Ân Thanh Yên và Thích Tẫn bị Hồng Trang nửa giam lỏng nửa uy hiếp cầm tù ở bên người. Tạ Ly Ưu thản nhiên nhất, ăn ngon ngủ kỹ, lâu lâu còn quay về Quý gia để xử lý công việc. Hắn quản lý cơ quan tình báo, ngày thường luôn thích chạy ngược chạy xuôi, cho nên tuy đang bị "cầm tù" thì cũng không ai nghi ngờ hắn.
1
Chỉ có nhóc thỏ con là không chịu đựng nổi đến ngày thứ tư.
Trên bàn cơm, Ân Thanh Yên và Thích Tẫn ngồi một bên, Hồng Trang và Quý Hàn Sơ ngồi một bên, Tạ Ly Ưu cầm bát ngồi ở ghế chủ vị, vùi đầu ăn cơm coi như bản thân không tồn tại.
Bầu không khí quỷ dị, căng thẳng, rất kỳ quái.
Đây là đánh giá dành cho nhóm người ngồi trước bàn cơm này.
Một cô nương có dung mạo thanh lệ trừng mắt nhìn cô nương ở phía đối diện. Người nọ một thân váy áo đỏ rực, gương mặt rất tà tính, nàng mỉm cười gắp một miếng thịt đặt vào trong bát của cô nhóc.
Hồng Trang: "Ăn đi, không có độc đâu."
Ân Thanh Yên đập mạnh đôi đũa xuống bàn: "Chờ đến lúc nương và ông ngoại của ta tìm được ngươi, để xem ngươi còn dám kiêu ngạo nữa không!"
Hồng Trang ôm cánh tay: "Ta sợ quá, ngươi mau gọi bọn họ đến đi."
Ân Thanh Yên tức đỏ cả mắt, từ nhỏ nàng ta đã được nuông chiều, chưa bao giờ phải chịu đựng ủy khuất như thế này. Nàng ta túm tay Thích Tẫn, chỉ vào Hồng Trang: "A Tẫn ca ca đánh nàng đi!"
3
Hồng Trang cười ra tiếng, nàng đổ người về trước, nhéo cằm tiểu bạch thỏ: "Có chuyện gì cũng kêu A Tẫn ca ca......"
Lời còn chưa dứt, bỗng có một thanh đao đưa về phía cổ tay của nàng. Chiêu thức không có nội lực, động tác mềm như bông chẳng hề giống một kiếm khách.
Lưỡi kiếm chưa kịp chạm tới sợi tóc của Hồng Trang, Quý Hàn Sơ đã xuất hiện ở phía sau Thích Tẫn, ghì chặt vai phải của gã. Thích Tẫn ăn đau, trên trán toát ra mồ hôi. Quý Hàn Sơ thuận thế bẻ hai tay của gã ra sau lưng, sau đó đoạt lấy đao của gã.
Thích Tẫn tức giận nói: "Ngươi điên rồi sao!"
3
Quý Hàn Sơ không nói lời nào, cầm theo đao ngồi lại bên cạnh Hồng Trang.
Hồng Trang niết cằm của Ân Thanh Yên, cố ý dùng âm lượng để cả bàn đều có thể nghe rõ: "Ngươi biết không, hai chữ ca ca này phải kêu ở trên giường mới có ý nghĩa."
Quý Hàn Sơ đơ cả người.
3
Làm gì có chuyện Hồng Trang dễ dàng bỏ qua cơ hội đùa giỡn chàng, nàng quay đầu, chớp mắt nhìn chàng một cách quyến rũ: "Ta nói đúng không, Quý tam ca ca."
Nũng na nũng nịu, mềm mại đáng yêu, mị hoặc tràn lan.
Rõ ràng nàng không phải nữ tử Giang Nam, nhưng khi nói chuyện lại có một phần lẳng lơ, hai phần hài hước, bảy phần quyến rũ, mười phần động lòng người. Nam nhân nghe xong đều rớt mất nửa bộ xương.
Quý Hàn Sơ đưa bát cho nàng: "Ăn cơm tử tế."
Hồng Trang: "Ta không muốn ăn cơm."
Nàng quấn lấy Quý Hàn Sơ, cả người dán chặt vào chàng, bàn tay vuốt ve bả vai và cần cổ của nam nhân. Cơ thể tựa như hóa thành nước, không có xương cốt, chỉ biết dính vào nam nhân: "Ta muốn ăn chàng cơ."
Hai tai của Quý Hàn Sơ đỏ ửng, chàng nghiêng người trốn tránh những lời này, làm bộ như không nghe thấy.
Ân Thanh Yên như bị sét đánh, sững sờ ngồi ở nơi đó, dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn thẳng tắp vào Quý Hàn Sơ.
Tam biểu ca của nàng ta từ xưa đến nay hiền lành lễ độ, sao có thể càn rỡ giống như yêu nữ kia? Tự tiện tằng tịu với nhau chính là sai trái...... Phải rồi, là nữ nhân này, nhất định là do yêu nữ này đã hạ cổ lên người biểu ca của nàng ta, hại huynh ấy trở thành như bây giờ!
Ân Thanh Yên lau nước mắt, nức nở nói: "Yêu nữ, ta nhất định phải sai người giết chết ngươi......"
Hồng Trang trêu đủ rồi, nàng giữ Ân Thanh Yên ở đây chỉ vì muốn dẫn dụ Ân Phương Xuyên. Con gái của bà ta nằm trong tay nàng, không tin bà ta không chịu tới. Nhưng đợi mãi vài ngày trôi qua vẫn chưa thấy bản mặt của bà già đó đâu.
Nếu bà ta không đến, vậy Ân Thanh Yên ở lại đây chỉ thêm chướng mắt.
Thỏ con nhu nhược yếu đuối, ánh mắt nhìn người khác mềm mại vô cùng, nhất là khi hướng về phía Quý Hàn Sơ còn mang thêm ba phần ngưỡng mộ. Hồng Trang cực kỳ không thuận mắt, mấy ngày qua ở trong lòng đã nổi lên vô số ý xấu, cái sau còn độc địa hơn cái trước.
Nhưng vì Quý Hàn Sơ còn ở đây nên những ý đồ này tạm thời không thể thực thi, nàng phải chờ một cơ hội khác tốt hơn.
Ân Thanh Yên khóc chán chê, nức nở lau mặt, hai mắt nửa giận nửa oán nhìn chằm chằm Quý Hàn Sơ.
Hồng Trang cắm phập một chiếc đũa xuyên mặt bàn: "Nhìn gì mà nhìn, còn dám nhìn nữa thì ta móc mắt ngươi ra đấy."
Thích Tẫn: "Ngươi dám!"
Ân Thanh Yên đỏ mắt, trốn ra sau lưng Thích Tẫn, ló đầu nói với Quý Hàn Sơ: "Biểu ca, yêu nữ này quá ác độc. Huynh đừng bị nàng ta mê hoặc, chắc chắn nàng ta đã hạ cổ lên người huynh."
Quý Hàn Sơ lắc đầu, rút chiếc đũa ra, sau đó đưa cho Tạ Ly Ưu một miếng vàng lá bảo hắn đi trả tiền.
1
Chàng kéo Hồng Trang về phía mình, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng như thể dỗ dành một đứa bé đang giận dỗi, giúp nàng thuận khí.
Quý Hàn Sơ nói: "Hồng Trang chỉ nói đùa thôi, sẽ không làm gì muội."
Hồng Trang: "Ta có đấy."
Ân Thanh Yên túm tay áo của Thích Tẫn, dậm chân oán hận.
1
Chờ đến khi hai người đó rời đi, nàng ta mới có gan ngồi lại xuống bàn. Trước mặt là một mâm đồ ăn màu sắc phong phú, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi là nàng ta ăn không nổi.
Thích Tẫn khuyên nhủ: "Tiểu thư, ít nhiều cũng phải ăn một chút."
Ân Thanh Yên nắm chặt đôi đũa, ánh mắt mất mát nhìn về phía cửa, nàng ta hỏi: "Huynh nói xem, có phải nàng ta hạ cổ biểu ca không?"
Đây là lý do duy nhất giải thích cho câu hỏi tại sao biểu ca lại trở nên thần hồn điên đảo đến vậy.
Nàng ta không thể nào tiếp thu được chuyện này, từ khi còn nhỏ nàng ta đã mong ước được gả cho tam biểu ca. Vậy mà giờ đây nam nhân đó lại cam tâm tình nguyện nghe lời một yêu nữ ác độc.
Chẳng sợ sự thật đã rõ rành rành ngay trước mắt.
*
Có lẽ sự việc này đã đánh sâu vào đầu óc của Ân Thanh Yên. Đến tối, nàng ta thừa dịp Thích Tẫn không chú ý, bèn lặng lẽ đi tìm Hồng Trang.
Đầu óc của nữ nhân một khi chìm đắm trong tình yêu hoặc ghen ghét đều sẽ trở nên mụ mị mơ hồ, có nói gì cũng không lọt. Ân Thanh Yên không hề nghĩ đến khả năng Hồng Trang sẽ giết mình, cũng chẳng sợ bị nàng hạ độc. Trong đầu của nàng ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là khuyên Hồng Trang buông tay.
5
Đây là một đại tiểu thư được gia đình bao bọc quá cẩn thận, ngây ngô không rành thế sự, nếu để nàng ta sống trên giang hồ thì có lẽ bị giết chết một vạn lần cũng không đủ.
Hồng Trang vẫn mặc bộ váy đỏ lúc ban sáng, một mình nàng ngồi trên chiếc xích đu ở hậu viện.
Ân Thanh Yên có chút sợ hãi, cố gắng khống chế cơ thể không run rẩy, bước đến trước mặt Hồng Trang: "Ta có lời muốn nói với ngươi."
Hồng Trang vẫn đang đung đưa, cũng không ngẩng đầu lên: "Nói đi."
Ân Thanh Yên duỗi tay bắt lấy dây thừng, dùng sức giữ nàng dừng lại, lúc này mới thở nhẹ: "Ngươi buông tha biểu ca được không?"
Hồng Trang cảm thấy kỳ quái, tiểu bạch thỏ có biết nàng ta đang nói chuyện với ai không. Mạng của nàng ta còn đang ở trên tay Hồng Trang đây này, ai cho nàng ta lá gan hỏi câu đó? Lần đầu tiên gặp người bị trói cầu xin người trói thả trói cho người khác.
1
Nàng không khỏi kinh ngạc, chẳng biết Ân gia phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết mới có thể bảo hộ cô nhóc này sống bình yên đến tận bây giờ.
Ân Thanh Yên lấy hết can đảm: "Hồng Trang cô nương, huynh ấy tựa như vầng trăng trên trời. Nếu ngươi cũng đối với huynh ấy có tình, sao lại nhẫn tâm nhìn huynh ấy trầm luân cùng ngươi?"
Hồng Trang bám vào dây thừng, chậm rì rì đứng dậy.
"Tự chàng thấy vui."
Ân Thanh Yên chỉ trích: "Ngươi hạ cổ lên người huynh ấy."
Hồng Trang cười nhạo: "Nếu ta thật sự có loại cổ này thì A Tẫn ca ca của ngươi sẽ là người đầu tiên xin ta đấy."
Nàng thật sự muốn để Ân Thanh Yên thấy được dáng vẻ Quý Hàn Sơ canh giữ bên cạnh nàng, mắng không đi đánh không trốn, một khi nàng không để ý đến chàng chỉ sợ chàng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Ân Thanh Yên: "Ngươi gạt người, chính ngươi đã dùng cổ độc, ngươi mau thả huynh ấy ra, nếu không...... nếu không ta......"
Hồng Trang tiếp lời: "Nếu không cái gì?"
Ân Thanh Yên cúi đầu, nàng ta thật sự rất sợ Hồng Trang. Xu lợi tị hại [1] là bản năng của con người, mỗi khi tới gần nữ nhân này, nàng hoàn toàn nhận thức được người trước mặt có bao nhiêu nguy hiểm.
[1] Xu lợi tị hại: Hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi.Không chỉ giết người dễ như trở bàn tay, mà nàng còn biết câu hồn.
Tam biểu ca của nàng ta, tam biểu ca mà nàng ta ngưỡng mộ nhất từ thuở nhỏ...... nay đã bị người trước mặt đoạt mất rồi......
Ân Thanh Yên cúi thấp đầu, tiếng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức suýt chút nữa thì không nghe rõ, ủy khuất vô cùng: "Nếu không ta cầu xin ngươi."
Hồng Trang: "Chàng tốt đến vậy cơ à?"
Ân Thanh Yên gật đầu: "Tam biểu ca là người tốt nhất trên đời này."
Hồng Trang vuốt ve dây thừng, nhìn Ân Thanh Yên. Nàng ta nói không sai, Quý Hàn Sơ thực sự rất tốt, rất trân quý.
Nhưng vậy thì sao? Người nàng thích, dựa vào đâu bảo nàng nhường cho người khác.
Ngay cả khi nàng và chàng không có tương lai, ngay cả khi nàng sắp phải rời khỏi nơi này, nàng cũng sẽ không để Quý Hàn Sơ đi. Chính bản thân chàng không muốn, nàng cũng không muốn. Giữa sự giằng co của thiện và ác, không thể nảy sinh tình yêu.
Hồng Trang nắm chắc dây thừng, lấy đà đứng hẳn lên bàn đu dây. Một thân váy áo như lửa, phong tình vạn chủng.
Nàng từ trên cao nhìn xuống Ân Thanh Yên, khóe mắt đuôi mày là một mảng lạnh băng: "Trăng trên trời ư? Nếu ngươi không nói, ta còn tưởng chàng hẳn là sủng vật mới đúng. Ngươi nghe cho kỹ đây, ta chẳng màng chàng là trăng trên trời hay tuyết trên nền đất, tam công tử của nhà họ Quý chính là người mà ta muốn. Nể tình ngươi cùng chàng có ba phần tình cảm, ngươi liệu mà làm chớ có cản trở ta, nếu không ta sẽ không tiếp tục hạ thủ lưu tình."
Hồng Trang ngồi xổm xuống, siết chặt cổ tay của nàng ta, kéo nàng ta rơi vào trong lòng ngực của mình. Ân Thanh Yên run bần bật, khát vọng chạy trốn vừa sinh ra bỗng bùng nổ mãnh liệt, nhưng nàng ta biết bản thân mình trốn không thoát.
Hồng Trang chẳng hề thương tiếc trói chặt hai tay của nàng ta, cưỡng ép Ân Thanh Yên ngẩng đầu. Trên đỉnh đầu của hai người có một vầng trăng tròn, trong veo sáng ngời.
Nàng vừa khom người, mùi hương trên cơ thể dần rõ ràng hơn, rất dễ ngửi, còn mang theo chút hương thuốc. Sớm chiều ở chung cùng Quý Hàn Sơ nên trên người nàng cũng vương chút ít hương vị của chàng.
Chứng cứ thân mật này như một nhát dao cắt vào tim của Ân Thanh Yên, đau đớn khiến nàng ta không thể hô hấp.
Hồng Trang hạ giọng, thủ thỉ bên tai của nàng ta: "Ngươi ngẩng đầu mà xem, ánh trăng này là của ta, Quý Hàn Sơ cũng là của ta."
Hàng mi của Ân Thanh Yên run rẩy vô cùng lợi hại, cả người cũng run run. Nàng ta hối hận rồi, nàng ta muốn gọi Thích Tẫn, nhưng lại nhớ đến bây giờ Thích Tẫn không có ở bên. Người bị dồn vào đường cùng, ngoại trừ khóc ra thì chẳng làm được gì.
Hồng Trang lau nước mắt cho nàng ta, sau đó điểm một vài huyệt đạo. Xong xuôi mới nhảy xuống khỏi bàn đu dây, ôm eo Ân Thanh Yên, đưa nàng ta vào trong phòng.
Phòng rất nhỏ, Hồng Trang nhìn ngó một vòng rồi quyết định nhét nàng ta vào trong tủ quần áo. Tuy đóng cửa nhưng vẫn chừa lại một khe hở nhìn thẳng về phía giường.
Nàng đã điểm á huyệt của Ân Thanh Yên, nhìn gương mặt tràn ngập sự hoảng sợ và nghi hoặc của thỏ con, nụ cười trên môi càng thêm tà ác: "Chẳng phải ngươi nói ta hạ cổ cho chàng sao, vậy ngươi hãy nhìn cho kỹ, nhìn kỹ cổ trùng sẽ khiến tam biểu ca của ngươi cùng với yêu nữ tiếng xấu đồn xa này hoan hảo mua vui thế nào nhé."