Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 179: Hàng năm có thừa hộp cơm, điển cố quạt lông




Dư các lão vốn là con em nhà nghèo, song trời sinh thông tuệ, thuở thiếu thời được ân sư tán thưởng, gả con gái rượu cho, thường xuyên dìu dắt, từ đó ông nhảy một bước lên mây, dù từng chịu gian khó trắc trở, nhưng cuối cùng hạ cánh an toàn, vẻ vang nghỉ hưu. Tuy nhiên, dù cả đời dày dạn sương gió, đương lúc Củng Hồng Tiêu được phủ hầu trả về kể lại chuyện xưa cũ ấy, ông cũng không khỏi kinh ngạc chấn động, khó lòng tin nổi.

Họ Dư nhà ông lại có con trai con dâu ngu xuẩn đáng giận đến thế ư?!

“Lão thái gia minh giám, Thái phu nhân họ Cố sống trong phủ hầu vốn một bàn tay che trời! Tính mạng con nằm trong tay bà ta, bắt con nói gì con phải nói đó!” Hồng Tiêu quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Không thể giãi bày hết sự thật, khiến Đại phu nhân thiệt thòi oan uổng, đều do con nhát gan sợ chết, mong lão thái gia rủ lòng từ bi, bỏ qua cho con!”

Ngay trước mặt cha mẹ em dâu, bị nói toạc móng heo chính con gái ruột dối chồng gian dâm, sắc mặt Dư đại nhân thoắt hồng thoắt tái, xấu hổ không dám ngẩng đầu, Dư đại phu nhân đứng cạnh dữ tợn nhìn Hồng Tiêu ở dưới đất, đôi mắt rực lửa, e ngại bố mẹ chồng đang ở, không dám suồng sã. Dư đại nhân trộm liếc vẻ mặt cha, thấy lồng ngực ông phập phồng kịch liệt, bèn cẩn thận thốt: “Con trai bất hiếu, khiến cha phải bận tâm, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của con, mong cha bớt giận, tốt xấu để ý thân thể!”

Dư các lão liếc con trai, mỉa mai: “Bây giờ anh lại biết hiếu thảo cơ đấy, còn dám mua chuộc đạo sĩ, điên đảo trắng đen, vợ chồng anh làm tôi mất hết cả thể diện. Xin anh thương lấy tôi, cho tôi bát thạch tín, nhắm mắt sớm cũng đỡ phải thấy những chuyện dơ bẩn trong nhà anh!” Y như Cố Đình Diệp dự đoán, Dư các lão chìm nổi mấy chục năm chốn quan trường, tinh ranh như cáo già, trừ tai hoạ ngập trời kiểu mưu phản tịch thu gia sản làm hại đến cả tộc, rất ít việc khiến ông hoang mang lo sợ, ảnh hưởng tới sức khoẻ. Hiện thời càng mắng chửi càng khí thế.

Dư đại nhân mặt đỏ tía tai, không dám biện bạch, quỳ phịch xuống, Dư đại phu nhân thấy vậy bèn cắn răng làm theo. Thấy anh cả dâu cả như thế, chi thứ ba chi thứ năm càng không dám đứng, song song quỳ xuống. Dư các lão bình tĩnh thản nhiên, cất giọng bảo Củng Hồng Tiêu vẫn đang run rẩy như cái sàng vo gạo: “Họ Cố gửi thư bảo, mấy năm nay làm lỡ tuổi xuân của cô, bây giờ trả về, giúp cô kiếm một tấm chồng.” Ông quay sang bảo Dư tứ phu nhân: “Vợ anh Tư, bao giờ về Đăng Châu, con lo liệu việc này đi.”

Dư tứ phu nhân nhìn dâu cả quỳ tuốt đằng trước, do dự: “Cha, việc này…” Chị ta còn chưa dứt lời, Dư đại phu nhân căm thù ngẩng đầu, căm tức nhìn Củng Hồng Tiêu, mắng: “Trò đời làm gì dễ thế! Con ranh này mưu đồ ác độc, hãm hại nhà ta, chặt đầu đã là nhẹ! Làm sao lại còn…”

Dư các lão vỗ bộp xuống bàn, giương mắt lạnh lùng, Dư đại nhân vội kéo lấy tay áo vợ, Dư đại phu nhân ngoái lại nhìn, vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như băng của cha chồng liền rùng mình, không dám nói thêm.

Củng Hồng Tiêu vốn lanh lợi, thấy vậy bèn liên tục khấu đầu, nức nở: “Tất cả là lỗi của con, mong ông đừng tức giận, thân thể quan trọng hơn! Coni biết lỗi của mình không thể tha thứ được, chỉ mong ông niệm tình mẹ con già nua suy yếu, làm con cái, sao có thể mặc kệ mẹ già! Mong lão thái gia khai ân, cho con một con đường sống, để con hầu hạ bà sống quãng đời còn lại!”

Dư các lão từ tốn quay đầu, lạnh nhạt: “Dù cô lớn lên ở phủ này, nhưng lại là họ hàng của mẹ đẻ Đại phu nhân, không phải nô bộc, họ Dư sao dám xử lý cô? Chẳng qua thấy cô không chỗ dựa vào, bèn ỷ là bề trên giúp cô tìm tấm chồng thôi.” Nói tới đây, ông chợt thoáng cười tăm tối: “Lúc đầu bắt cô đi theo Yên Hồng tới nhà chồng, vốn là chuyện tủi thân. Họ Dư có lỗi với cô-mới-đúng.”

Hai từ cuối cùng nhấn thật mạnh, đầy ẩn ý. Củng Hồng Tiêu thầm giật nảy, sợ hãi ngẩng đầu. Ánh đèn loang loáng, khuôn mặt già nua nhăn nheo ngay thẳng như phán quan điện Diêm Vương, khiến người ta không rét mà run. Cô ta vội cúi xuống, lần này không phải giả vờ, cơ thể cứ run bần bật, thầm nhủ, lão già này thật lợi hại, phân rõ thật giả.

Phải, có một số việc, cô ta… cố ý.

Lúc biết Dư Yên Hồng vụng trộm có tình nhân, biết rõ là không ổn, tuyệt đối là tai tiếng thân bại danh liệt, nhưng lại chả hề ra sức ngăn cản. Sau đó Thái phu nhân họ Cố bảo cô ta giúp đỡ lừa dối Dư đại phu nhân, tuy xen cả đe nẹt lẫn lợi ích, nhưng chủ yếu cô ta cũng muốn cho Dư đại phu nhân một trận ra trò. Song tất cả vì lý do gì?

Cha cô ta là tú tài ở nông thôn, trong nhà có chục khoảnh đất cằn, tạm coi thường thường vui vẻ. Là con gái duy nhất, cô ta được cha nâng niu chiều chuộng. Nào ngờ cha vừa qua đời, chú bác trong họ chiếm đoạt đất đai, ép gả quả phụ, may mà nô bộc trong nhà lanh trí, bảo mẹ con cô ta thu dọn tiền của trốn ngay trong đêm nhờ cậy họ hàng. Ngược xuôi ngang dọc, cuối cùng tìm tới Dư đại phu nhân, để cuộc sống trôi qua dễ chịu, cô ta liều mạng lấy lòng Dư đại phu nhân và Yên Hồng, ngày ngày cúi đầu nịnh bợ.

Nhưng kết quả thế nào? Một khi có việc, Dư đại phu nhân lo lắng phủ Ninh Viễn hầu thâm sâu, con gái bảo bối không ứng phó nổi, liền chẳng hề do dự bảo cô ta gả cùng. Không phải cô ta thanh cao, không thích phú quý phủ hầu, mà là cậu hai Cố có danh tiếng bên ngoài như thế, cô ta chiếm được chỗ gì tốt? Huống hồ… Hồng Tiêu hơi liếc nhìn Tam lão gia và Tam phu nhân đang quỳ bên phải đằng trước, thất vọng gục đầu xuống.

Đáy lòng cô ta sớm chờ đợi điều khác.

Cô ta là cô bé mồ côi ăn nhờ ở đậu, hắn là con vợ lẽ không được coi trọng, thiếu niên nam nữ, tình đầu ý hợp.

Ngày đó năm ấy, hoàng hôn buông xuống, hắn mồ hôi lấm tấm chạy tới tìm, mừng rỡ tới nỗi bung dây cột tóc cũng không hay, phấn khởi hào hứng bảo rằng, Tam phu nhân đã để ý tới bọn họ, dù ám chỉ nên tránh nghi ngờ, nhưng không phải không đồng ý, chỉ sợ tự dưng đề nghị lại khiến Đại phu nhân nghĩ nhiều. Chỉ cần Đại phu nhân chịu mở lời trước, Tam phu nhân sẽ đồng ý cho bọn họ đến với nhau.

Khi đó, cô ta tưởng chừng sung sướng như nằm mơ, cô ta rất thích họ Dư. Đàn ông trong nhà phần lớn chính trực lương thiện, không mê bậy bạ, đàn bà trong nhà, từ lão phu nhân đến Tam phu nhân Tứ phu nhân đều ôn hoà hiền hậu, chẳng hề ghét bỏ phận mồ côi như cô ta. Lúc ấy cô ta đã hạ quyết tâm, nếu có thể được như nguyện, cô ta nhất định một mực lấy lòng bề trên, tương lai giành ít công việc, đưa mẹ tới ở cùng, người một nhà sống tử tế bên nhau.

Đáng tiếc… Cô ta vĩnh viễn không quên nổi vẻ mặt Dư đại phu nhân khi đó, ích kỉ quả quyết, coi như đương nhiên. Cô ta quá hiểu người đàn bà này, đứng trước lợi ích, tình cảm đều là giả, có cầu xin mãi cũng uổng công. Cô ta không nhiều lời thêm, chỉ máy móc tươi cười, nhận lời “chăm sóc” cẩn thận Dư Yên Hồng, thuận tiện vơ vét một đống tiền của bà ta.

Năm đó khi Yên Hồng bị vỡ lở, cô ta vội vã nhờ phủ họ Dư giúp đỡ, đúng dịp nghe thấy một tin. Dư các lão có vị bạn thân cùng trường, tuổi hơn sáu mươi, dưới gối lại chỉ có một cháu gái, mắt thấy hương khói đoạn tuyệt, nhìn con cháu họ Dư phồn thịnh, bèn thành khẩn mở lời năn nỉ xin một người ở rể. Cha con họ Dư thương lượng bèn quyết định chọn con vợ lẽ chi thứ ba. Đến khi cô ta biết, hắn đã đến tận Quỳnh Châu, ở rể quyền quý.

Lúc ấy, lòng cô ta như tro tàn, phủ Cố, họ Dư, mặc kệ con vua cháu chúa, cô ta cũng chẳng muốn để tâm.

Có lẽ, cuộc đời này không gặp lại nhau, cũng tốt.

Hồng Tiêu ngẩn ngơ hoài niệm, tự nhiên không hay Dư các lão lại nói cái gì, chỉ biết hai bên có bà hầu nâng chính mình dậy, kéo ra ngoài, bên ngoài trăng sáng sao thưa, rực rỡ như ban ngày, không khí lạnh thấm vào ngực, đầu chợt tỉnh táo, tức thì tỉnh hẳn. Cô ta sờ vào phần trong vạt váy, chỗ đó có túi lót, cất giấu ba bốn tấm ngân phiếu nhỏ, còn trang sức bạc vụn cô ta đã vụng trộm đưa tới chỗ mẹ mình từ trước.

Cô ta lại ấn lên ngực, chỗ đó có tấm ngân phiếu một ngàn lượng, đó là hôm nay lúc ra ngoài, Cố hầu phu nhân cho.

“Cô biết biến báo, lại giỏi giang, bất kể khó khăn thế nào, cô vẫn sẽ ổn thôi.” Trong mắt vị phu nhân trẻ trung xinh đẹp ánh vẻ xót xa lạ kỳ: “Cô cầm bạc đi, coi như tôi là ngụy quân tử, đã đuổi cổ còn lấy lòng. Tôi tặng cô một câu, mọi chuyện qua rồi, coi như đã hết, sau này hãy sống thật tốt.”

Hồng Tiêu vui buồn xen lẫn, mơ màng loạng chạng đi ra.

Cô ta đi rồi, hầu già canh giữ ngoài cửa phòng một lần nữa đóng kín cửa nẻo, xa xa xung quanh là mấy đứa ở nàng hầu, chỉ còn lại nhà họ Dư ở bên trong. “Các con đứng lên đi.” Dư các lão đưa tay chỉ, ông không dằn giọng, song không ai dám trái lời, ba cô con dâu nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy, chừa lại ba người con trai.

Dư các lão nói: “Vợ anh Tư, Củng thị giao cho con. Đến vùng nông thôn, tìm người chín chắn, bảo cô ta yên ổn mà sống, làm gọn gàng vào.” Tứ phu nhân nhún người thi lễ, cung kính thốt: “Xin vâng lời cha, con dâu nhất định tận tâm.”

Nhiều năm nay, mấy cô con dâu đã quen với việc mẹ chồng hồn nhiên không màng thế sự và cha chồng mạnh bạo toàn tài. Từ lúc vào cửa, Tứ phu nhân toàn trực tiếp bẩm chuyện với Dư các lão, nên trả lời hết sức thuận miệng.

Dư đại phu nhân bất bình, không nén nổi cất giọng chất vấn: “Chúng ta nuôi nó ăn uống biết bao năm, lại như nuôi ong tay áo, nuôi cáo chuồng gà! Cha, con ranh đó vớ bở quá! Cha hãy suy nghĩ lại…”

“Im mồm ngay!” Dư đại nhân quát lên, tức thì xen ngang: “Cha ở đây, làm gì đến phiên cô nói chuyện! Không hiểu quy củ gì hết, sao không nhìn các em dâu kia kìa, cô làm dâu cả kiểu gì thế!”

Lỗ tai Đại phu nhân ong ong kêu, bà ta ngạc nhiên nhìn chồng, chưa từng bị trách mắng dữ dội đến vậy.

Tam phu nhân nhếch môi, thong thả nói: “Chị dâu đừng giận, cha làm thế tất có lý do. Chuyện cháu Yên Hồng đặt ở nhà ai đều mất mặt. Họ Cố phúc hậu, vốn đã cho qua, nhưng chị dâu lại còn bới bèo ra bọ.”

Bà ta nói năng nhã nhặn, song từng lời ẩn náu mũi nhọn: “Họ Cố lại không biết đề phòng chắc. Hôm đó chị hùng hổ đến nhà người ta, lỗ mãng kêu cháu gái chết oan, đòi người đền mạng, muốn cái này đòi cái kia, phủ Ninh Viễn hầu há chẳng phải ngậm bò hòn còn gì? Dù sao Cố hầu cũng không thể rêu rao cho cả thiên hạ biết có bà vợ đội nón xanh cho hắn. Cho nên, phải giữ lại Hồng Tiêu.”

Việc này cứ giữ kín thì hết thảy coi như mập mờ, nhưng một khi vỡ lẽ, là nhân chứng còn sót lại, Hồng Tiêu ngược lại không thể chết.

Đầu tiên cô ta không thể ở lại nhà họ Cố, nếu không tương lai nhà họ lại mang tiếng đe doạ bức bách, người ngoài khó lòng tin tưởng, bởi thế chỉ còn cách cho họ Dư rước người về. Còn họ Dư vì sợ mang tiếng lấp liếm, chẳng những không thể để Hồng Tiêu chết, ngược lại, để tỏ ra không có gì xảy ra, còn phải làm cho Củng Hồng Tiêu sống yên ổn qua ngày, hết thảy tự nhiên thẳng thắn.

Việc đơn giản như vậy Dư đại phu nhân cho tới bây giờ cũng không rõ, lại còn có mặt mũi mà nổi giận.

“Anh cả cô vừa mới khen các cô lễ độ hiểu biết, cô lại dám nói năng như thế với tôi?!”

Kỳ thực làm sao Dư đại phu nhân lại không hiểu, nhưng hiểu là một nhẽ, giận là một nhẽ. Đôi mắt bà ta bén nhọn, giận dữ phản kháng. Tam phu nhân chả sợ, nét mặt như thường, nhẹ nhàng thốt: “Nghe chị dâu nói kìa, chẳng phải em đang sốt ruột còn gì. Chuyện của cháu Yên Hồng, chỉ cần người ngoài nghe được phong thanh, con gái họ Dư chúng ta còn sống thế nào?”

Dư đại phu nhân tức khắc tắt lửa, im bặt.

Tam phu nhân chỉ trích như kim đâm da thịt, rõ ràng đau xé lòng, nhưng không rơi nửa giọt máu, chị ta ôn nhu nhỏ nhẹ: “Chưa tính tới Yên Dung, Yên Thanh, đó là Yên Nhiên, Yên Xảo đã lấy chồng, bảo chúng nó biết đặt chân vào đâu? Em bảo này, chị đừng chủ quan, đừng tưởng cái Yên Ngọc vẫn còn nhỏ, nếu để người ta biết nó có người chị ruột như thế còn kiếm chồng kiểu gì?”

Dư đại phu nhân cứng họng, nghĩ đến việc này ảnh hưởng tới con gái yêu còn nhỏ liền sợ hãi. Nói xong những lời này, Tam phu nhân liền kính cẩn lùi ra đằng sau, đứng cạnh chồng, không nói thêm gì.

Dư các lão thở dài khe khẽ, rước cô dâu cả này về đúng là nét bút hỏng trong cuộc đời ông, tâm tư bất chính, người lại ngu xuẩn. Lúc mới biết tin, ông lặng cả người, hoa mày chóng mặt, nếu bảo giận, còn không bằng nói là khó mà tưởng tượng nổi.

Cả đời ông khôn khéo, trong nhà sao lại có đứa ngu liều lĩnh cả tin thế chứ!



Ông và vợ có bốn đứa con, trừ con thứ chết non, còn lại ba đứa con trai trưởng thành, lấy vợ sinh con.

Thằng Tư tính cách đạm bạc, mê đàn sáo thư họa, quan lộ tiền tài với nó xa xôi tựa như đến Tây Thiên thỉnh kinh vậy, may mà vợ nó còn biết lo liệu việc nhà. Thằng Ba thì thông minh tài năng, song không biết học đâu cái thói danh sĩ, chướng mắt hạng người luồn cúi công danh, ngay cả con rận trên người cũng nhuốm mùi phong nhã thanh cao. Duy có con cả thừa kế chí tiến thủ trong huyết mạch ông, song chí cao mà tài mọn, năng lực có hạn, đọc sách không xong, làm quan cũng chẳng thấy cao minh, trước sau quanh quẩn ở mức ngũ, lục phẩm.

Dư các lão noi theo nếp “tuỳ duyên” của Đạo gia, hiểu việc làm quan chú ý đến “thiên phú”, có người dạy là biết, có người dạy kiểu gì cũng uổng công. Nếu đám con trai đều không hợp làm quan, ông cũng chẳng cưỡng ép. Ông trời có mắt, nếu trong nhóm cháu chắt có vài đứa tài giỏi, họ Dư liền có hy vọng hưng thịnh, nếu không, bình an là phúc. Dù sao nhờ ấm ân* của ông cùng với chức quan của con cả, con cháu ở quê nhà vẫn được sống giàu sang nhàn tản.

*Thời phong kiến, cha ông có công được quyền cho con cháu đi học và thừa hưởng chức quan (nhỏ).

“Đê dài ngàn dặm hủy hoại bởi ổ kiến, nề nếp gia đình trọng ở con cháu, gốc ở nữ quyến.” Dư các lão dựa vào ghế thái sư, thân hình già nua, buông lời thở than: “Như bình thường dạy dỗ cẩn thận, xây đắp tính tình, đi theo đường ngay, nào dính hoạ như hôm nay. May mà Thịnh lão phu nhân và Cố hầu phu nhân còn niệm tình cũ. Nếu phủ Ninh Viễn hầu ôm hận, hai nhà liền kết oán. Đến khi tôi chết rồi tai hoạ mới lao tới, các anh có chống đỡ nổi không?!”

Ba người con nghe lời cha già liền khấu đầu vâng dạ, đặc biệt là Dư đại nhân, nước mắt giàn giụa, quỳ bò tới trước mặt Dư các lão, ôm chân ông, khóc lóc: “Cha dạy chí phải, con trai chắc chắn khắc vào lòng, sau này không dám làm bậy nữa! Con bất hiếu, không quản được vợ, nghe người ngoài xúi giục hai câu, đã… đã… làm chuyện hoang đường. Còn khiến các em trai chịu nhục theo, con… con… thật không còn mặt mũi nào làm anh cả nữa! Chỉ mong cha nhất định phải giữ gìn sức khoẻ, để con có cơ hội sửa lỗi hiếu thảo!”

Vừa nói vừa liên tục khấu đầu, trán đập xuống nền gạch xanh vang rầm rầm. Dư tam gia và Dư tứ gia cũng chống đầu xuống đất, ba cô con dâu thấy vậy đành quỳ xuống lần nữa. Dư các lão vỗ nhẹ lên vai con trai, thấy trán hắn bầm tím xanh đỏ, tụ máu, không đành lòng, bèn thở dài thườn thượt.

Dư đại phu nhân dù không thông minh lắm, song nhanh nhạy thấy cha chồng đang âm thầm chỉ trích bà ta, dù ngoan ngoãn quỳ song trong lòng không phục, bèn rút khăn ra, giả vờ giả vịt che mặt, nỉ non: “Con dâu bất hiếu! Biết họ Cố là đầm rồng hang hổ còn ép Yên Hồng phải xuất giá, con bé trẻ người non dạ, đánh mất cả tính mạng! Thôi được rồi, ít ra hiện giờ còn có Yên Nhiên được hạnh phúc, đứa bé đáng thương này, phải gánh chịu tai hoạ thay chị gái…”

Dư các lão nghe vậy tái mặt, lời này khác gì bảo ông bất công, chỉ quan tâm tới cuộc sống hạnh phúc của Yên Nhiên mà coi thường sống chết của Yên Hồng. Dư đại nhân không kìm nổi nữa, hùng hổ bật dậy, giơ tay tát vợ một cái vang dội, nổi giận mắng: “Tiện nhân! Còn dám nói nhảm? Hôn sự với họ Cố là tôi hồ đồ dính vào, liên quan gì đến cha! Đồ nghiệt chướng đó bôi nhọ gia môn, chết chưa hết tội! Dù không chết ở họ Cố, về nhà cũng nên thắt cổ tự tử!”

Dư đại phu nhân che mặt, bị đánh ngây ra tại chỗ, không thốt nên lời.

Dư đại nhân còn mắng tiếp: “Cô còn dám nhắc tới Yên Nhiên! Nếu như là con bé, sao lại mới bị lạnh nhạt vài tháng đã không giữ bổn phận làm vợ chứ?! Yên Nhiên con tôi hiền thục đôn hậu, dù tạm thời chịu ấm ức cũng biết nhẫn nhịn. Qua ba, bốn năm sau, đợi con rể về, chẳng phải tốt đẹp! Tất cả là lỗi của cô, làm mẹ không biết dạy con, còn không biết hối cải?!”

Kỳ thực ông ta nghĩ, nếu Yên Hồng không tự dưng xảy ra chuyện, cho dù vợ chồng vẫn bất hoà, niệm tình một mình trông phòng nhiều năm, vị trí phu nhân chính thất luôn vững vàng. Bụng nghĩ hiện giờ Cố Đình Diệp tay nắm quyền hành, bỗng dưng phú quý lướt qua vai trượt mất, hối hận khôn nguôi!

Hiểu con chi bằng cha, nhìn con cả phồng mang trợn má gân xanh hằn lên, Dư các lão biết tỏng suy nghĩ trong lòng hắn, ông nửa thấy mỉa mai nửa bất đắc dĩ, chẳng muốn nói thêm, bèn vẫy tay bảo: “Thôi, các anh các chị về đi, bịt chặt miệng người bên cạnh vào, miễn làm hại đến con gái mình.”

Mọi người thấy ông mệt lả, bèn đồng loạt hành lễ rời đi. Lúc bước ra khỏi cửa, Dư tam gia và Tam phu nhân chạm mắt, cùng liếc Dư đại phu nhân đi đằng trước, sau đó vợ chồng mím môi nhìn nhau, cúi đầu ra ngoài.

Dư đại phu nhân là vợ kế mà Dư đại nhân lấy khi còn giữ chức quan ở địa phương, ít hầu hạ trước mặt bố mẹ chồng, không biết sự lợi hại của Dư các lão. Còn vợ chồng hai người họ đều là người thông minh nhạy bén, bụng nghĩ anh trai chỉ mải nổi giận, quên cả phương diện này. Đại phu nhân gây hoạ lớn như thế, nếu Dư các lão phạt nặng hẵng còn tốt, song cha chất vấn hơn nửa đêm lại chưa từng lên tiếng xử phạt ra sao… Chi trưởng, chỉ sợ gặp phiền phức lớn.

Sau khi con cái ra ngoài, Dư các lão uể oải đứng dậy, đi vào buồng trong, thấy Dư lão phu nhân đang ngồi bên giường im lặng rơi lệ, ông bước tới, dịu dàng bảo: “Việc này bà đừng xen vào, bà vốn ốm yếu, đừng để tôi chưa tắt thở, bà lại gặp chuyện trước.”

Dư lão phu nhân khóc sưng đỏ mắt: “Tôi thật vô dụng, không biết dạy con, khiến ông từng này tuổi còn phải bận tâm.”

Dư các lão đùa giỡn: “Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Con cái lớn cả rồi, có ý nghĩ riêng của mình, chúng ta làm cha mẹ, tận hết bổn phận là đủ.”

Dư lão phu nhân nghẹn ngào: “Việc này… có thể bù đắp được không? Tôi nghe nói Cố hầu đó chẳng phải dạng vừa.”

Dư các lão vỗ về lưng vợ, ra sức an ủi: “Bà yên tâm, nếu cậu hai Cố phủ Ninh Viễn cố ý muốn trở mặt với nhà ta thì sẽ không đưa Củng thị về.” Xưa giờ Dư lão phu nhân luôn tin tưởng chồng, chồng đã nói là không nghi ngờ, bà lau nước mắt, cười bảo: “Được rồi, chẳng phải ông bảo việc buôn chè của nhà họ Đoạn là hắn dẫn mối còn gì, tôi thấy hắn cũng là người hiểu chuyện.”

“Hừ? Hiểu chuyện? Còn đòi bọn họ phải hiểu chuyện thế nào nữa! Đội nón xanh cho hắn, hắn chịu bỏ qua đã đủ nhân hậu rồi, bọn họ còn dám đến cửa lừa dối!” Dư các lão đứng dậy, chẫm rại đi vòng quanh phòng, chỉ hận bản thân tuổi già sức yếu, nếu không nhất định đích thân lấy gia pháp, đánh thằng con trai trưởng một trận. “Thoạt đầu, lúc biết Cố hầu giúp họ Đoạn buôn chè, tôi còn thấy yên tâm, bây giờ mới thấy sợ! Nhìn xem người ta làm việc, sạch sẽ, gọn gàng, tận tình tận nghĩa, dù tương lai chuyện vỡ lẽ cũng không ai dám chỉ trích tí gì! Đi một bước tính được ba bước, nhìn lại đứa nghiệt chướng không nên thân của chúng ta…”

Dư các lão càng nghĩ càng giận, ngực phập phồng, không nén nổi trách vợ: “Bà cũng thật là, tại sao lại dễ dàng tin vợ thằng cả thế, còn cho nó đến họ Cố gây rối!”

Dư lão phu nhân luống cuống, xấu hổ bảo: “Tôi hồ đồ, nhưng…” Bà khẽ khàng: “Đạo sĩ đó một mực chắc chắn, nhất định phải xung hỉ mới được. Chỉ cần ông khoẻ lại, bảo tôi xông vào điện Diêm Vương tôi cũng không sợ.”

Dư các lão không nỡ nổi giận với vợ, đứng bên bàn giậm chân thình thịch, mắng: “Tôi biết tỏng tính toán của vợ thằng cả, nghĩ mẹ của đứa bé đó là con hát, nếu quả thật đứa bé đó kế thừa tước vị, phải nhận thân thích cho đủ bộ đây!”

Dư lão phu nhân ngạc nhiên: “Ngu ngốc quá, việc này sao làm bừa được? Chẳng lẽ Cố hầu dễ bị lừa gạt thế, nếu chọc giận hắn, khéo ngay cả rễ cũng bị nhổ lên, nào đến lượt nó thơm lây?”

Dư các lão lớn tiếng tán thành, chửi ầm ĩ: “Đàn bà trong nhà ngu ngốc cũng đành thôi, nghiệt chướng đó lại cũng ngu theo, nằng nặc nghe lời vợ! Trước kia tôi từng nói, nó hay dao động, hễ gặp chuyện là do dự, lòng dạ không vững vàng, thêm cả thói không phân biệt rõ sự vụ, rõ ràng không hợp làm quan! Lúc đó nó còn không tin, trách tôi không chịu giúp nó, năng lực nó có từng ấy, nếu thật đảm nhiệm việc lớn, khéo lại bị kẻ khác ăn cho xương cốt cũng chẳng còn!”

Con trưởng dù muôn vàn không tốt, nhưng không bao giờ làm liều. Sở dĩ ông yên tâm cho con ra ngoài nhậm chức cũng vì nghĩ nó vốn nhát gan, lại có con dâu biết tri thức hiểu lễ nghĩa bên cạnh, dù đường làm quan tàm tạm cũng không gây ra đại hoạ. Đáng tiếc mẹ đẻ của Yên Nhiên kém phúc, qua đời sớm, đứa con dâu thay thế làm vợ kế lại là thứ phẩm, chẳng những ích kỷ, ngu dốt, lại hay xúi giục chồng!

“Sau này dẫn Yên Ngọc đến đây, bà dạy dỗ cho cẩn thận.” Dư các lão đứng nghiêm, đanh giọng dặn dò.

Dư lão phu nhân ngẩng lên, kinh ngạc nghi ngờ: “Ông… vậy nhà thằng cả…” Dù bà hồn nhiên cả đời, song hiểu rõ phong cách làm việc mạnh mẽ của chồng. Dư các lão lạnh nhạt: “Cô ta là tai hoạ, không thể để lại.”

Quyết định xong, họ Dư mau chóng tiến hành. Đầu tiên là Dư lão phu nhân chọn một ngày đẹp trời mát mẻ, chuẩn bị lễ dày đến gặp Thịnh lão phu nhân, thành khẩn nhận lỗi. Thịnh lão phu nhân biết tính bà ấy, mềm mỏng, yếu đuối, cả đời sống dựa vào chồng, có trách cũng không được gì, khóc lóc nỉ non hồi lâu, hai bà già chỉ còn cách hoà thuận.

Tiếp đến hai hôm sau, Tứ phu nhân chuẩn bị phần lễ dày đến phủ Ninh Viễn hầu, nhìn Minh Lan liền tạ lỗi.

Tứ phu nhân vốn là người trang nhã thanh đạm, ghét nhất lằng nhằng thế này, vì Dư các lão dặn dò, đành phải đến nhà nhận lỗi, nói năng lắp bắp, khó xử gần rơi nước mắt. Minh Lan vốn cũng không có ý định giận lẫy những người không biết chuyện, để ngăn cản Tứ phu nhân tiếp tục xin lỗi, vội sai người ôm Đoàn nhi đến giải vây.

Đoàn nhi vừa bú sữa, người ngợm thơm ngào ngạt, vì mới bị lôi ra khỏi ổ chăn, nghiêng ngả chực ngã trong lòng vú nuôi. Vừa thấy nhóc con trắng trẻo bụ bẫm đang mơ màng, Tứ phu nhân tức thì nín khóc mỉm cười, vừa ôm vừa hôn vừa dỗ, ngẩng đầu bảo Minh Lan: “Em bé đáng yêu quá, người tốt được đền đáp, cháu là người có phúc.” Đưa nhóc con cho vú nuôi, bà ấy lấy miếng tì hưu bằng vàng ra: “Năm trước chú Tư của cháu lên núi Vân Hà lễ Phật từng mời cao tăng khai quang* đấy. Đeo cho em bé để lấy may.”

*Khai quang: Theo mình tìm hiểu được thì nôm na là thông qua việc tụng kinh và các nghi thức khác để khai thác ánh sáng quang minh của tự đồ vật đó.

Minh Lan nhận lấy xem, cười bảo: “Thím Tư tốt quá, cháu không khách sáo đâu.” Nói rồi một mặt sai Đan Quất mang túi gấm đến cất tì hưu bằng vàng vào trong, một mặt cười bảo: “Cháu còn nhớ rõ món tơ đường tưới anh đào của thím Tư, chị gái Yên Nhiên toàn tranh với cháu.” Tứ phu nhân cười rộ lên: “Hai đứa bây! Nếu đã thích thì mang về là được, nhưng hai đứa đều nghịch, chỉ khoái tranh nhau!” Minh Lan nhoẻn cười vờ cáu: “Thím không biết đấy thôi, cướp ăn mới ngon.”

Hàn huyên đôi câu, bầu không khí dịu đi. Tứ phu nhân lại nhắc tới Yên Nhiên, Minh Lan cười bảo: “Lần trước chị ấy gửi thư miêu tả kỹ lưỡng cách trồng hoa sơn trà, giống hệt chuyên gia.” Tứ phu nhân phì cười: “Thế ư. Cha sợ con bé học theo chú Tư, lại không biết quản gia nên không cho nó mê đắm tranh hoa điểu, giờ lại uổng công rồi.”

“Thực ra chị Yên Nhiên rất sùng bái chú Tư, chẳng qua e ngại các lão nên không dám học thôi.”

Hai người cười vang, nhắc tới Dư các lão, Tứ phu nhân nghĩ tới nhiệm vụ hôm nay, bèn suy đi ngẫm lại, ráng cắn răng mở lời: “Mấy hôm trước chị dâu cả bị cha chồng đuổi hẳn về nhà mẹ đẻ rồi.”

Minh Lan giật mình, vẻ mặt quái lạ, nửa kinh ngạc nửa không – không thể nào, cha thằng nhóc đoán trúng rồi?

Tứ phu nhân khó xử: “Tội danh là bất hiếu, hầu hạ cha mẹ bất lực, còn ngỗ nghịch bề trên.”

Tội này không gì sánh nổi, lại do bố mẹ chồng đích thân đưa ra, đúng là muốn cãi lại cũng khó, hôn nhân của Đường Uyển nữ sĩ kết thúc cũng vì lý do này. Minh Lan tần ngần: “Sao lại… Vậy Dư đại nhân… chẳng phải đắc tội thông gia?”

Tứ phu nhân lẳng lặng kể lại: “Thoạt đầu anh cả không chịu, nhưng cha chồng hạ quyết tâm, đại ca đành phải tuân theo. Còn thông gia, ôi, sau khi lão gia nhà đó qua đời, chị dâu hiếm khi qua lại với nhà mẹ đẻ.”

Dư đại phu nhân là con vợ lẽ, do mẹ ruột được yêu chiều nên mới được cha gả cho Dư đại nhân, nhưng bây giờ chủ nhân nhà mẹ đẻ bà ta là ông anh cả, anh em vốn bất hoà, lần này bị đuổi về đúng là đòi mạng.

“Lần này cha chồng tức lắm, ngay cả tấu chương cáo buộc đại ca tội bất hiếu cũng viết xong.” Tứ phu nhân nhỏ giọng, mấy hôm nay nhà họ Dư có thể nói là sóng cả dâng trào.

Tính tình Dư các lão luôn là nói sao làm vậy, lo liệu trong ngoài mấy chục năm, cũng không bao giờ lơi tay với chuyện trong nhà. Dư đại phu nhân cuối cùng nếm trải thủ đoạn mà năm đó cha chồng đối phó với đối thủ, tê liệt tại chỗ, nằm bò ra đất khóc vang trời, lúc thì xin tha, lúc thì đòi chết. Dư các lão không thèm nhấc mí mắt, sai bà hầu trói Đại phu nhân lại nhét vào xe ngựa tống đi, mnốn chết cũng phải chết ở bên ngoài. Sau đó, Dư các lão gọi con cái do Đại phu nhân sinh ra tới, nở nụ cười hiền từ như chẳng có gì xảy ra, ấm áp dặn dò, bảo từ nay trở đi ở lại trong phòng ông bà.



Hai đứa con một trai một gái, một mười lăm, một mười hai, vừa định mở miệng cầu xin giùm mẹ, chợt nghe thấy Dư các lão lạnh nhạt thốt “hễ là con cháu họ Dư không tuân thủ gia quy, ngỗ nghịch bề trên, đồng loạt tống ra khỏi nhà”, mấy bà hầu bên người vội vã kéo bọn họ xuống. Tính cả cháu dòng chính cháu dòng thứ, họ Dư có tận chục đứa, thật có thể không đoái hoài đến bọn họ. Mà lúc này, Dư đại nhân tay chân vô lực, run rẩy cầm cập.

“Bây giờ, cha chồng thím đang bảo chị dâu ba xem lại danh sách đồ cưới của chị dâu cả, đặng niêm phong hết lại. Nếu chị ấy cần thì trả về, nếu không để lại cho con cái.” Nếu trả đồ cưới về ngay, chỉ e thoáng cái đã bị anh trai Đại phu nhân nuốt sạch.

Nghĩ tới việc Dư các lão xử sự chu toàn, không biết đã tính toán mất bao lâu, lòng Tứ phu nhân còn đương sợ hãi, ai ngờ được ông cụ thông thường vốn hiền hoà, vừa ra tay bèn chặn ngay mọi nẻo.

Minh Lan im lặng. Hồi còn ở Đăng Châu, Minh Lan từng hâm mộ khen ngợi ông nội Yên Nhiên ôn hoà nhã nhặn, Trang tiên sinh nghe thấy chỉ cười bảo “càng là người tu luyện đắc đạo, càng không để lại dấu vết”. Nghĩ cũng phải, có năng lực lăn lộn chốn quan trường, có mấy kẻ là ăn chay.

“…Đều do việc nhà cháu khiến họ Dư cũng không được yên bình, cháu bất an quá.” Kỳ thực nàng chẳng hề bất an tí nào, có điều ngoài mặt phải xã giao như thế.

Tứ phu nhân an ủi: “Cháu đừng nói vậy, họ Dư chúng tôi có lỗi với cháu mới đúng! Cha bảo, chị dâu không có đức, sợ anh cả lại bị xúi giục gây ra tai hoạ hại tới cả nhà. Anh cả biện bạch giùm chị ấy vài câu, bảo cũng vì giúp anh ấy thăng chức, cha nổi trận lôi đình, thậm chí còn đụng tới gia pháp, hung hăng…” Bà ấy vội vã bặt tiếng. Sợ Minh Lan hiểu lầm nên ra sức giải thích, nhất thời lanh mồm lanh miệng ngay cả việc ông anh cả bị đánh cũng tiết lộ.

Minh Lan mỉm cười: “Quan lớn phúc lớn, quan hệ cũng rộng, quan nhỏ phúc nhỏ, quan hệ cũng hẹp. Các lão hết lòng vì con, sau này Dư đại nhân sẽ rõ ràng.” Có câu “không có dao kim cương, đừng có dùng đồ sứ*”, Dư đại nhân còn chả bằng đồng thau, cao nhất ngang hàng đồ đá, nếu lỡ đập phải đồ sứ quý giá, ầm ĩ tới nỗi tịch thu gia sản chém đầu thì khổ ra.

*Đồ sứ ở câu này là đồ sứ hỏng, phải mất nhiều công sức sửa chữa. Ý câu này là không có năng lực thì đừng làm chuyện quá tầm tay.

“Đúng, đúng, ý cha là thế.” Tứ phu nhân vui vẻ: “Khi trước cha vừa đỡ bệnh được mấy hôm, vừa nghe thấy chị dâu đến chỗ cháu bèn tức lắm, phạt chị dâu quỳ một đêm, dự định đợi khoẻ lên đến nhận lỗi với hầu gia. Nhưng sau này biết nội tình mới cảm thấy không thể tha thứ được!”

Hai người trò chuyện việc nhà thêm một lát, Tứ phu nhân lên tiếng: “Mấy hôm nữa chúng tôi sẽ về Đăng Châu, cha chồng đã giao cho thím việc của Hồng Tiêu, cháu cứ yên tâm.” Minh Lan gật nhẹ đầu: “Thím Tư lo liệu, cháu đương nhiên an tâm, chỉ không biết thân thể các lão có tốt hơn chưa? Nếu không tốt, vẫn nên ở kinh thành điều dưỡng.”

Sắc mặt Tứ phu nhân chợt khó xử, chuyện này thật sự bà ấy không muốn nói, song Dư các lão đã dặn dò nhất định phải để họ Cố biết rõ, bèn vừa hắng giọng vừa nói: “Ừm, ừm, việc này… Cha mẹ không về Đăng Châu, nói con trưởng vốn nên phụng dưỡng cha mẹ, sau này sẽ theo anh cả ra ngoài nhậm chức, ừm, qua một thời gian nữa, ừm, ừm, giúp đại ca lấy chị dâu khác.”

Minh Lan rút gân khoé miệng, chợt ngây cả người.

Tiễn bước Tứ phu nhân, nàng về phòng, thấy Đoàn nhi tỉnh, vú nuôi đang giơ trống bỏi trêu chọc nó, nhóc con duỗi tay cố gắng bắt lấy, cười chảy cả nước dãi. Đôi mắt đen lay láy lia loạn, liếc thấy mẹ bèn kêu lên. Vú nuôi đứng dậy hành lễ, gương mặt tròn trĩnh hết sức thành thật, cười nói: “Cậu chủ biết nhận thức, biết mẹ đã đến.”

Minh Lan ôm con ngồi xuống đầu giường, cười hôn lên mặt con, kết quả dính nước miếng khắp mặt, nàng vừa lau vừa thở dài, hơi chán nản. Đêm qua cha thằng nhóc nói với nàng, kết cục của Dư đại phu nhân không nằm ngoài “ốm chết” hoặc bị đuổi về, còn Dư đại nhân sẽ nhanh chóng lấy vợ mới.

Khi đó, Minh Lan rất tự nhiên biểu lộ sùng bái: “Công Tôn tiên sinh giỏi ghê, chuyện này cũng rõ mồn một.”

Cố Đình Diệp cải chính: “Không phải Công Tôn tiên sinh, là tôi lường trước.”

Minh Lan tỏ vẻ chỉ nhận thức nhãn hiệu không nhận thức chất lượng, nghiêm mặt: “Dư đại phu nhân dù có lỗi song đã vào cửa nhiều năm, sinh con đẻ cái cho nhà họ, không xem mặt tăng phải xem mặt phật. Huống hồ Dư đại nhân lại bảo vệ bà ta kỹ càng, khi ấy bà ta hại chị Yên Nhiên, các lão đã định đuổi đi, nhưng cuối cùng còn chẳng đâu vào đâu còn gì. Hầu gia là tướng mới, làm sao hay kỹ xảo trong nhà.”

Cố Đình Diệp nhướn mày, trêu nàng: “Đạo dùng binh, chuyên tâm một lòng, vạch kế sách, lường trước tiên cơ. Ngay cả sự tình ngàn dặm bên ngoài cũng tính được, huống hồ mấy việc nhỏ nhặt tầm phào.”

Dạo này tính hắn rất dễ, Minh Lan khua môi múa mép, đùa cợt: “Để em tết cho Hầu gia một chiếc quạt lông vũ, sắm vai càng hợp.” Mới nói hai câu đã định giả mạo Gia Cát Lượng phỏng?

Cố Đình Diệp không giải thích nhiều, chỉ cười cười chốt lại “phu nhân cứ chờ mà coi.”

Hay lắm, bây giờ thấy rồi. Từ kết quả suy ngược ra quá trình, thoạt đầu Dư các lão còn định khoan dung với dâu cả, chỉ định phạt nặng, sau đó đích thân đến nhà nhận lỗi. Nhưng khi ông biết vụ tai tiếng, dâu cả còn dám đến nhà lừa dối, liền biết không thể giải thích rõ ràng với Cố Đình Diệp, đành phải giải quyết theo kiểu nữ quyến với nhau. Lúc này, chỉ nhận lỗi bằng mồm là không đủ, họ Dư phải mạnh tay hơn.

Đương nhiên, chỉ nhìn hành động của thủ phạm, cũng xứng đáng không nên giữ lại. Đợi Dư đại nhân lấy vợ mới, cho dù tương lai hai cụ họ Dư qua đời, Đại phu nhân cũng không nối lại tình xưa nổi. Huống hồ Đại phu nhân chưa chắc kéo dài được ảnh hưởng. Người hay dao động thì ai nói mà chẳng dễ vào, đợi phu nhân mới vào cửa, Dư đại nhân làm sao còn hết mực tin tưởng Đại phu nhân.

Cố Đình Diệp đang tuổi tráng niên, họ Dư lại bước vào thời kỳ chuyển giao thế hệ. Họ Dư đã không nhận lỗi thì thôi, đã nhận là phải khiến Cố nhị hài lòng. Chỉ cần Minh Lan còn niệm tình cũ, đợi tám năm mười năm nữa, hai nhà vẫn có thể tiếp tục giao hảo.

Trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp của Công Tôn tiên sinh, cha thằng nhóc rõ ràng càng ngày càng tinh ranh. Minh Lan ôm nhóc con nhào xuống gối, kề sát mặt con, nhỏ nhẹ thương lượng: “Nhóc con, nói đi, liệu cha con có quên lỗi nhỏ của mẹ hay không.”

Nhóc con phun ra hai cái bong bóng, biểu lộ xem thường.

Tối đó, nàng cố ý bày biện một bàn đồ ăn ngon, ân cần hầu hạ Cố Đình Diệp cởi áo quan, mũ quan, lại ôm con trai mũm mĩm ra dỗ hắn vui vẻ. Một buổi chiều ăn no ngủ đủ, lúc này Đoàn nhi cực kỳ tinh thần, xoay đi xoay lại trong lòng cha, cánh tay Cố Đình Diệp mạnh mẽ, ôm vững vàng ngay ngắn, không sợ nó lộn xộn.

Cố Đình Diệp ung dung liếc người nào đó đang chột dạ, vẻ mặt bình tĩnh như thường, thản nhiên bỏ cái tay nhỏ béo tròn nhanh với vào trong miệng hắn ra, cái tay đó lại sờ lên phần cặn râu trên mặt. Cặn râu chọc tê tê, Đoàn nhi thích thú vừa sờ vừa cười. Tay thằng bé dần linh hoạt, sức nắm không nhỏ, lúc Minh Lan ôm con không dám đeo hoa tai, chỉ sợ nó lại túm xuống. Lúc thằng nhóc ra sức túm tóc rơi trên vai cha, Minh Lan bắt gặp Cố Đình Diệp hơi nhăn mặt, có điều để duy trì oai phong nên vẫn tỏ ra bình thản.

Minh Lan cúi đầu cười thầm. Cứ giả vờ giả vịt đi!

Bày biện xong xuôi, Minh Lan dặn vú nuôi ôm Đoàn nhi xuống, để Cố Đình Diệp ăn cơm, song thằng nhóc bướng bỉnh đang mải đùa nghịch, một tay nắm chặt tóc Cố Đình Diệp, một tay bấu lấy vạt áo hắn, đỏ mặt sống chết không chịu buông. Nếu như bình thường, nhiệm vụ gỡ ngón tay tự nhiên thuộc về Minh Lan, nhưng bây giờ nàng đang co đầu rụt cổ ra chiều ngoan ngoãn, vú nuôi không dám, cứ đứng đơ ra.

Đoàn nhi bấy giờ rất giống động vật nhỏ chưa cai sữa, nhớ mùi, nó lại đặc biệt thích hơi thở đậm đặc của Cố Đình Diệp. Nhìn con trai như con cún con rúc vào trong lòng, lòng hắn mềm ra, quyết định một tay ôm con, một tay cầm đũa. Minh Lan nịnh nọt gắp thức ăn, múc canh, ra sức cổ vũ.

Cố Đình Diệp uống hớp rượu, cầm đũa chấm lên môi cho thằng bé mút (Minh Lan co giật, ráng nhẫn nhịn), hắn ăn một miếng thì chia non nửa cho thằng bé nếm thử. Minh Lan nhặt ít đậu phụ Phù Dung* và cá non, nhai nát, thằng bé ăn ngon lành, có khi còn há cái miệng nhỏ đòi ăn.

*Đậu phụ Phù Dung: Phù dung là hoa sen, bông sen. Món này dùng nước gà chưng đậu phụ với tôm thịt, rắc tảo biển. Món ăn vừa đưa ra nóng hổi, ví với hoa sen mới nở.

Vú nuôi hào hứng thêm lời: “Cậu chủ đang lớn, bắt đầu ăn được cháo gạo, khẩu vị càng ngày càng tốt.”

Bữa cơm ăn sắp đến nửa canh giờ, may mà dưới đĩa thức ăn để nước nóng giữ ấm. Mãi mới ăn xong, không biết Đoàn nhi nghịch mệt hay là say rượu, ngáp lên ngáp xuống, vú nuôi cuối cùng thuận lợi ôm đi.

Rửa tay rửa mặt, thay quần áo, Cố Đình Diệp mặc áo trong dệt hình cây tùng đen, ngồi ngay ngắn xuống bàn đọc sách, ra vẻ hững hờ: “Nghe nói hôm nay người nhà họ Dư tới?”

Minh Lan nhìn lên trần, lầm bầm kể lại câu chuyện với Dư tứ phu nhân.

“À, vậy sao?” Tư thế cầm sách của hắn rất ngay ngắn, bình thản từ tốn, hơi hướm thanh tao như thư sinh bội kiếm Tiên Tần, đáng tiếc xem hồi lâu cũng không thấy lật thêm một tờ.

Minh Lan nhìn giờ, nhỏ giọng hỏi: “Đến giờ nghỉ rồi, hầu gia vẫn còn đọc sách ư?”

“Tôi theo cái nghiệp nhà binh lỗ mãng, nhưng cũng biết vài chữ, đọc nhiều sách, miễn cho phu nhân phải đến nước hành nghề tết lông quạt.” Cố Đình Diệp tỏ ra nghiêm trang, song cái miệng hơi nhếch lên, giọng nói hơi trêu đùa.

Minh Lan bĩu môi, đến trước mặt hắn, kéo quyển sách ra, ngồi lên gối, cắn mạnh vào vành tai hắn, nheo đôi mắt đẹp, thủ thỉ nhè nhẹ: “Sách có đẹp được như em chăng!”

Vạt áo lót lụa trắng như tuyết phơi ra, hé lộ áo yếm gấm xanh um, viền thêu xanh sẫm, nổi bật bộ ngực đầy đặn phập phồng, đường cong uốn lượn.

Nhiều tài lẻ không hại thân, đến thời nảy nở, hoàn toàn chứng minh mười cái G trước kia nàng xem cũng không uổng… Tắt đèn, hài hòa.

“…Phu nhân vẫn chưa tết lông quạt đâu.” Hắn chống tay nằm nghiêng trên gối, miệng đưa tình, mặt mày thoả mãn. Kỳ thực Minh Lan đã mệt đến nỗi lưng mỏi chân đau, có điều thua người không thua trận, nàng bò lên ngực hắn, nũng nịu: “Chỉ sợ tết xong, chàng cũng chẳng phe phẩy nổi.”

Cố Đình Diệp không ngờ nàng vẫn dám khiêu khích, xoay người đè lên, cười nhẹ: “Vậy để tôi thử xem.”

May mà cái giường to này được thợ cung đình chế tạo, gỗ tử đàn, bốn cột, vẫn chịu nổi. Trời đất xoay chuyển, mơ hồ không rõ mấy giờ, Minh Lan kiệt sức, đương mơ màng còn nghĩ, gã này càng ngày càng không dễ đánh lừa.