"Thúy Hoa ngươi đang ở bên trong sao? Mau ra đây cho ta, nếu không sẽ không kịp mất, lần này không phải là bà nội chọc ngươi, mau ra đây." tiếng kêu cùng tiếng bước chân dồn dập của bà lão kéo suy nghĩ của Lãnh Thanh Ca trở lại.
Thanh Ca cảm thấy chắc chắn có chuyện nên bà nội mới vội như thế, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi cây đại thụ, "Bà nội, ta ở đây."
"Thúy Hoa, mau vào nhà dọn đồ với ta, nếu không nhất định sẽ không kịp." bà lão kéo tay của Lãnh Thanh Ca vào trong nhà, trên mặt không có chút gì là đùa giỡn.
Thanh Ca cũng nghiêm túc đi theo sau lão bà bà, trong ấn tượng của nàng, bà lão giống như một lão ngoan đồng, rất hiếm khi tỏ ra đứng đắn, suốt ngày hi hi ha ha, nàng chưa từng thấy nét mặt lo sợ như thế này trên người bà, "Bà nội, rốt cục xảy ra chuyện gì khiến người gấp gáp như vậy?"
"Mau thu dọn đi, vừa dọn vừa kể cho ngươi." bà bà đẩy Thanh Ca vào phòng, bận rộn lấy ra một tấm vải, đặt lên giường, Thanh Ca cũng không rảnh rỗi, nàng giúp bà thu dọn đồ đạc.
"Bà nội nói đi, ta nghe đây." Thanh Ca cũng hiểu được bây giờ không phải lúc để tranh cãi.
"Thúy Hoa có còn nhớ chuyện thời con gái mà bà từng kể cho ngươi nghe không? Chính là chuyện những người đó bị lưu manh hại chết đó." bà bà cũng không quan tầm Thanh Ca có nhớ hay không, tay không ngừng bận rộn dọn dẹp quần áo, ngay cả nhìn Thanh Ca một cái cũng không, chỉ vừa làm vừa nói.
"Hôm nay khi bà nội đi qua nhà Lưu viên ngoại đưa sữa dê thì nghe nói hoàng đế muốn chỉnh đốn triều cương, trong triều bây giờ có rất nhiều quan lớn muốn áp bách dân chúng, họ không hề coi chúng ta là người, cho dù có bị hại chết cũng không thể nào giải oan, hoàng đế vì chuyện này mà tức giận, ngài muốn trừng trị đám quan viên không coi vương pháp là gì kia, trừng trị đám người xấu hiếp đáp chúng ta, việc này quả là chuyện tốt cho dân chúng, nhưng chuyện xấu chính là ta lại vô tình nghe thấy người hại con gái của ta mười mấy năm trước chính là con trai của một hộ bộ thượng thư trước kia, bây giờ cũng là một hộ bộ thị lang, mấy năm nay ỉ thế nhà mình quyền cao chức trọng mà hại chết không biết bao nhiêu người, bây giờ nghe nói hoàng đế muốn truy cứu trách nhiệm nên muốn giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích,cho dù hoàng đế có hoài nghi thì cũng chẳng thể bắt lỗi, thế nên chúng ta tránh đi vài ngày, chờ khi hoàng đế trừng trị đám người ác kia thì chúng ta sẽ trở lại." lão bà bà thúc giục Thanh Ca đang đứng bên cạnh.
"Nhưng mà bà nội cũng chỉ là nghe nói thôi mà? Nói không chừng là người ta tung tin đồn thất thiệt thì sao?" Thanh Ca không hề đề cập tới chuyện bảo vệ bà bà, nàng còn quá nhỏ, chẳng qua là muốn hỏi ra thắc mắc của mình thôi.
"Lưu viên ngoại kia là người có danh dự có uy tín, cũng có chút quan hệ với các quan lớn trong triều,hạnhân trong phủ cũng tình cờ nghe trộm trong thư phòng của hắn mới biết được, chắc chắn không sai, hơn nữa trước kia cũng có một gia đình đắc tội với thượng thư kia, sau đó cũng chết bất đắc kì tử, ngươi nghĩ không phải hắn ta thì còn ai vào đây, không chừng chúng ta sẽ là người tiếp theo, đi, đi, không đi sẽ không còn kịp nữa, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." lão bà bà mang tay nải lên vai, lưu loát ôm lấy Thanh Ca bước ra ngoài.
Tuổi của Thanh Ca cả hai đời cộng lại cũng hai mươi mấy, lại bị một bà lão sáu mươi ôm đi, thật sự rất kì quái, giãy dụa muốn xuống đất, "Bà nội, ta tự đi được, thả ta xuống đi."
Bà lại cho là con nít cáu kỉnh, đùa giỡn nói, "Thúy Hoa nghe lời nào, bà ôm đi mau hơn."
Thanh Ca biết khó có thể thay đổi được suy nghĩ cố chấp của bà bà, nên cũng nghe lời cho bà ôm, giả bộ trẻ con nói, "Bà nội à chúng ta có thể báo quan mà, không phải người nói hoàng đế muốn trừng trị bọn người kia sao?"
"Ai, ngươi còn quá nhỏ, không hiểu chuyện trong quan trường đâu,huống chi những người kia còn khó bảo toàn cho bản thân, làm gì còn thời gian mà đi quản chuyện của dân thường chúng ta chứ, ta nghĩ bây giờ hoàng đế kia cũng phải đau đầu với chuyện lớn, không chừng chúng ta phải gặp được hoàng đế thì may ra, nhưng một thường dân như chúng ta thì làm gì có hi vọng gặp được hoàng đế chứ? Cho nên chúng ta vẫn nên tránh nơi đầu sóng ngọn gió này thì hơn." kéo Thanh Ca rúc vào lòng bà, sao nàng có thể không hiểu những điều này chứ? Chẳng qua quốc pháp của Bắc Thần quốc này quả là hỏng bét đến không thể tưởng nổi, không lẽ thật sự không có quan thanh liêm sao?
Đến khi Thanh Ca cùng bà bà đi tới rừng cây, có mấy người mặt mày hung hăng xông vào nhà họ, tìm mãi không thấy người, "Xem ra là đã biết chuyện rồi, nghe nói bà già kia vừa tới Lưu phủ, chắc là chạy chưa xa, đuổi theo." người vừa ra lệnh hiển nhiên là người cầm đầu, mang theo vài người đuổi theo hướng rừng cây.
Lão bà bà vừa mới ôm Thanh Ca men dọc theo con đường nhỏ ven rừng mà lên núi, con đường kia dù có chút khó đi nhưng lại được cây che khuất không dễ bị phát hiện, nhưng dù sao bà bà cũng đã nhiều tuổi rồi, làm sao có thể nhanh hơn thanh niên cường tráng ngày ngày luyện võ chứ, hơn nữa đường núi gập ghềnh khó đi, dọc theo rừng cây lại là vách đá cheo leo, không cẩn thận sẽ thịt nát xương tan, đi đứng càng thêm khó khăn thế nên rất nhanh sau đó đã bị phát hiện.
"Mau, họ ở đây." không biết là ai hét to một tiếng.
"Bà nội, hình như có người đuổi tới nơi rồi."ngay khi có người tiến vào rừng, trực giác nhạy cảm của Thanh Ca đã phát hiện, bây giờ tiếng động đã lớn như vậy, đến lão bà bà cũng biết là có người đuổi kịp, không khỏi bước nhanh hơn, mồ hôi đầm đìa chảy.
Mấy tên ác độc kia nhanh chóng bao vây hai bà cháu, lão bà bà đang ôm Thanh Ca bị buộc phải đứng ngay mép vực, thân thể của bà tựa bên một cái cây to, miễn cưỡng chống đỡ thân thể đã tiêu hao không ít thể lực.
"Giết." mấy người ác kia cũng không nói nhiều, chỉ nghe một tiếng hiệu lệnh của tên thủ lĩnh, lập tức tiến lên giết người.
Lúc này lão bà bà lại rất bình tĩnh, không gấp gáp như lúc trước, tình hình thế này có lẽ làm gì cũng không thể chạy khỏi! Nàng vừa thấy đối phương định bổ về phía mình, thì nghe một tiếng thét lớn, "Đợi một chút." người ác tất nhiên là bị "khí thế" của bà bà dọa sợ, dừng mọi động tác trên tay, chờ bà nói tiếp.
Ngay cả Thanh Ca cũng kinh ngạc nhìn bà, ở kiếp trước nàng thường xuyên đụng tới những trường hợp như vậy, huống chi còn chết một lần cho nên bây giờ cũng không có nhiều cảm xúc gì lắm, dù sao nàng cũng hiểu cái thân thể nhỏ bé này khó thoát khỏi cái chết, muốn phản kháng cũng không có sức, chẳng qua là bình tĩnh tiếp nhận một chuyện thật mà thôi, chỉ là những việc làm của bà bà khiến nàng không hiểu nổi, mong đợi nhìn bà, nàng muốn biết bà tính làm gì.
"Ha ha, ta chỉ muốn trước khi chết thương lượng với cháu nội vài chuyện thôi, dù sao chúng ta cũng không thoát, các ngươi chờ một chút." bà bà khôi phục lại ngữ điện nói chuyện.
Đám người ác cũng không tiến lên xem như chấp nhận lời đề nghị của bà, lão bà bà thấy máy người kia không động đậy thì nhìn Thanh Ca, "Thúy Hoa, dù sao hôm nay chúng ta cũng phải chết, ngươi có thể đồng ý với bà nội một chuyện không?"
"Bà nói đi."
"Cho dù có chết ta cũng không muốn chết dưới lưỡi đao của bọn họ, ngươi nhảy xuống vực với bà bà đi, sao nào?" lão bà bà liếc lưỡi đao sáng lóa của đối phương, nuốt một ngụm nước bọt, lại chỉ bên cạnh vách đá, mong đợi nhìn Thanh Ca.
"Không được, nhảy xuống sẽ thịt nát xương tan." Thanh Ca trực tiếp cự tuyệt, chẳng qua là nụ cười nhạt kia chứng minh nàng đang trêu chọc người già nào đó.
"Thúy Hoa, sao ngươi lại độc ác như vậy, uổng cho ta nuôi ngươi nhiều năm như vây, thế mà ngươi lại để ta nhảy xuống một mình trên đường xuống hoàng tuyền không có ai bầu bạn sao? Thúy Hoa..." lúc này lão bà bà cũng không quên đùa bỡn, nhìn mấy cái gân xanh trên trán bạn nhỏ nào đó giật giật.
"Các ngươi nói đủ chưa?" mấy bạn áo đen nhìn thấy hai bà cháu nhà này ngồi giỡn với nhau thì nhịn không được nữa.
"Sao vậy, không lẽ tụi tôi không được lựa kiểu chết nữa sao?" lão bà bà hung hăng nhìn đám người ác kia, vẻ mặt như muốn nói nếu ngươi còn nói thêm chữ nào nữa ta sẽ cắn chết ngươi.
Lão bà bà thấy đám người áo đen kia không còn nói nhiều nữa thì rưng rưng haimắt nhìn Thanh Ca, cảm giác như là nếu nàng không đồng ý bà sẽ không bỏ qua.
"Được, ta đồng ý." dù sao cũng là chết cả, chết kiểu này cũng tốt hơn so với việc bị lão bà bà làm phiền tới chết, nàng cũng không muốn làm bà bà thất vọng, không trêu bà nữa, nàng trực tiếp đáp ứng.
Bà bà ôm Thanh Ca một cái thật kêu, vui vẻ ngẩng đầu lên hướng về đám người ác vỗ ngực hào khí, "Ta có chết cũng phải tự chết, hừ."
Sau đó ôm Thanh Ca nhảy xuống vách núi, còn quay đầu lại phía đám sát thủ kia thét lên một câu, "Người làm thì có trời nhìn, ông trời sớm muộn gì cũng diệt hết các ngươi!" xem ra lão bà bà cũng rất... Làm sao không hận khi con gái mình bị giết, chẳng qua trứng và đá khác nhau, bà chỉ quý trọng sinh mạng của mình thôi.