng. Hắn đi ra phía sau Nữ Quyên, thay thế tay nàng, vì nàng mà ấn xoa nhẹ nhàng.

Cái gáy vốn cứng ngắc của Nữ Quyên dưới sự mát xa linh hoạt của hắn giờ lại thấy thoải mái rất nhiều, làm nàng không khỏi phát ra một tiếng ngâm nga thoải mái.

Thanh âm ngâm nga của nàng khiến cho Sở Phong tâm viên ý mãn, dục vọng mới vừa rồi thật vất vả mới biến mất giờ phút này lần nữa lại tăng vọt.

Hắn cực lực che dấu tiếng thở dốc thô trầm nhưng không thoát khỏi thính lực của Nữ Quyên. Nàng cảm thấy kỳ quái bèn ngẩng đầu hắn thì phát hiện hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào nàng, trong con mắt thâm thúy ấy tràn ngập lửa tình dục mãnh liệt mà xa lạ.

Ánh mắt của hắn là cho Nữ Quyên cảm thấy tim đập đột nhiên gia tốc. Đầu ngón tay hắn đụng chạm vào da thịt nàng dường như cũng muốn đốt lửa luôn trên đó. Cảm giác này cùng những lời nói lúc chiều làm tim nàng lại càng đập loạn.

Nàng làm cho chính mình khống chế được nhịp tim hoảng loạn kia, vội vàng thối lui thân mình, không dam lại liếc nhìn Sở Phong lần nữa.

Sở Phong vạn phần ảo não vì chính mình khống chế tình dục không được mà biểu lộ ra ngoài. Dục vọng của hắn đối với một nữ nhân cho tới bây giờ cũng không mãnh liệt tới mức không thể kiềm chế được như thế. Hắn như thế nào lại quên thân phận của mình bây giờ là một nữ nhân.

Hắn nhất định đã dọa đến nàng! Nhưng hắn lúc này đang bị dục hỏa thiêu đốt nên cũng không có tâm tình hướng nàng giải thích gì nhiều.

“Ngủ sớm một chút đi!” – Nhân lúc lửa tình dục còn chưa tăng vọt mà sinh khí, hướn nàng chúc ngủ ngon xong Sở Phong ngay lập tức xoay người đi ra ngoài. Xem ra hắn đêm nay phải hảo hảo tìm biện pháp giảm nhiệt mới được.

Nữ Quyên thật là sợ hãi. Nàng không rõ sao Sở tỷ tỷ của nàng lại dùng ánh mắt đó mà nhìn nàng. Nàng từng gặp qua tỷ phu cũng dùng ánh mắt đồng dạng nhìn tỷ tỷ, nhưng hai người họ là vở chồng, còn Sở tỷ tỷ cùng nàng … cả hai đều là nữ nhân a. (Người ta vẫn thường nói “không biết thì không có tội”, nhưng Quyên tỷ à, tội lần này của tỷ thật khó tha.)

Chẳng lẽ Sở tỷ tỷ thật sự có “cái loại này” ham mê? (tức là less =.= *nước mắt chảy ròng ròng* Tỷ ơi, tỷ tàn nhẫn quá đi. Phong ca ơi, thương cảm cho anh quá đi. *chấm chấm nước mắt*) Cho nên mới không muốn tìm nam nhân gả đi? Cho nên mới nói khâm phục nàng? Lời nói đùa chiều này … chẳng lẽ tất cả đều không phải nói đùa sao?

Đòi mạng hơn là nàng lại không hỠcó ác cảm với ánh mắt cùng sự đụng chạm của “nàng”, thậm chí còn vì thế mà cảm thấy mặt đỏ tai nóng, tim đập không thôi. Nghĩ đến Sở tỷ tỷ, mỗi câu mỗi chữ của “nàng” đều tác động tới nàng. Chẳng lẽ nàng … cũng có “cái loại này” ham mê? (Ta điên với cách xưng hô của hai người này rồi)

Điều này sao có thể? Sẽ không! Sẽ không!

Nữ Quyên ý đồ đem tư tưởng vớ vẩn trong đầu bài trừ ra ngoài, nhưng lại hiện lên trong đầu cảm giác ấm áp khi Sở Phong chạm vào cái cổ của nàng, thậm chí tò mò nếu “nàng” chạm vào những chỗ khác nữa … thì sẽ có cái cảm giác gì. (Hơ hơ! Tỷ xem ra cũng chả trong sáng là bao nhỉ *cười xấu xa*)

“Ai nha! Thôi rồi!” Nữ Quyên vừa giận vừa xấu hổ nằm ở trên giường. Sau này nàng như thế nào còn mặt mũi mà đi ra ngoài gặp mọi người nữa đây.