Hồng Phúc Dao

Hồng Phúc Dao - Chương 28




Nhìn chằm chằm vết thương trên người Ly Nghiêu, sắc mặt Lưu Tích Tứ là càng ngày càng khó coi, nhưng tay bôi thuốc lại một chút cũng không dám dùng sức.” Ngươi không phải rất lợi hại sao? Làm sao còn có thể để cho người ta đả thương ngươi?” Lưu Tích Tứ không rõ, Ly Nghiêu lợi hại như thế có thể để cho khắp nơi trước ngực hắn tới một đao, thẳng từ bả vai quẹt đến thắt lưng, có thể suy ra lúc ấy có bao nhiêu nguy hiểm đáng sợ. Nghĩ tới đây, cơn giận vốn đã hạ của Lưu Tích Tứ lại nổi lên.

“Đã biết nguy hiểm, vì sao phải bỏ rơi người của ta? Thủ hạ của nhị ca mặc dù không lợi hại bằng ngươi, nhưng cũng là người có thể lấy một địch trăm, đi theo ngươi, ngươi cũng sẽ không mang thương trở về, ngươi cũng không phải không biết tình trạng của mình.”

Miệng vết thương vẫn đang chảy máu, Lưu Tích Tứ tìm dược liệu quý báu nhất khắp trong cung, nhưng hiệu quả lại quá nhỏ.

“Ngươi nếu biết ta có nguy hiểm, có đi theo không?” Một câu nói của Ly Nghiêu sáng tỏ hắn vì sao phải bỏ rơi người của Lưu Tích Tứ, “Hơn nữa, phương bắc không thể so với kinh thành, người của ngươi đi theo sợ cũng sẽ bị khí độc kia hại chết.”

Lưu Tích Tứ băng kỹ vết thương cho Ly Nghiêu, bất an hỏi: “Nhưng vết thương này của ngươi làm sao bây giờ? Máu vẫn không ngừng chảy… Chẳng lẽ bảo ta trơ mắt nhìn ngươi máu chảy hết?! Nếu nói như vậy, ngươi còn không bằng không trở lại thì tốt hơn, ta cũng không phải khó chịu vì ngươi.”

Giận giấu giếm của Ly Nghiêu, giận vết thương trên người Ly Nghiêu, giận chính mình… Lưu Tích Tứ giận đến đỏ mắt.

Ly Nghiêu cười, cười lúc Lưu Tích Tứ sinh khí như thế, hơn nữa là thật tâm cười. Nhìn thấy nụ cười của hắn, Lưu Tích Tứ càng thêm sinh khí.

“Tích Tứ, thấy ngươi lo lắng cho ta như thế, ta thật cao hứng.” Đầu để ở trên vai Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu nhẹ nhàng ôm Lưu Tích Tứ, nói, “Tích Tứ, nếu là trước kia, vết thương như vậy ta sợ là chỉ có thể chờ chết, nhưng vết thương bây giờ mặc dù vẫn còn chảy máu, có thể so với trước đây nhẹ hơn nhiều, ta không có việc gì, mỗi ngày uống nhiều thuốc bổ huyết ích khí chút, tối đa hai tháng là có thể khỏe rồi.”

“Ngươi nhưng không được gạt ta, nếu gạt ta, ta liền đem Hạnh Nhi còn có hài tử kia ném vào trong đại lao đối mặt đi.” Nghe được cam đoan của Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ yên tâm, chỉ cần Ly Nghiêu không chết, cho dù một năm mới có thể khỏi cũng được. Nhưng Lưu Tích Tứ chưa quên hai người kia, nữ nhân có cử chỉ thân mật với Ly Nghiêu ấy.

“Tích Tứ… Ngươi đi Nghênh Hoan lâu không phải là bởi vì ăn giấm chua của Hạnh Nhi đấy chứ?” Ly Nghiêu ngẩng đầu, hỏi, hắn vẫn cho là Lưu Tích Tứ giận vì sự giấu giếm của hắn, nhưng bây giờ nghĩ lại có lẽ là hắn nghĩ lầm rồi.

“Phải!” Lưu Tích Tứ không kiêng dè trả lời, “Ly giáo chủ… Ngươi trước kia từng có bao nhiêu nữ nhân, ta mặc kệ, nhưng ngươi có ta, còn cùng nữ tử khác tình chàng ý thiếp, ngươi đem ta đặt ở chỗ nào? Người của ta chính là tận mắt thấy ngươi ôm nàng! Việc này, ngươi giải thích rõ ràng cho ta.”

Miệng Ly Nghiêu cũng nhếch lên, Lưu Tích Tứ thành thật khiến cho hắn cực kỳ hài lòng, cũng làm cho hắn đối với chuyện Lưu Tích Tứ cùng nữ tử thanh lâu kia thoáng tiêu tan.

“Tích Tứ, ngươi có biết ‘Quan Tử tộc’ ở phương Bắc?” Lúc hỏi câu này, nụ cười của Ly Nghiêu đã không còn.

“Từng nghe.” Lưu Tích Tứ lập lờ nước đôi trả lời, hắn còn chưa muốn để Ly Nghiêu biết chính mình phái người đi thăm dò y.

“Nữ tử trong tộc rất khó sinh con, vì thế từ nam tử tới phụ trách truyền tục hương hỏa, điều này cũng làm cho có sinh tử dược… Kỳ thật thuốc này ngay từ đầu là chuẩn bị cho nữ tử, nhưng nữ tử sau khi uống thuốc này, hài tử chưa đủ tháng đã chảy, mà nam tử lại có thể bình an sinh hạ, dần dà, phụ trách sinh con trong Quan Tử tộc chuyển sang cho nam nhân. Mà thuốc này phần lớn sinh hạ nam hài nhi, nữ hài nhi càng ngày càng ít. Về sau, nữ hài nhi từ nhỏ liền trở thành vu nữ trong tộc… Mà mẫu thân của ta chính là vu nữ của Quan Tử tộc.”

“Ly Nghiêu… Nếu không muốn nói thì đừng nói, ta không có hứng thú với thân thế của ngươi, ta chỉ muốn biết Hạnh Nhi kia với cả hài tử kia có quan hệ gì với ngươi.” Cắt ngang lời của Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ hôn lên hai tròng mắt biến tím của Ly Nghiêu. Hắn nghe được thân thế của Ly Nghiêu phi thường kỳ lạ, nếu nữ tử của Quan Tử tộc không thể sinh con, vì sao Ly Nghiêu có thể sinh hạ ra. Thế nhưng, cừu hận trong mắt Ly Nghiêu khiến cho Lưu Tích Tứ không muốn nghe tiếp nữa.

Ôm Lưu Tích Tứ bình tĩnh trong chốc lát, Ly Nghiêu mới tiếp tục mở miệng: “Hạ trưởng lão gia gia của Hạnh Nhi là ngoại bá công của ta, hắn và ngoại công của ta là huynh đệ song sinh. Thương nhi là tôn tử của ngoại bá công, trời sinh là một người câm, cha nó trước kia bị người ta lừa, có nó, trước khi chết đưa hắn cho ta nhận làm con thừa tự, vì thế theo họ ta.”

“Hừ, Hạnh Nhi kia dù cho là thân thích của ngươi, ngươi cũng không cần ôm nàng a, với lại, ngươi an trí nàng ở nơi khác, cũng không cho ta biết, trong lòng không có quỷ ai mới tin được.” Trong lời nói Lưu Tích Tứ là ghen tuông nồng đậm, nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không phá hủy phủ đệ của mình.

Ly Nghiêu nở nụ cười khổ, “Ngoại bá công bị người của Ly giáo bắt, ta vội vã chạy về, Hạnh Nhi cũng là trên đường đi gặp được hộ săn bắn kia mới lưu nàng lại, ta biết ngươi nhất định có thể tìm được nàng, vì thế để nàng gửi lời nói cho ngươi… Sở dĩ để nàng gạt ngươi, cũng là sợ ngươi một người nóng nảy tới đây… Thân mình ngươi không thể so với thái tử bọn họ, có lẽ còn chưa tới phương bắc ngươi đã mệt mỏi ngã xuống rồi.”

Hiểu lầm đã được mở ra, nhưng Lưu Tích Tứ thấy trong lòng vẫn là không thoải mái, “Vậy ngươi cho nàng chủy thủ ta đưa cho ngươi để làm gì?” Loại thân thích biểu với chả đường này, dễ xảy ra vấn đề nhất.

Ly Nghiêu không nghĩ ghen tuông của Lưu Tích Tứ lại lớn như vậy, bất quá nghĩ lại cũng rõ ràng Lưu Tích Tứ để ý hắn bao nhiêu, sợ Lưu Tích Tứ lại nghĩ nhiều, Ly Nghiêu vội vàng giải thích rõ ràng. “Ta biết ngươi nhất định giận ta không từ mà biệt, cũng đã làm tốt chuẩn bị quay về để ngươi trút giận, chủy thủ kia đã là ngươi cho, đương nhiên lưu lại để ngươi dùng trút giận, chỉ là ta không nghĩ ngươi lại hiểu lầm nhiều như vậy, cũng không hỏi Hạnh Nhi rõ ràng, liền phát giận lung tung.”

“Ngươi bảo ta hỏi như thế nào?” Lưu Tích Tứ trừng qua, “Ngươi đầu tiên là ở bên ngoài ôm một nữ nhân, lại an trí nàng tại nơi khác, hài tử kia bộ dạng lại giống y như ngươi, còn họ Ly, ai cũng sẽ hiểu sai.”

“Xuân Lôi kia thì sao?” Ly Nghiêu hỏi đồng thời khuôn mặt liền trầm xuống, “Ngươi có phải coi trọng nàng hay không? Ta biết ngươi cho dù có lại giận ta, cũng sẽ không tùy tiện cùng một nữ nhân… Nghe nói, ngươi còn bao nàng một tháng… Tích Tứ… Ngươi nói thật đi, tư vị chạm qua nữ nhân như thế nào? Có phải thực tủy tri vị (1) hay không… Hử?”

Hai người bắt đầu thu hậu toán trướng (2).

“Thực tủy tri vị mặc dù chưa thể nói, bất quá cảm giác thật đúng là khá tốt, bổn vương ngay cả chỗ này của ngươi tư vị ra sao cũng nhớ không rõ rồi.” Lưu Tích Tứ không sợ chết vuốt chòm râu, lại một tay ấn lên nơi mềm mềm của Ly Nghiêu, bắt đầu xoa nắn.

“Vậy Ly Nghiêu phải làm cho vương gia nhớ ra, để ngươi căn bản không muốn lại đi thưởng thức tư vị nữ nhân nữa.” Ly Nghiêu kéo Lưu Tích Tứ xuống dưới thân, có phần nôn nóng xé mở quần áo của Lưu Tích Tứ. Nhưng Lưu Tích Tứ nắm lấy tay Ly Nghiêu, không cho hắn tiếp tục.

“Trước khi vết thương của ngươi tốt lên không cho chạm vào ta, ai bảo ngươi chọc giận ta như thế.” Lưu Tích Tứ không định cho, nhưng Ly Nghiêu đâu phải loại người nghe lời như vậy, xoay người để Lưu Tích Tứ ngồi trên người mình, Ly Nghiêu hạ lệnh, “Tích Tứ, ngồi lên trên.”

“Bổn vương vì sao phải nghe lời ngươi?” Lưu Tích Tứ chuẩn bị xuống giường.

“Roẹt…” Quần áo biến thành vải rách, Ly Nghiêu ấn Lưu Tích Tứ lên trên người, “Tích Tứ… Ta chờ không kịp.” Lời của Ly Nghiêu mang theo chút yếu ớt, khiến cho Lưu Tích Tứ lại không thể cự tuyệt. Sợ Ly Nghiêu làm nứt miệng vết thương, Lưu Tích Tứ cởi y phục Ly Nghiêu cùng với trường khố chỉ còn lại duy nhất của mình.

Nhìn thấy hùng vĩ đã dựng đứng của Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ oán hận đánh xuống, “Cũng sắp chết, nơi này còn không thành thật.” Sau đó hoài nghi nhìn Ly Nghiêu, “Ngươi lúc trước chính là từng có không ít nữ nhân đâu, Ly đại giáo chủ… lần này trở về… cũng không tìm một người để dịu dịu bớt?”

Ly Nghiêu cũng sờ lên hậu huyệt của Lưu Tích Tứ, nói: “Nhiều nữ nhân hơn nữa cũng thua kém nơi này… Huynh đệ của ta chỉ thích cái động này.”

“Ly Nghiêu, ngươi tên hỗn đản này!” Nghe lời nói trắng trợn như thế của Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ toàn thân đều đỏ, mang theo vài phần ý vị trả thù, Lưu Tích Tứ ngồi bên cạnh, tự mình sờ lên ngọc hành của mình, khiêu khích liếm liếm môi, “Ly Nghiêu… có bản lĩnh ngươi liền tự mình tới lấy…”

Hai mắt Ly Nghiêu trở nên u ám, ngồi xuống vừa định đi chạm vào Lưu Tích Tứ, kết quả một cái cũng không chạm được, bị Lưu Tích Tứ điểm huyệt. Lưu Tích Tứ tà cười, nhưng lại ngay trước mặt Ly Nghiêu xoa thân thể của mình, còn nắm ngón tay Ly Nghiêu đụng chạm cái miệng nhỏ của hắn, thấy Ly Nghiêu là huyết mạch phun trào.

“Ly Nghiêu… Tư vị thấy mà không ăn được thế nào?” Kéo ngón tay Ly Nghiêu tiến vào thân thể của mình, Lưu Tích Tứ nửa ngồi trước mặt Ly Nghiêu càn rỡ mà dâm đãng.

“Có một phong vị đặc biệt.” Ly Nghiêu đột nhiên mở miệng, làm cho Lưu Tích Tứ hoảng sợ, một phen quay cuồng, Lưu Tích Tứ bị Ly Nghiêu đè xuống dưới thân.

“Ngươi!”

“Công phu của vương gia mặc dù không tệ, đáng tiếc, so với Ly Nghiêu còn kém một chút…” Ngón tay không kiêng nể gì va chạm trong cơ thể Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu làm cho Lưu Tích Tứ nói không ra lời, “Bất quá, vương gia nếu nghĩ muốn thêm chút tình thú, Ly mỗ đương nhiên phải phối hợp rồi?”

“Ưm… Vết thương của ngươi…” Lưu Tích Tứ ngửa đầu, vì truyền đến trong cơ thể mà run rẩy, không quên vết thương của Ly Nghiêu.

“Không chết được…” Ly Nghiêu nhẫn nại không nổi nữa, tách hai chân Lưu Tích Tứ ra, khàn khàn nói, “Tích Tứ, lần này có thể sẽ làm bị thương ngươi, đây chính là ngươi tự tìm lấy.” Không đợi Lưu Tích Tứ hưởng ứng, Ly Nghiêu đỡ dục vọng muốn nổ tung của mình từng chút đâm vào huyệt khẩu còn chưa thả lỏng của Lưu Tích Tứ.

“Ly Nghiêu… Ta nhớ ngươi… nhớ ngươi muốn chết…” Lưu Tích Tứ đau đến mặt mũi trắng bệch, nhưng hắn cũng không mắng chửi người, mà là nhẹ nhàng ấn vải trắng trên người Ly Nghiêu, nói lên tưởng niệm trong lòng hắn.

“Chỉ một lần này.” Ly Nghiêu cúi đầu cùng Lưu Tích Tứ quấn lấy, chỉ một lần này làm ngươi bị thương, chỉ một lần này không từ mà biệt.

Vải trắng trên người dần dần lộ ra màu máu, Ly Nghiêu không để ý ngăn cản của Lưu Tích Tứ ra sức luật động trên người hắn, tựa hồ muốn xua đi mùi vị của những nữ nhân kia trong đầu Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu tuyên cáo sở hữu của mình trên người Lưu Tích Tứ. Lưu Tích Tứ xoa nơi chảy máu của Ly Nghiêu, kêu lên vui sướng cùng động tình của mình.

“Ly Nghiêu… Ta thích ngươi…” Vào một khắc lên đến cực điểm kia, Lưu Tích Tứ lớn tiếng nói cho Ly Nghiêu.

“Ta cũng vậy.” Hôn lên Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu rót chính mình vào trong cơ thể Lưu Tích Tứ… Tích Tứ… Nếu có thể… ta thật muốn ngươi sinh cho ta một hài tử… Thế nhưng…

Chú thích

(1) thực tủy tri vị: ăn một lần biết vị, lại muốn ăn lần nữa ↑

(2) thu hậu toán trướng: tính toán sổ sách sau mùa thu, ý chỉ chờ sự việc phát triển đến giai đoạn cuối cùng mới phán đoán ai đúng ai sai, xuất phát từ việc nông dân sau vụ thu bắt đầu kết toán sổ sách ↑