Hồng Trang - Đao Hạ Lưu Đường

Chương 57




Lúc rời đi thì tốn biết bao sức lực, lúc quay về lại chỉ mất chưa đến hai ngày.

Dọc đường đi Hồng Trang thật sự phải chịu khổ rất nhiều. Quý Hàn Sơ liên tục thay đổi phương pháp điều chế thuốc bổ cho nàng, mới uống được hai ngày là nàng muốn điên luôn.

"Tạm thời không uống nữa được không?" Hồng Trang hờn dỗi. Mấy ngày liên tục đều mệt nhọc nên thịt trên má nàng đã mất đi nhiều, trông hơi hóp: "Sau này lại uống."

Quý Hàn Sơ nắm tay nàng, giọng điệu rất dịu dàng nhưng lời nói lại kiên quyết vô cùng: "Không được."

Hồng Trang không lên tiếng, bây giờ nhìn vào mặt chàng thì nàng chỉ thấy ghét thôi. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng hỏi: "Quý tam, chàng lo sẽ không có con nối dõi sao?"

Tuy cổ song sinh có thể giúp người chết sống lại, nhưng thân thể của người dùng sẽ suy bại rất nhiều. Trước đây nàng đã bị thương quá nặng, sau khi rơi xuống từ nơi cao như thế mà còn có thể tung tăng chạy đến Giang Nam cũng đã không dễ dàng. Nếu thật sự muốn sinh con, có lẽ nàng phải đến quỷ môn quan thêm chuyến nữa.

Từ trước đến nay, Hồng Trang vẫn luôn nghĩ gì nói đó. Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng có gì để giấu giếm, cho nên nàng rất thản nhiên: "Với thân thể của ta, sinh con quả thật không dễ dàng."

Quý Hàn Sơ nhìn nàng rồi áp sát lại gần, môi mỏng bao trùm lên cánh môi dính nước thuốc của nàng. Chàng nhẹ nhàng ngậm lấy, hương vị đắng chát truyền đến đầu lưỡi, luân chuyển trong khoang miệng của cả hai.

Chàng nói khẽ: "Ta không quan tâm đến chuyện đó, ta chỉ để ý nàng thôi."

Có con hay không cũng chẳng sao cả, chàng đã quyết định từ bỏ hết thảy nên việc không sinh con nối dõi cũng là đương nhiên. Cho dù có bị tổ tiên trách móc, vậy hãy để sau khi chết thì chàng sẽ bồi tội ở dưới địa ngục là được.

Nhưng sinh thời, chàng có một người cần phải bảo vệ.


Quý Hàn Sơ nhẹ giọng nói: "Hồng Trang, ta nguyện cầu một đời trăm năm."

Cho nên không phải vì ta, mà là vì nàng.


"Biết rồi." Hồng Trang cười ra tiếng, nàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của chính mình: "Dẫu vậy, ta lại rất muốn."

Quý Hàn Sơ: "Nhưng mà......"

Hồng Trang ngắt lời chàng: "Từ khi nào mà Tiểu y tiên lại mất tự tin thế chứ? Dù sao ta đã không làm Dao Quang nữa rồi. Ta mặc kệ đấy, chàng phải có trách nhiệm thay ta bồi bổ thân thể."

Nàng còn tham lam hơn chàng. Thứ nàng muốn không chỉ là gắn bó suốt đời, mà còn nhiều hơn thế.

Trai gái song toàn, giang hồ phỉ chí, năm tháng vô tư.

Nàng đều phải có.

*

Hai ngày sau, Hồng Trang và Quý Hàn Sơ quay về Quý gia trong yên lặng.

Lúc này, nhà họ Quý vẫn rất bình yên. Bọn họ tranh thủ đêm tối để tìm kiếm một vòng nhưng không thấy bất kỳ dấu vết nào của Hồng Tụ và Người câm.

Đi qua cửa hông của biệt viện có một hành lang lát đá xanh. Bóng đêm ở phía chân trời loang lổ như bị vẩy mực, bầu không khí quá đỗi hiu quạnh.

Quý Hàn Sơ nói: "Có lẽ bọn họ còn chưa tới."

Hồng Trang trầm tư suy nghĩ. Sư tỷ nói muốn tìm một người, nhưng chưa chắc người đó là Quý Thừa Huyên. Hơn nữa thời gian gần đây, Quý Thừa Huyên luôn đi xa để tìm sư tỷ. Nói không chừng là trời xui đất khiến bọn họ phải bỏ lỡ nhau.

Gió đêm nổi lên, mưa phùn nhè nhẹ đập vào phiến ngói xanh trên mái hiên. Vương vấn không yên, thấp thỏm lo lắng.

"Ầm" một tiếng sét rạch ngang bầu trời, cơn mưa cũng dần nặng hạt hơn. Quý Hàn Sơ nghiêng mặt, dùng tay áo che mưa trên đầu cho Hồng Trang: "Chúng ta về trước đã."

Hồng Trang nhăn mày, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Trời mưa gió rét khiến lòng dạ nàng bất an vô cùng.

Nàng cố gắng hết sức kiềm chế nỗi kinh hoàng, sau đó xoay người nói nhỏ một câu: "Chúng ta đến địa lao đi."

......

Yên tĩnh.

Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng giọt nước rơi tí tách.

Xuyên qua bậc thang, đi qua một loạt cửa sắt, né tránh đám thủ vệ, cuối cùng bọn họ cũng xuống được đến tầng sâu nhất ở nơi đây.

Một nơi to như thế nhưng chỉ nhốt duy nhất một người.

Không. Có lẽ đã không thể gọi là người được nữa.

Địa lao bốc mùi khó ngửi, khắp nơi đều có chất bài tiết cùng với đồ ăn đã hư thối. Một đầu xích sắt xuyên qua tường, đầu dây còn lại khóa trên cổ của thanh niên. Nó siết chặt vào tận da thịt, không chừa lại một kẽ hở.

Hai chân của người này đã bị chém đứt từ đầu gối trở xuống, tay phải cũng trống không, hốc mắt chỉ còn hai lỗ sâu hoắm, máu me đen đỏ dính đầy trên mặt. Máu loãng và nước bọt chảy dọc theo khóe miệng, cổ họng phát ra tiếng gào rống hệt như dã thú, nhưng chẳng thể nghe được một chữ nào cả...... Bởi vì đầu lưỡi của hắn đã bị cắt đứt.

Bốn phía xung quanh chỉ toàn máu đỏ ghê người. Trên tường đá cùng với sàn nhà trải đầy những vết cào dính máu, chứng tỏ người này đã từng cố hết sức để phản kháng, nhưng cuối cùng chỉ là công cốc.


Khi nghe thấy tiếng động từ phía ngoài vang lên, hình như hắn cảm nhận được điều gì đó. Hai mắt đã bị chọc mù hướng về phía trước, toàn thân run lẩy bẩy, nức nở trốn về sau.


Quý Hàn Sơ nhìn hắn chằm chằm. Chàng khiếp sợ, không dám tin tưởng.

Hiếm có khi nào chàng thất thố như bây giờ. Hai mắt trừng lớn, chàng nhìn vào gương mặt đã hoàn toàn thay đổi của người nọ. Trong mắt chàng phủ kín tơ máu, bàn tay bắt đầu run rẩy, gân xanh trên cổ cũng run rẩy theo. Thế nhưng chàng vẫn đứng yên bất động, không dám tiến lên.

Hồng Trang biết, chàng đang sợ hãi.

Sợ đến nỗi không dám bước tới để xác nhận.

Nàng nắm bàn tay lạnh lẽo của chàng, hít mạnh một hơi, cắn răng nhắm mắt mà nói: "Là Tạ Ly Ưu."

Sắc mặt của Quý Hàn Sơ trắng bệch, còn đáng sợ hơn cả quỷ.

"Tạ...... Ly Ưu......"

Hồng Trang không đành lòng nhìn tiếp nữa, nàng quay đầu đi.

"Không thể nào!" Quý Hàn Sơ trở nên điên cuồng, dường như chàng đã mất hết lý trí. Khuôn mặt vặn vẹo tràn ngập sợ hãi và đau đớn. Chàng lùi lại vài bước, cả người đập mạnh vào vách tường. Ngay sau đó toàn thân chàng run rẩy không ngừng: "Ly Ưu...... Ly Ưu? Ly Ưu......"

Chàng không rơi lệ, cứ liên tục gọi tên của đối phương bằng giọng điệu khàn đặc. Từ nhỏ nhẹ đến dữ tợn, từ dữ tợn đến gào rống. Khắp gian địa lao chỉ toàn âm thanh của chàng, giống như có thể xuyên thấu đến tận trời cao.

"Tạ Ly Ưu! -----"

Lòng đau như cắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. So với đau đến chết thì vẻ mặt của chàng lại có phần mờ mịt nhiều hơn. Như thể vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang diễn ra, chưa ý thức được người nọ là ai.

Là Tạ Ly Ưu sao?

Là người đã cùng chàng lớn lên, là người được phụ thân nhận nuôi, là nghĩa huynh Tạ Ly Ưu sao?

Tại sao lại thế?

Không thể nào!

Ký ức đột nhiên ùa về khiến đầu của chàng đau như búa bổ, rất nhiều cảnh tượng thi nhau vọt vào trong óc. Hết cái này rồi đến cái kia, chúng như đèn kéo quân, rồi lại như múa rối bóng.

Những hồi ức mờ nhạt phủ bóng thời gian được mạ thêm một tầng ánh vàng. Chẳng biết khúc ca thuở niên thiếu đã kéo dài bao nhiêu năm tháng.

Quý Hàn Sơ cũng từng có khoảng thời gian không biết buồn khổ. Ngày tháng khi ấy trôi qua rất dài, hôm nay lên núi hái hoa mai, ngày mai đuổi theo ráng chiều mỹ lệ phía chân trời. Mùa xuân hoa đào nở rộ, mùa hè đom đóm lượn bay, thu vừa đi đông lại tới, năm tháng cứ thế dần trôi.

Hai người họ nằm dưới bầu trời sao rực rỡ, nằm trong biển hoa mênh mông lộng lẫy. Có đôi khi, Tạ Ly Ưu sẽ hỏi: "Sau này lớn lên, đệ sẽ làm gia chủ chứ?". Hắn nói nếu chàng làm gia chủ, hắn sẽ là thủ hạ trung thành nhất, vĩnh viễn không phản bội, tuyệt đối không hai lòng. Có đôi khi, hắn lại tìm được chàng đang ngồi khóc thút thít trong Tàng Thư Các vì nhớ phụ thân đã qua đời. Sau đó, hắn sẽ an ủi chàng, rồi hai người lại cùng ôm nhau òa khóc.

Ký ức phân tán loạn xạ, rất nhiều hình ảnh xưa cũ ập tới. Một nửa quen thuộc, một nửa xa lạ kích thích hai mắt chàng càng lúc càng đỏ.

Ngày đó chàng kiên quyết phản bội gia tộc, Tạ Ly Ưu đã đứng dưới tàng cây tiễn chàng đi, còn đưa cho chàng một túi vàng lá, dặn chàng tuyệt đối không được cho hắn biết chàng sẽ đi đâu.

Bọn họ lớn lên cùng nhau, nghĩa khí giang hồ cao như núi sâu như biển. Chắc hẳn khi đó hắn đã buồn lắm, nhưng lại giả vờ như không thèm để ý.

Từ trước đến nay, người này luôn ra vẻ tham sống sợ chết, không bao giờ lo chuyện bao đồng. Giờ đây hắn biến thành bộ dáng này, giờ đây lại vì chàng mà sắp đến bờ tử vong.

Đêm hôm ấy, bọn họ đã nói lời vĩnh biệt. Chỉ không ngờ rằng lại chính là biệt ly mãi mãi.

......

Sau một lúc lâu, Quý Hàn Sơ ngã ngồi trên mặt đất trong tư thế chật vật, giây lát sau lại vất vả đứng lên. Tay chân vô lực như thể đã mất khả năng đi lại. Chàng hốt hoảng bò tới, đầu gối cọ xát trên mặt đất lạnh băng. Hai mắt đỏ bừng như muốn nứt ra.

Đường nét trên mặt chàng gần như biến dạng, cánh môi run lên không ngừng. Chàng vươn đôi tay run rẩy ôm Tạ Ly Ưu vào lòng.

Ban đầu Tạ Ly Ưu còn điên cuồng giãy giụa, sau đó thì dần bình tĩnh lại. Dù đã chẳng thể nhìn thấy, nhưng hắn vẫn nhận ra người này là Quý Hàn Sơ.

Trong cơn đau quằn quại, hốc mắt trống rỗng chảy ra hai hàng huyết lệ. Hắn dựa vào người của Quý Hàn Sơ, giơ bàn tay run rẩy cùng với đầu ngón tay thối rữa lòi cả xương, chậm rãi viết lên mặt đất -----

[Giết ta.]


Nước mắt của Quý Hàn Sơ chảy xuống, chàng lắc đầu điên cuồng, nghẹn ngào nói: "Không......"

Chàng run bần bật, gào khóc đau đớn, cổ họng như bị xé rách. Từ sau khi cha qua đời, chàng rất hiếm khi khóc thảm thiết như thế này.

Là ai, là ai đã hại hắn thành như vậy?

Chàng sẽ cứu hắn, nhất định có thể cứu hắn......

Tạ Ly Ưu lại run lên, ngón tay tiếp tục di trên mặt đất: [Van đệ.]

Hắn bị hạ độc vãng sinh, lại bị ép uống nửa chén thuốc giải của Ân Viễn Nhai. Lục phủ ngũ tạng đã sớm thối rữa một nửa, chúng như thể đứt lìa, vô pháp sống sót.

Nhưng hắn lại bị chém cụt tay chân, móc mắt, cắt lưỡi, đeo xích cổ. Ngay cả cơ hội để tự sát cũng không có.

Là ai muốn nhằm vào chàng? Vết thương đã rõ rành rành, làm gì có chuyện chàng không nhận ra?

Tại sao, tại sao chứ?

Muốn giết chàng thì cứ việc ra tay với chàng đi. Tại sao phải hãm hại Tạ Ly Ưu?!

Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, một thanh kiếm lạnh băng xuất hiện trước mặt của Quý Hàn Sơ.

Quý Hàn Sơ ngẩng gương mặt tái nhợt của mình lên, thấy Hồng Trang ngồi xuống bên cạnh chàng. Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt tựa như thương xót lại tựa như đau lòng. Nàng nhẹ nhàng đặt Câu nguyệt vào trong tay chàng.

Tại giờ phút này, nỗi sợ hãi vốn có trong lòng đang phóng đại lên gấp mấy lần.

Chàng không nhận Câu nguyệt, cứ thế ôm chặt Tạ Ly Ưu, bật khóc nức nở: "Không thể......"

Hồng Trang thấp giọng nói: "Hắn rất đau khổ."

Quý Hàn Sơ cúi đầu, sắc mặt và đôi môi đều là một màu xanh trắng, trên người đầy vết máu loang lổ. Chàng không thể chấp nhận, không thể chấp nhận sự thật rằng chàng sẽ phải tự tay giết chết Tạ Ly Ưu.

Hồng Trang đỏ mắt, nàng nắm chặt tay chàng, lại một lần nữa đặt Câu nguyệt vào đó. Chàng liên tục kháng cự, nhưng mũi kiếm đã tì vào trước ngực của Tạ Ly Ưu.

Tạ Ly Ưu không nhúc nhích, thậm chí trên gương mặt tràn đầy vết thương còn hiện lên sự khuây khỏa và thỏa mãn. Hắn đã sẵn sàng đón nhận tử vong.

Hồng Trang lẩm bẩm: "Để hắn đi thôi."

Bọn họ đều biết rằng Tạ Ly Ưu không thể sống tiếp được nữa.

Sống thêm một khắc, tức là bắt hắn phải chịu tra tấn thêm một khắc.

Hai mắt của Quý Hàn Sơ đỏ đậm. Chàng cầm Câu nguyệt, cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ rách nát.

"Phập" một tiếng, thanh kiếm xuyên qua máu thịt, đâm thẳng vào trái tim. Máu tươi bắn lên khuôn mặt sạch sẽ của Quý Hàn Sơ, nhuộm đỏ gần nửa khuôn mặt chàng. Động tác của chàng rất nhanh và tàn nhẫn, một phát này đủ để lấy mạng người. Chàng muốn Tạ Ly Ưu được ra đi một cách thoải mái.

Câu nguyệt quả là vũ khí tốt, chém sắt như chém bùn. Tay trái của Tạ Ly Ưu vẫn đang đặt trên người của Quý Hàn Sơ. Sau vài giây thì đầu ngả dần xuống, cánh tay còn chút mập mạp cũng từ từ trượt khỏi người chàng, hô hấp hoàn toàn dừng lại trong lòng của Quý Hàn Sơ.

Hắn chết rồi. Nụ cười nhàn nhạt còn vương trên mặt cũng dần nhạt phai.

Quý Hàn Sơ ôm hắn, chàng yên tĩnh thật lâu rồi bỗng nhiên lại bật cười ha ha.

Tiếng cười điên cuồng và đáng sợ. Chàng vừa cười vừa thở hổn hển, búi tóc đen xõa xuống hai vai, trông chẳng khác nào một kẻ điên.

Chàng nhìn Hồng Trang, nói như điên dại: "Tiểu y tiên ở Cô Tô mà đến cả người thân cũng không cứu được. Nàng nói xem có buồn cười hay không? Có buồn cười hay không!"

Nhìn chàng vừa cười vừa khóc, Hồng Trang lại khóc theo.

Nàng quỳ xuống chầm chậm và ôm lấy chàng từ phía sau, gương mặt áp lên tấm lưng rộng lớn của chàng. Sinh ly tử biệt vốn là chuyện bất đắc dĩ. Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng hận chính mình trời sinh bản tính lạnh nhạt, để giờ đây nàng không biết phải an ủi chàng ra sao.

Nhưng so với tưởng tượng của nàng thì Quý Hàn Sơ bình tĩnh hơn nhiều.

Chàng buông thi thể của Tạ Ly Ưu, duỗi tay ra sau lưng kéo nàng đến trước mặt.

"Ai làm?"

Chàng nhận ra độc vãng sinh. Thật lòng mà nói có vài chuyện không cần giải thích cũng có thể tự hiểu. Sau khi đã nhớ lại tất cả, dĩ nhiên chàng không thể hoài nghi nàng.

Thật ra chàng đã biết, nhưng chàng vẫn muốn hỏi.

Chàng cần một đáp án, chỉ nó mới có thể chống đỡ nỗi đau trong lòng chàng. Giờ đây chàng cần có thù hận, cần có giận dữ, cần có một nơi để phát tiết tất cả cảm xúc của chính mình.

Hồng Trang xoay người đến trước mặt chàng, gằn từng chữ một: "Quý Chi Viễn."

Quý Hàn Sơ lại nhẹ nhàng cười rộ lên.

Chàng quỳ gối trên nền đất dơ dáy, quỳ gối tại vị trí duy nhất có nguồn sáng chiếu tới, sống lưng dần cong xuống như thể bị thứ gì đó đè nặng.

Chàng nhắm mắt lại và nói khẽ: "Ta xin lỗi."

Một lời này là dành cho Tạ Ly Ưu.

Chàng quay đầu, mở to hai mắt. Trong mắt chỉ có hắc ám lạnh băng, hàng mi hơi run rẩy, chàng lại nói: "Xin lỗi."

Chàng đứng lên, lảo đảo lùi về sau mấy bước, sau đó ngẩng đầu rồi cười thê lương: "Trước đây ta từng cho rằng ta có thể thấu hiểu thù hận của nàng, cũng có thể hiểu được nỗi oán hận của Hồng Tụ cô cô. Nhưng thì ra ta đã tự cho là mình đúng...... Bây giờ ta mới biết, đến bây giờ ta mới biết được......"

Chàng giống một con thú đang bị vây khốn. Sắc mặt đáng thương vô cùng, yết hầu trượt lên trượt xuống, hốc mắt ướt đẫm.

Hồng Trang thở dài, vòng tay ôm eo chàng.

Quý Hàn Sơ mệt mỏi khôn cùng, chàng nhắm mắt lại rồi tựa đầu lên vai của nàng.

Qua một lúc lâu, Hồng Trang mới nói: "Chúng ta đi tìm hắn."

Thù cũng được, hận cũng chẳng sao.

"Có thù báo thù, có oán báo oán."


......

Từ cổ chí kim, thiện và ác luôn đồng hành với nhau, nhưng ranh giới giữa chúng lại rất rõ ràng.

Có người tin tưởng vững chắc rằng lòng người nham hiểm, ngươi buộc phải thể hiện lòng tốt cho họ xem. Có người ở trong bát hàn địa ngục [1], ngươi buộc phải bày ra ba mươi ba tầng Trời [2]. Ngươi nói phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp, nhưng họ chỉ thấy vạn vật điêu tàn. Ngươi nói nhân gian quý báu, người người dựng xây, nhưng họ lại cố tình nói chúng sinh mang tội, tùy ta nắm giữ.

[1] Bát hàn địa ngục: Tám cảnh địa ngục lạnh Theo Trí Độ Luận (Quyển 6) gồm: Ngạch bộ đà, Ni Thích bộ đà, Ngạch chiết sá, Hoắc hoắc bà, Hầu hầu bà, Thanh liên hoa, Hồng liên hoa, Đại hồng liên hoa.

[2] 33 cảnh Trời (Tam thập tam thiên): Chỉ cõi trời Đao Lợi Thiên trong Phật giáo. Vị trí của tầng trời này nằm trên đỉnh núi Tu Di. Giữa trung tâm của cõi trời là thành Diệu Kiến, nơi cư trú của vị Đế Thích. Tám phương xung quanh thành Diệu Kiến có 32 thiên sứ, mỗi nơi do một vị thiên chủ quản trị. Ba mươi hai thiên sứ này với trung đô của Đế Thích, hợp lại thành 33 thiên sứ, nên gọi là Tam thập tam thiên.

Đối với vài người, vạn dặm non sông chính là vạn dặm cực khổ. Họ đã chịu mưa rền gió dữ, xương cốt đắp nặn. Họ bỏ quên cơn mưa ở Vu Sơn, bỏ quên dòng nước giá lạnh của mùa xuân, bỏ đi tất cả sự ấm áp của con người. Chỉ dư lại thân xác này cùng với bộ xương trắng đẫm máu.

Kẻ đó là ác quỷ.

Mà ác quỷ nên trở về với địa ngục.