Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 177: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong: ở riêng




Ở riêng có thể coi như việc hệ trọng thứ hai đối với một gia đình thời cổ đại chỉ sau kết hôn.

Chiếu theo lệ chính thức, từ khi Thương Ưởng ban bố ‘Lệnh ở riêng’ có chỉ rõ, ‘nhà có hai con trai trở lên không ở riêng, thu thuế gấp đôi’, ngày dồn tháng góp, vừa có thể thúc đẩy cá thể làm kinh tế nông nghiệp, vừa làm giảm mâu thuẫn gia đình, ở riêng trở thành quan niệm đi sâu vào lòng người.

Theo lời các bô lão giải thích, rễ sâu cây lớn, cành lá xum xuê, cành cây thịnh vượng nhờ rễ, đồng tộc đồng tâm, cộng đồng cùng phát triển.

Cha mẹ già không quản được con sẽ than thở nói, lòng người ly tán, không tốt cho sự phát triển của tập thể.

Đến lượt Cố Đình Diệp, lí do của hắn càng đơn giản, mẹ kế hắn muốn thiêu chết vợ hắn, để tránh cho tình thế chuyển biến xấu, phòng ngừa mâu thuẫn nội tại tiếp tục gia tăng, giữ gìn chút tình thân cốt nhục còn sót lại, cứ coi như là xa thơm gần thối.

Ngày hôm đó lần đầu trở lại tiến cung gặp vua, tuy Cố Đình Diệp mang một thân triều phục sạch sẽ nhưng tóc mai hai bên gò mà và mu bàn tay đều còn vệt than khói, báo cáo xong tình hình chuyến công tác Lưỡng Hoài, hoàng đế giỏi giang đương nhiên sẽ hỏi thêm mấy câu. Cố Đình Diệp vô cùng thành thạo, tới cây đuốc ở hiện trường thế nào cũng nói tới, sau đó ôm lòng bi phẫn u sầu bày tỏ một câu, nhà hắn có thể phải ở riêng.

Việc nhà phủ Ninh Viễn hầu, hoàng đế đã nghe từ khi còn ở phiên, ông ta vốn nghĩ rằng Cố Đình Diệp thừa tước sẽ đuổi bà mẹ kế kia đi, ai ngờ hắn là người rộng rãi, vẫn sống như vậy hơn nửa năm nay, còn giúp em trai lo công việc. Ai biết bà mẹ kế kia vẫn ôm bụng xấu xa, phủ họ Cố cháy to như vậy, nửa cái kinh thành đều nhìn thấy, hoàng đế có tai mắt rộng khắp làm sao mà không biết.

Bề tôi trung thành bôn ba một chuyến vì mình, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, ai mà ngờ suýt chút nữa vợ con đều tèo, thấy việc như vậy hoàng đế ôm lòng chính nghĩa vẫn phải là ra mặt, lập tức an ủi hắn: “Trẫm nghe sự trong dân gian, con cháu phân gia, mẹ kế đi theo con ruột, ý của khanh cũng không phải không thể.” Thêm một hồi tạ ân, Cố Đình Diệp tiện thể biểu lộ lòng trung thành lần thứ N. Kỳ thực hoàng đế rất thích bề tôi dạng này, có năng lực lại trung thành, thỉnh thoảng có chút phiền lòng liền cầu xin mình chút ân điển không đáng kể. Ôi, bách tính còn có thể chia nhà, không biết ông ta bao giờ mới có thể cho hai bà mẹ đang đè đầu cưỡi cổ mình trong cung cũng đi phân nhà.

Đã xin phép cấp trên, việc còn lại đơn giản. Mất hai ngày chuản bị, ngày hôm đó sau khi rời triều, theo thường lệ qua hôn hít vợ con, kết quả bị thằng nhóc con vừa ăn no trớ một bãi sữa trên vạt áo. Cố Đình Diệp vốn định mặc triều phục đi đàm phán, bị thằng nhóc con phá đám, thằng nhóc mập còn chưa biết nói chuyện, chỉ mở đôi mắt tròn vo vô tội nghiêng đầu nhìn.

Cố Đình Diệp cười mắng thằng nhóc thối, cẩn thận từng li từng tí nâng đầu đứa nhỏ, đặt vào lồng ngực Minh Lan, lại nhẹ nhàng nói: “Tôi qua bên kia, sẽ trở lại nhanh thôi.” Minh Lan đương nhiên biết chuyện gì, nàng đón bọc tã lót, cúi xuống hôn con trai, ngẩng lên nói nhỏ: “Không đáng phải bực bội với đám người đó, hầu gia từ từ làm là được.” Cố Đình Diệp vuốt ve mặt Minh Lan, khẽ ừ một tiếng, thay y phục đi ra ngoài.

Mặt trời dần lặn về hướng tây, trong vườn Huyên Chỉ viên hoàn toàn yên tĩnh, đến cây cỏ cũng không gây tiếng xào xạc, trời nóng như đổ lửa. Ngày hôm đó khi Trừng Viên cháy, tôi tớ ngu ngốc đến mấy cũng ngờ ngợ có cảm giác không ổn, liên tiếp mấy ngày sau Cố Đình Diệp lại không mảy may hành động, Trừng Viên vẫn nghỉ ngơi làm việc như lệ thường, khiến người ta sinh cảm giác ‘sự yên lặng trước cơn bão’. Cuối cùng cũng đến ngày này, mắt thấy Cố Đình Diệp dẫn một nhóm hộ vệ tùy tùng sừng sững, tất cả mặc áo xám đen nghiêm chỉnh xộc thẳng vào, tôi tớ trong viện đều lui về phòng mình.

Thủ phạm đầu sỏ lại không mảy may hoảng sợ, nghe người ta truyền báo xong liền ngồi thẳng đàng hoàng ở trên ghế chính giữa phòng, lật kinh phật lên. Nhìn thấy Cố Đình Diệp đi vào, bà ta hơi nhếch khóe miệng: “Hầu gia giờ là người bận rộn, hạ mình tới đây không biết có việc gì?”

Cố Đình Diệp bước vào một mình, ngoảnh đầu bốn phía, thấy trong phòng trống rỗng lạnh lẽo, chỉ quay về phía Hướng ma ma, người hầu duy nhất đứng bên cạnh, hắn cười nhạt nói: “Có chuyện, liên quan tới Hướng ma ma, đến nói với ngài.”

Thái phu nhân có vẻ đã sớm sẵn sàng, vẻ mặt trấn định nói: “Chuyện gì?”

“Mấy ngày trước trong nhà hỏa hoạn, có người nói nhìn thấy Hướng ma ma sai người ôm củi.” Chuyện đến nước này cũng không cần che đậy, Cố Đình Diệp lạnh nhạt nhìn sang, chỉ thấy Hướng ma ma vẫn cúi đầu, mặt không chút thay đổi.

Thái phu nhân nở nụ cười châm biếm: “Tôi tớ phóng hỏa, chuyện này hệ trọng, nếu là thật thì không phải chuyện nhỏ. Không biết nô tài nào tinh mắt nhìn thấy?”

Cố Đình Diệp khẽ nhếch khóe miệng: “Là Mạn Nương.”

Thái phu nhân cười nhạt hai tiếng, quay đầu về phía Hướng ma ma nói: “Bà có nhận tội?”

Hướng ma ma không chút cảm xúc trên mặt: “Tuyệt không có việc này, nếu hầu gia không tin, dù có gặp quan hay gặp các lão gia trong tộc, lão nô cũng dám cùng cô Mạn Nương đối chất.”

“Ha ha…” Cố Đình Diệp giống như nghe thấy chuyện buồn cười, một tay chống trên tay ghế, tay kia che miệng, cổ họng phát tiếng trầm khàn, ngửa mặt cười không ngừng, cả phòng rung động.

Mụ già trước mặt đúng là tính toán cẩn thận, mưu đồ phóng hỏa cực kỳ kín kẽ. Lúc đó sắc trời dần tối, chúng nô tài đều ngóng trông chủ nhân sinh sản, không khỏi lơi là cảnh giác, đặc biệt Trừng viên vốn đất rộng người thưa, rất nhiều sân viện trống. Khi đó đầu tiên là phóng hỏa ở một nơi, một phần nô tài chạy qua dập lửa, chỉ trong giây lát chung quanh đã chạy loạn đi cứu lửa. Nô tài thường ngày Minh Lan cai quản rất quy củ, tuy nhiên thời gian chưa dài, thấy chuyện bất ngờ không khỏi hỗn loạn.

Lúc này nguy cơ mới lan đến Gia Hi cư, một đám người nhân lúc lộn xộn, trang phục giống như gia nô phủ Cố chạy về phía Gia Hi cư, may mà có Đồ nhị nhạy bén, lĩnh một đám hộ vệ bảo vệ vững chắc nhà chính, không cần biết bên ngoài loạn thế nào cũng kiên quyết không rời nửa bước, thế nên Minh Lan đang sinh con mới không có ai quấy nhiễu.

Dù là hai kẻ bộ dáng khả nghi khi đó hay người kiểm tra sau này, người người đều cắn chết nói lúc đó tới Trừng viên cứu hỏa. Trên thực tế bọn họ khi đó đúng là có ôm một thùng nước lớn. Khi ấy trời tối hỗn loạn, người người chạy xuôi ngược, không có người chú ý tới bọn họ. Cố Đình Diệp lạnh lùng nhìn, những người này đều là thị tì do Thái phu nhân mang đến, thân khế vợ con đều nằm trong tay bà ta.

Trong lòng bọn họ đều minh bạch, việc phóng hỏa nếu nhất quyết không nhận tội, ai cũng không có chứng cứ, còn có đường sống. Nếu lỡ mồm, chưa tính đến cả gia đình mình gặp họa, chính bản thân cũng chưa chắc thoát được tội.

Dù là Cố Đình Diệp có tra hỏi ra được cái gì, thái phu nhân chỉ cần chỉ vào mấy nô bộc mình đầy thương tích, lại cắn ngược nói mình bị vu oan giá họa, chỉ cần trong đó có một người liều chết phản bội, Cố Đình Diệp mang tiếng ‘bức hại mẹ kế, vu oan giá họa’ là không thể tránh rồi, thái phu nhận lại khóc lóc tìm dây muốn chết thì càng thú vị hơn.

Vậy mà Mạn Nương lại tận mắt nhìn thấy Hướng ma ma, đây là vì sao?

Cố Đình Diệp dần ngưng tiếng cười, bình tĩnh nhìn vị phụ nhân quen sống trong nhung lụa trước mặt. Gần nửa đời phong ba của hắn đều do mụ ta ban tặng, mụ đàn bà này che đậy âm mưu xấu xa cỡ nào.

Hướng ma ma già nua, việc phóng hỏa hẳn bà ta không cần tự dẫn người đi làm, bà ta cố ý cho Mạn Nương nhìn thấy.

“Nghe ngài kìa.” Cố Đình Diệp đứng lên, trong lòng lạnh buốt, “Gần đây trong kinh trời hanh vật khô, cũng có khi tự bốc cháy, người trong nhà cần gì phải nghi ngờ nhau. Mấy người hại người không xong lại còn muốn gây xích mích, con đã đuổi đi rồi.”

Mụ yêu quái này tính toán đem Mạn Nương tới là cố ý để mình dẫn người đến đối chất, nếu hắn giận quá giết người, đoán là mụ ta sẽ lập tức tìm đối thủ của hắn bên ngoài tới, nhưng nếu chính mình không trúng kế…



Thái phu nhân cũng không bất ngờ, mỉm cười tựa như miếng băng mỏng trên hồ, trời đông nắng ấm nhưng bên dưới đáy vẫn lạnh thấu xương: “Ta biết con là người nhẹ dạ, đến giờ vẫn còn như vậy. Con che chở Mạn Nương không sợ vợ con đau lòng sao.”

“Không cần ngài lo lắng.” Cố Đình Diệp cười còn ôn hòa hơn cả bà ta, trong lòng lại nổi lên từng luồng đắng ngắt, “Con đã nói với Minh Lan, nàng đều hiểu cả.” Hắn hơi nghiêm lại quay đầu nói “Con hôm nay đến vì một việc khác.”

Hắn chợt cao giọng: “Người đâu, dẫn vào.”

Chưa chờ Thái phu nhân cùng Hướng ma ma chuẩn bị tinh thần, hai thị vệ cao lớn đã áp tải một người vào, chỉ thấy họ đẩy người kia ngã xuống nền đất, người kia rên rỉ kêu đau, Hướng ma ma thất thanh lên tiếng: “Bưu nhi, sao lại là con?!”

Người kia ngẩng đầu lên, mặt đầy vết bầm, hắn quay về Hướng ma ma thều thào: “Mẹ, cứu con!”

Hướng ma ma liền luống cuống tay chân, quay đầu nhìn thái phu nhân.

Thái phu nhân lạnh lùng nói: “Con có ý gì?”

Cố Đình Diệp rút từ tay áo ra hai tờ giấy, chậm rãi đặt xuống bàn bên cạnh thái phu nhân: “Mấy năm qua, hắn ta ỷ vào thế phủ hầu, làm xằng làm bậy bên ngoài, chiếm đất dân lành, giờ còn bức tử người ta. Nhà người ta cáo lên nha môn, nhân chứng vật chứng đầy đủ.”

Thái phu nhân cầm tờ giấy kia xem, vừa có lời khai, có ngân phiếu rõ ràng, còn có ngân phiếu xanh đỏ cùng với giấy thế chấp, bà ta càng xem càng thở gấp.

Cố Đình Diệp nhìn chằm chằm sắc mặt hai bà già, không nhanh không chậm nói: “Hướng Bưu là nô tài trong nhà, phủ Thuận Thiên nể tình tự cho con xử lý. Ngài nói xem?”

Thái phu nhân dường như tắc nghẹn, khó khăn lắm mới thở ra một hơi, cười cứng ngắc: “Việc này không tiện lộ ra, nếu làm lớn mặt mũi con cũng khó nhìn.” Ngự sử thích nhất là tố cáo quyền quý có ‘hành vi phóng túng nô tài’, dẫn chứng đa dạng, chứng cứ dễ tìm.

Cố Đình Diệp cười lớn, một hồi mới dừng lại: “Ngài nghĩ nhiều rồi. Việc này của Hướng Bưu đã gây ra từ hai, ba năm trước.” Hồi đó không biết hắn còn đang liếm máu trên lưỡi đao ở nơi nào, cùng lắm là hỏng danh tiếng ông già cũng không sao.

Sắc mặt thái phu nhân trắng bệch, kỳ thực từ sau khi Cố Đình Diệp tập tước, bà ta cũng tự biết không ổn nên quản hạ nhân rất chặt, không cho gây sự. Việc của Hướng Bưu dù thế nào cũng không liên quan tới Cố Đình Diệp.

“Con định thế nào?” Thái phu nhân không cần quay đầu cũng biết Hướng ma ma đang vô cùng hoang mang. Bà ta trung thành hầu hạ mình đã nhiều năm, hoàn toàn không để ý tới bản thân, chỉ có mỗi một đứa con trai đó.

Cố Đình Diệp nhìn chằm chằm hai bà già tựa như đang trêu đùa con mèo: “Hướng ma ma, bà nói xem?”

Hướng ma ma run rẩy tay chân, nghe con trai kêu cứu, lòng đau như cắt, quay đầu nhìn thái phu nhân, bỗng cắn chặt răng, cứng lòng, oán độc nhìn Cố Đình Diệp, khàn giọng nói: “Con trai làm bại hoại danh tiếng phủ hầu, nên xử trí thế nào hầu gia cứ làm như vậy.”

“Được!” Cố Đình Diệp cười nói: “Hai mạng người, coi như bù bằng một trăm gậy. Người đâu, đánh.”

Hai thị vệ đã sớm chuẩn bị, hô đáp lời, lập tức từ bên ngoài có hai gia đinh tráng kiện, tay cầm theo gậy thân to cỡ cái chén. Hai thị vệ giữ Hướng Bưu nằm trên mặt đất, hai gia đinh kia liền thay phiên hạ gậy, từng gậy đều dùng hết sức, đánh vào da thịt người phát ra tiếng nặng nề, Hướng Bưu thì đang la hét kêu trời gọi đất.

Hướng ma ma nhìn con trai bị tra tấn mà hồn bay phách lạc, thái phu nhân xanh mặt không thốt nên lời. Phạt gậy như thế này, người bình thường không chịu nổi ba mươi gậy, sáu mươi gậy chỉ còn dư chút hơi tàn, một trăm gậy đánh xuống là muốn lấy mạng Hướng Bưu. Bà ta hiểu rõ tính cách Cố Đình Diệp, cầu xin vô dụng, ép buộc cũng vô dụng, trái lại còn bị hắn trút giận một hồi.

Mới đầu Hướng Bưu còn la hét, từng gậy hạ xuống, tiếng kêu càng lúc càng yếu ớt, Hướng ma ma lảo đảo phủ phục xuống mặt đất, thảm thiết kêu lên: “Hầu gia! Nổi lửa là do bà già tôi một mình gây nên, không can hệ tới thái phu nhân! Xin hầu gia cứ lấy mạng của bà già này!”

Cố Đình Diệp ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt nghiêm nghị lãnh đạm: “Hướng ma ma lẩn thẩn rồi, ta đã nói trời hanh vật khô, có cháy cũng là bình thường.” Mùa hè ở kinh thành là thời gian nóng ẩm nhất, lấy đâu ra trời hanh vật khô, nhưng hắn vẫn nói như vậy.

Hướng ma ma không nhịn được nữa, nhào tới trên người con trai khóc lóc: “Cứ đánh chết tôi đi! Tôi đền mạng thay nó!”

Hai gia đinh kia được dạy dỗ cẩn thận, một người dừng côn, tóm chặt Hướng ma ma giữ ở một bên, người kia tiếp tục đánh, Hướng ma ma không vẫy vùng được, chỉ khóc lóc nghẹn ngào.

Mắt thấy Hướng Bưu chỉ hít vào mà không còn nhiều hơi thở ra, Hướng ma ma đã gần như ngất lịm. Cố Đình Diệp đột nhiên nở nụ cười, quay lại thản nhiên nói: “Ta vào nam ra bắc những năm nay, gặp không ít người,phát hiện ra một chuyện lý thú. Lòng người kỳ thực dù độc ác cỡ nào, đối với người khác có bao nhiêu nham hiểm nhưng khi gặp phải cốt nhục của mình thì cũng không khác những người bình thường.”

Thái phu nhân giống như tượng gỗ, không nói một câu, sắc mặt xanh không còn khí huyết.

“Có điều cũng không có gì lạ, đến súc vật cũng yêu thương con của nó huống hồ con người.” Cố Đình Diệp tiếp tục trào phúng.

Thái phu nhân thở ra từ kẽ răng: “Ngươi muốn thế nào?”

Cố Đình Diệp thu nụ cười, chỉ giật môi: “Ở riêng.”

Thái phu nhân đột nhiên quay lại, ánh mắt nhìn hắn tựa như con rắn độc. Cố Đình Diệp giống như ngọn núi sừng sững không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn trở lại. Hắn không chờ bà ta phản bác đã lại nói: “Lần này thế lửa dù hung nhưng may mà mọi người không có việc gì. Không chỉ Minh Lan bình an vô sự sinh đứa nhỏ, em Ba và các cháu cùng bình yên vô sự, thực sự là trời – thương – người – thuận!”



Bốn chữ cuối kéo dài, bén nhọn tựa như tiếng đao thương, tanh mùi máu giương nanh múa vuốt mà tới.

Thái phu nhân thở hổn hển, nhìn chằm chằm bóng người cao lớn trước mặt mình. Cố Đình Diệp nhìn Hướng ma ma ngất nằm đó, mỉm cười than thở: “Đúng là nô tài trung thành. Nếu là người bình thường, vì con của chính mình, sợ là cái gì cũng chịu hết.”

Bên tai vẫn vang tiếng gậy gỗ đánh vào da thịt, nặng nề, tuyệt vọng, dưới thân Hướng Bưu đãm máu, không còn sức lên tiếng, thái phu nhân lạnh cả lòng, lần đầu tiên trong đời bà ta thấy bó tay toàn tập.



Vì nhà xảy nhiều việc nên Minh La giản lược lễ tắm ba ngày, có điều thời gian ở cữ, thân thích hai bên cũng lục tục đến thăm. Nhiều người nghe nói ngày Minh Lan sinh nở phủ họ Cố cháy to, không khỏi có chút lòng nghi ngờ dò hỏi.

Mấy vị chị em dâu đều biết rõ nội tình, càng nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nói mấy lời cát tường. Tới Hoa Lan thì gọn gàng dứt khoát: “Mẹ chồng em còn tàn nhẫn hơn vị kia nhà chị!” Minh Lan lập tức sửa lời chị ta, nói đúng ra mẹ chồng nàng chỉ còn lại bài vị. Thịnh lão phu nhân cũng đến thăm nàng, đau lòng vỗ về tóc nàng, chỉ nói ngắn gọn: “Hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai, đứa nhỏ này đúng là có phúc có phần.”

Thêm mấy ngày sau trong phủ truyền tin con trai Hướng ma ma không còn. Từ hôm đó trở đi Hướng ma ma đều triền miên trên bệnh trên giường, ngay cả thái phu nhân cũng bệnh nặng một hồi. Đoàn nhi chưa đầy tháng, việc ở riêng đã được đưa ra, thái phu nhân cũng chấp nhận. Mời bô lão trong tộc, cộng thêm trưởng bối hai chi thứ tư và thứ năm, phân lại gia sản.

Minh Lan không có mặt, chỉ biết kết quả cuối cùng, đất công huân không được động, đất tổ nghiệp không được động, dinh thự phủ hầu không được động, còn lại sản nghiệp chia làm hai phần, con gái tính bằng một nửa con trai, một phần phân cho Nhàn nhi, còn lại hai anh em chia đều.

Dự thảo nghị quyết như vậy, thái phu nhân vốn không đồng ý, theo quy củ nhà họ Cố, không cần biêt cha còn hay mất, con gái xuất giá chỉ cần phân cho đồ cưới là được. Nhưng dù sao Cố Đình Dục từng làm Hầu gia trưởng tông, hắn ta lại chỉ có một con gái. Cố Đình Diệp rất mau mắn nhắc lại những lời ngày xưa thái phu nhân dùng để nâng giá trị bản thân của Cố Đình Dục lúc mai táng, tiện thể lôi ra so sánh với việc Đình Xán kết hôn.

Thái phu nhân bất đắc dĩ đành phải đồng ý. Thiệu thị khi đó mừng đến phát khóc, bản thân nhà mẹ đẻ chị ta tầm thường, trong tay chỉ giữ chút đồ cưới của bà Tần lớn, những năm qua cũng không còn lại nhiều. Như thế này thật tốt, tương lai Nhàn nhi không cần phải lo lắng.

Sau này thái phu nhân lại dị nghị việc của cải, cho rằng Cố Đình Diệp giấu diếm nhiều, nhưng kiểm kê của cải có thế nào đi nữa, Cố Đình Diệp ngoài điền trang hoàng đế ngự ban, còn lại không có sản nghiệp khác, cái gì mà cửa hàng, lợi tức, cổ phiếu hoàn toàn không có.

Anh em ở riêng, cũng không tiện chia cả phần thưởng riêng của hoàng đế. Cố Đình Diệp có bao nhiêu gia sản, ngoài Minh Lan người ngoài không biết được, thái phu nhân cũng chỉ có thể tức giận mà thôi.

Biết việc này xong, Minh Lan không nhịn được nhảy xuống giường, đi vào buồng trong sờ sờ dây xích khóa song ngư, cách một lớp tường bên trong có ngăn bí mật, sau đó nàng chắp tay trước ngực, cảm tạ ông trời sinh nàng tính tình chậm chạp.

Cố Đình Diệp đương nhiên là có rất nhiều của cải, sản nghiệp phía nam vừa chuyển tới tay, quân công hậu hĩnh đoạt được (đánh trận rất kiếm lời), quy tắc ngầm lúc xét nhà, hoàng đế trực tiếp ban thưởng. Quy cách giống nhau, vàng thỏi được nàng xếp như xếp gỗ, xếp thành một cái kim tự tháp kiểu Nam mĩ tinh xảo, ngân phiếu dày thì bó thành từng quyển một, còn có một chồng sổ sách đất đai bên cạnh, chưa kể tới trong kho Trừng viên toàn là đồ cổ quý hiếm ngự ban. Minh Lan vốn cũng định táy máy gì đó, nhưng bởi tân hôn bận rộn, đầu óc lại đề phòng, cả hai lí do khiến nàng thần hồn nát thần tính, cơ bản không kịp đặt mua sản nghiệp gì. Ami phò phò! Hallelujah!

Lần phân xử ở riêng này, biểu hiện của Huyên đại phu nhân rất đáng được tuyên dương, bởi mười mấy năm qua chị ta cư xử tốt, danh tiếng không tệ, lời nói ra có người tin. Lửa cháy Trừng viên hôm đó chị ta nỗ lực tuyên truyền và thổi phồng, trở thành bí mật ai ai cũng biết, cho tới khi mọi người nhìn thái phu nhân không khỏi trốn tránh ánh mắt, chính là chán ghét và chỉ trích, người tốt lắm cũng không nhịn được tỏ vẻ ‘bà làm cũng quá rõ ràng’, cũng phải cảm ơn Cố Đình Diệp thổi gió ở bên ngoài.

Đương nhiên năng lực tuyên truyền của thái phu nhân cũng không tệ. Bà ta cứng cỏi phản bác, viện của con trai bà ta cũng cháy, cho nên bà ta trong sạch. Đáng tiếc con người có tư duy bầy đàn, trải qua hai năm nỗ lực của Cố Đình Diệp, mọi người cũng dần tin là vị mẹ kế này cũng không phải ngây thơ như cừu non. Căn cứ vào hướng suy luận này có thể đoán được lửa cháy ở viện của Đình Vĩ là do vị mẹ kế này phóng hỏa, tiện thể che dấu tội danh.

Huống hồ, chỉ dùng ngón chân để suy nghĩ, Cố hầu gia đã gần ba mươi tuổi, dưới gối chưa có con, dù có chán ghét mẹ kế thế nào thì người ta cũng không nhằm ngày vợ mình sinh nở, đánh liều mất con trai trưởng để đi vu oan người khác tội phóng hỏa.

Ngày hôm phân gia, Ngũ lão thái gia chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi đó bày vẻ mặt có học để trang trí. Tứ lão thái gia còn nhớ ngày mình phải ở riêng thái phu nhân đối xử với mình thế nào, vô cùng nhiệt tình góp công góp sức đào góc tường. Vậy nên đến ngài đầy tháng của Đoàn nhi, việc ở riêng đã xong xuôi, chỉ chờ qua đầy tháng, thái phu nhân đưa con trai con dâu đến ở ngoài phủ riêng.

Hôm tổ chức tiệc đầy tháng, Minh Lan cố nén hai đêm không ngủ, làm cho gương mặt đang dưỡng đến trắng mịn trông tiều tụy chút, thêm vào mấy phần hốt hoảng, dáng vẻ nhu nhược do bị kinh hãi chưa kịp bình tĩnh trở lại. Người thân bạn bè đến dự tiệc càng nhìn càng thấy đáng thương, người người an ủi Minh Lan. Minh Lan cố gượng cười, giọng điệu buồn bã yếu ớt trả lời nàng rất tốt, mọi người không cần lo lắng.

Tất cả hiệu ứng đều mĩ mãn.

Hơi có chút không hoàn hảo chính là thằng bé chỉ biết ăn rồi ngủ kia, trắng mập tròn vo, kêu la ầm ĩ, rất khiến người ta yêu thích, ai cũng sờ soạng mấy cái, cái bọc nho nhỏ đó lại còn tức giận, mở lớn hai mắt trừng người ta bừng bừng sức sống, thực sự không giống đứa bé sinh ra từ bụng bà mẹ bị kinh hãi. Nhìn tình hình như vậy, thái phu nhân cáu kỉnh, cứng ngắc bày ra khuôn mặt tươi cười, trong lòng oán độc đến cực điểm.

Nhìn mọi người vây quanh chúc mừng nịnh bợ, Minh Lan đầy người phú quý, nở mày nở mặt, Mặc Lan cố nín nhịn, chỉ chêm vào mấy câu rồi ngậm chặt miệng lại. Như Lan nhìn đứa nhỏ không giấu được ánh mắt ước ao. Vương thị chỉ liếc mấy cái liền đi khuyên nhủ Như Lan. Bà thông gia không góp sức, Hoa Lan làm chị cả, nhanh chóng giúp đỡ chào hỏi khách, mạnh vì gạo bạo vì tiền, vui đùa cùng khách khứa, nhận không ít lời khen.

Cố Đình Diệp thực lòng cao hứng, vui vẻ ôm đi khoe đứa trẻ như khoe vật quý trước đám bạn giao hảo, mặt dày khen con trai từ ngón tay tới tận lỗ mũi, đứa nhỏ hắt xì hơi cũng ra hình ra dạng, khác với tất cả mọi người.

Cuối cùng Thẩm quốc cữu nuốt không trôi, quyết tâm phá đám, gọi tiểu tướng quân Trịnh Kiêu tiên phong ồn ào, mọi người nâng ly uống rượu, bà hầu mới ôm Đoàn nhi về.

Thịnh lão phu nhân vô cùng vui vẻ ôm cục thịt nhỏ hôn lấy hôn để. Đoàn nhi cũng thích cụ, chỉ cần ở trong lòng cụ là ngáy khò khò, nhìn gương mặt nhỏ nhắn say ngủ, viền mắt lão phu nhân bỗng ươn ướt, tựa như cả đời trống vắng của bà giờ đã viên mãn.

Minh Lan vùi đầu vào lồng ngực lão phu nhân, kỳ thực nàng đã rất thỏa mãn, tất cả mọi người đều hạnh phúc là được.

Ngày thái phu nhân dọn nhà đi, Chu thị đến chỗ Minh Lan, lặng lẽ uống hai chung trà, cũng không nói gì, ngồi một lúc liền đi. Vừa ra đén cửa nàng chợt quay đầu, vẻ mặt ỉu xìu thì thầm: “Làm phụ nữ, kỳ thực nhiền chuyện không có lựa chọn.”

Cố Đình Vĩ lại khác, dù có thể không có lòng giúp đỡ nhưng cũng không đến nỗi hại anh hai của mình, có dòng dõi phủ Ninh Viễn hầu để dựa dẫm, bản thân cô ta có đồ cưới dày, vốn riêng của thái phu nhân không ít, rời ra ngoài sống thật tốt, đừng lưu luyến những gì không thuộc về mình, kiểu gì cũng sống tốt được, chỉ xem lòng người nghĩ thế nào.

Minh Lan mỉm cười đứng dậy tiễn.

Chu thị đứng trong viện, cung kính cúi người làm lễ, hai chị em dâu liền từ biệt như vậy.