Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 155: Hàng xóm, xin chào cậu




Khi trở về phòng, lúc đi qua cầu thang bỗng nghe thấy tiếng thấy Quản Lý bên kí túc nam lên đang phạt học sinh.

- Các em không quét sạch hết chỗ này thì đừng có mong lên phòng nghe chưa? – Thầy vừa nói vừa chỉ huy.

Minh Thư và Vân Anh kéo tôi lại phía góc cầu thang nghe lén.

- Cậu an tâm đi, chút nữa có trò hay cho xem. – Minh Thư nói khẽ vào tai tôi.

Chà chà, thầy Quản Lý này nghiêm khắc thật. Phạt học sinh cũng không hề lương tay. Quét sạch bóng không còn lấy tí bụi nào, không biết họ làm sao mà bị phạt như thế. Đang mải suy nghĩ đột nhiên cô Quản Lý bước đến, có vẻ cô là người có quyền lực nhất trong kí túc xá này. Thầy Quản Lý hình như sợ cô vài phần.

- Lần sau hi vọng thầy đừng để các em nam qua bên kí túc xa nếu không tôi cũng phạt luôn thầy đấy.

Minh Thư cười phá lên, cũng mai Vân Anh kịp bịt miệng cậu ta lại nếu không bị người khác phát hiện, thật không hay chút nào.

- Đi lên thôi. – Vân Anh nói xong kéo luôn tôi và Minh Thư lên phòng. Lên đến phòng, cửa phòng vẫn bị đóng như cũ, Thanh Thanh chưa về. Cậu ta đi đâu chứ? Tôi tự hỏi.

Mai còn phải đi học nữa nên ba đứa chúng tôi nhanh chóng đi ngủ, nhỡ đâu mai lại đi học muộn. Lần đầu tiên xa nhà nên tôi có chút không quen lắm, đêm hôm ấy không ngủ được. Vậy là đứng dậy đi ra lan can bên ngoài phòng. Trời đêm nay nhiều sao lắm, soi sáng cả góc sân nhỏ trong khu kí túc. Đẹp đến mê người, khiến tôi thơ thẩn ngắm những thứ xung quanh trong vô thức.

Thanh Thanh vẫn chưa về phòng, lúc ra ngoài đây tôi cũng không có thấy cậu ấy. Giờ cũng đã 12h30’ rồi, con gái ra đường giờ này thật không an toàn chút nào. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?

- Chưa ngủ sao? – Đang yên lặng bỗng có tiếng người nói, hình như là con trai. Hỏi tôi sao? Mà xung quanh đây chỉ có mỗi tôi thôi không hỏi tôi thì hỏi ai chứ nhỉ.

- Ừ. – Trả lời xong tôi mới nhìn rõ được khuôn mặt người đang nói chuyện với tôi. Ra là lớp trưởng – Gia Vũ.

Cậu ta cũng ở kí túc sao, mà còn ở phòng đối diện với phòng của tôi nữa chứ. Nói thật ra thì khái niệm về từ ‘Đẹp’ của tôi không có. Chỉ cần người ta dễ nhìn trong mắt tôi thì họ đẹp rồi. Đứng trước một người như cậu ta tôi cảm thấy bình thường. Người con trai này nếu có thể kết thân thì cũng tốt mà không có thì đối với tôi cũng không có gì, điều này tôi quen rồi.

- Không quen nơi này à? Tớ cũng thế. – Cậu ta rất tự nhiên nói về bản thân cậu ta, cảm giác như hai người chúng tôi quen nhau từ lâu rồi vậy.



Tôi đứng yên không trả lời, bầu không khí xung quanh cũng trở lên yên tĩnh hơn. Chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi lá cây tạo ra tiếng xào xạc.

- Cậu không định đi ngủ sao? - Không phải không muốn ngủ mà không thể nào ngủ được, tôi định trả lời như thế với câu hỏi của cậu ta nhưng lại không thể nào nói được.

- Bây giờ nè, ngủ ngon nhé. – Trả lời xong tôi đẩy cửa bước vào phòng, chỉ nghe ở phía sau giọng nói của cậu ta nhỏ dần.

- Ngủ ngon.

Nằm trên giường một lúc lâu sau tôi mới có thể ngủ được, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm nữa mà.

- Dậy đi các cậu. – Vừa mới sáng sớm tôi đã gọi mọi người dậy. Thanh Thanh cũng về từ lúc nào không hay. Tối hôm qua quả thật ngủ không ngon chút nào, nên sáng nay tôi tự dung dậy sớm.

Hôm qua đi chơi về không ai nhớ việc phải đặt đồng hồ báo thức, nếu sáng nay tôi không dậy chắc bị trễ học mất. Còn bao nhiêu việc phải làm trước khi đến lớp nữa: Soạn sách, vệ sinh cá nhân, dọn dẹp phòng, ăn sáng,…

Vất vả lắm mới hoàn thành xong công việc ở phòng, còn bữa sáng chưa kịp ăn cả bốn đứa chạy nhanh lên lớp học. May quá, vừa kịp giờ. Vừa bước vào lớp đã thấy lớp trưởng đang bị vây kín ở chỗ ngồi. Ủa, đây có phải là đi học không thế? Tôi xách cặp đến chỗ ngồi của mình, lớp trưởng ngồi trên chỗ tôi khiến cho tôi khó khăn lắm mới có thể len qua đống người về chỗ ngồi của mình. Chật vật quá.

Tiếng trống vào lớp vang lên, tất cả học sinh tập chạy nhanh về chỗ ngồi. Có bạn nam suýt nữa ngã vì chạy quá nhanh, làm cả lớp được trận cười. Tôi cũng suýt nữa cười lên nhưng chưa kịp cười thì cô đã vào.

- Cả lớp đứng. – Tiếng lớp trưởng vang lên làm cho cả lớp học nhanh chóng đứng dậy chào cô.

- Các em ngồi đi. Giờ là giờ của giáo viên chủ nhiệm, cô sẽ triển khai công việc ngày hôm nay. Gia vũ, em lấy danh sách học sinh lớp để nắm rõ tên các bạn trong lớp, chút nữa giúp cô ghi bản sơ đồ lớp cô kẹp chung với tờ danh sách ghi lên bảng. – Vừa ngồi xuống ghế cô chủ nhiệm đã nhanh chóng nói xong công việc cần làm của ngày hôm nay.

Thật đau lòng mà, tôi chưa kịp ngồi chỗ này được một ngày mà cô đã đổi chỗ rồi. Còn hai bạn một bàn nữa, em không chịu đâu cô. Trong lòng thôi không ngừng đấu tranh nhưng không thể nào say đổi sự thật.

Lớp trưởng viết sơ đồ lớp trước, trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện để tôi ngồi với Minh Thư hoặc Vân Anh. Không, tại sao chứ. Lớp trưởng, tôi phải ngồi với lớp trưởng sao?