Chương 57: Tiên Môn?
"Ký chủ cần làm, chính là sau khi đoạt được Dương chủng, nhanh chóng hỗ trợ nàng phục hồi, đem số dương chủng còn sót lại cắn nuốt, bản thân nàng liền đạt được Chí Âm Nguyên Chủng. Quan trọng nhất, chính là phải chờ đúng ngày trăng tròn giữa khuya, khi đó âm khí nặng, thích hợp để thực hiện."
Vũ Thuần Tử nghe xong không khỏi cảm thán, hệ thống giống như cái gì cũng biết được, chỉ cần có việc gì khó, nó sẽ giúp đỡ hắn giải quyết một cách nhanh gọn.
"Tông chủ, ngươi sao vậy?"
Nhìn hắn đứng ngây ngốc hồi lâu, Phượng Vũ Hiên có chút lo lắng hỏi.
"A! Không có gì, ta vừa nghĩ ra kế giúp ngươi hồi phục."
Vũ Thuần Tử nhanh chóng hồi thần, nhẹ nhàng nói.
"Thật?"
Phượng Vũ Hiên kinh ngạc kêu lên.
"Có phải vào mỗi đêm trăng rằm, cơ thể ngươi thường hay phát nóng? Cảm thấy rất khó chịu toàn thân? Mỗi lần tái phát là nửa canh giờ?"
Vũ Thuần Tử không ngừng dò hỏi, khiến Phượng Vũ Hiên có chút ngại ngùng, liền gật đầu đồng ý.
"Phải!"
"Được rồi, ta có hai cách để giải quyết vấn đề."
Hắn chợt khẽ cười, nói.
"Tông chủ, hai vấn đề gì vậy?"
Phượng Vũ Hiên tràn ngập thắc mắc, nhanh chóng mở miệng hỏi.
Lúc này, Vũ Thuần Tử mới nhẹ nhàng kể ra toàn bộ những gì hệ thống đã nói với hắn. Phượng Vũ Hiên ở một bên lắng nghe, không ngừng kinh ngạc, trong lòng âm thầm cảm thán tông chủ kiến thức uyên bác.
Ngay cả bản thân nàng sống đã hai mươi năm còn không hiểu hết vấn đề này.
Cho dù toàn bộ Đông Hoàng, cũng tìm không ra một người tương tự Vũ Thuần Tử như vậy, nàng hiện tại có chút nghi ngờ, có phải tên này là một lão quái vật nào đó trọng sinh?
"Ngươi cứ về nhà nghỉ ngơi, tối mốt là ngày trăng rằm, ngươi đến tìm ta, ta sẽ giúp ngươi hóa giải nó."
Vũ Thuần Tử không cảm giác được sự khác thường từ Phượng Vũ Hiên, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
Phượng Vũ Hiên gật đầu đồng ý, trong lòng vẫn có chút hồi hộp.
"Đa tạ tông chủ!"
Nàng ôm quyền đa lễ nói, Vũ Thuần Tử cũng không có từ chối, chỉ nở một nụ cười khẽ.
Phượng Vũ Hiên vừa rời đi không lâu, Vũ Thuần Tử bỗng nhiên lắc đầu thầm nghĩ.
"Ta thật giống như một lão tiên tôn đạo sĩ, cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được."
Nhìn thân ảnh thướt tha rời đi, hắn không khỏi thổn thức nhớ lại hình ảnh của Lý Nhã Hân, hơn hai tháng trôi qua, cũng không biết giờ này nàng thế nào rồi? Tinh thần Vũ Thuần Tử có chút lưu luyến không nỡ, nhưng dù sao ai cũng có tương lai của chính mình, hắn không muốn nàng vì hắn mà chậm trễ.
Mà phía bên kia Lý gia lúc này, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, khắp phòng sáng điện rực rỡ, ai nhìn vào cũng tưởng Lý gia có hôn sự. Nhưng thực chất, đây lại là ngày chúc mừng Lý Nhã Hân được Tiên Môn nhìn trúng.
Một tông môn lâu đời cổ xưa nhất, cũng là thần bí nhất.
Không ai rõ Tiên Môn xuất thân ở đâu, xây dựng môn hộ tại nơi nào, nhưng có thể khẳng định, Tiên Môn thuộc thế lực vượt xa ra khỏi phạm trù Nam Nguyên Đại Lục.
Còn về vì sao Lý Nhã Hân lại bị thế lực thần bí này nhìn trúng?
Chính là vì thể chất nàng đang nắm giữ, đây cũng là một trong những bí mật mà năm xưa Vũ Thái Lãng muốn nhắc tới.
Huyền Âm Tiên Thể!
Năm ngày trước, người của Tiên Môn đặc biệt đến Lý gia bái phỏng, ngỏ ý muốn mang Lý Nhã Hân về Tiên Môn tu luyện.
Bởi vì thể chất của nàng không phù hợp với nơi đây, chỉ có Tiên Môn mới đáp ứng được.
Người của Lý gia ban đầu còn không chịu, nhưng sau khi thấy sứ giả của Tiên Môn lấy ra một trăm ngàn viên Linh Thạch hạ phẩm làm quà gặp mặt, người của Lý gia ngay lập tức đều đỏ mắt với khối tài sản này.
Lý Nhã Hân tràn đầy khó xử, nàng biết Lý gia cho dù có được đống Linh Thạch này, nhưng không thể yên ổn mà sinh sống, trước sau cũng bị Thất Đại Môn Phái cùng Đông Hoàng tộc nhắm vào. Khi đó Lý gia sẽ lâm vào nguy hiểm khó ngăn chặn.
Sứ giả Tiên Môn biết được việc này, bọn họ liền hứa, chỉ cần Lý Nhã Hân đồng ý theo bọn hắn đi vào tông môn, sẽ giúp tu vi Lý Kiên Định sẽ đột phá đến Chân Nguyên cảnh, vượt qua Thành Anh cảnh một đại cảnh giới.
Sự hấp dẫn này, không có ai có thể từ chối được, vô số cao tầng không ngừng nhao nhao ủng hộ.
Lý Nhã Hân chìm vào thất vọng, đành nghe theo Lý gia, quyết định theo về Tiên Môn tu luyện.
Chỉ là có một điều kiện, phải cho nàng năm ngày thời gian để làm một việc cần làm, khi đó nàng sẽ quay về.
Sứ giả có chút trầm mặc, nhưng vẫn đồng ý xuống.
Cũng vì thế mới có cảnh hoành tráng như ban đầu, khắp Lý gia ai nấy đều vui mừng hớn hở, riêng Lý Nhã Hân lại không hề vui nổi, cả ngày đều mang tâm trạng nặng nề.
Trải qua một đêm suy nghĩ, nàng quyết định rời đi Lý gia, tiến về Linh Bảo Tông muốn gặp mặt Vũ Thuần Tử nói lời từ biệt.
Sáng sớm hôm sau, nàng đã biến mất khỏi Lý gia, mà Lý Kiên Định nghe tin cũng không cảm thấy lo lắng, chỉ đành mặc kệ cho nàng đi.
Sứ giả cũng không hiểu nàng định làm gì, nhưng hắn chỉ có nghĩa vụ mang nàng trở về, còn lại không cần quản.
Cũng không sợ Lý Nhã Hân gặp bất trắc gì, bởi vì hắn đã để lại một tia khí tức trên người nàng, nếu cảm giác được sinh cơ Lý Nhã Hân đang yếu dần, ngay lập tức hắn sẽ có mặt.
Toàn bộ đại lục này, hắn chỉ cần nhắm mắt liền có thể tùy ý đi dạo.
Tại một căn phòng bên trong Linh Bảo Tông, Vũ Thuần Tử không ngừng chăm chú nhìn vào món đồ trong tay, cái này có hình vuông, màu nâu sẫm, bên trên khắc nhiều họa tiết hoa văn kỳ lạ, quan trọng hơn nó có hình ảnh của mặt trời.
Đây là món đồ mà hệ thống đưa cho hắn, không biết bên trong nó có chứa thứ gì, chỉ biết cái này là tấm thẻ hỗ trợ, sau khi dùng xong sẽ tự động biến mất.
Đối với cái này, hệ thống cũng không có nói rõ ràng, chỉ biết đây chính là tấm thẻ hộ vệ, sau khi hệ thống nâng cấp thời điểm, cả trí tuệ nhân tạo lẫn Khí Linh sẽ lâm vào ngủ say trong thời gian dài, trong khoảng thời gian này, nếu hắn có nguy hiểm gì liền kích hoạt nó, để bảo vệ một mạng.
Cụ thể khi nào hệ thống nâng cấp thì hắn không có biết được.
Vũ Thuần Tử cũng chỉ hiểu như vậy, còn lại sau này tự bản thân tính toán.
Hai ngày rốt cuộc trôi qua, đêm nay lại là đêm trăng tròn, Phượng Vũ Hiên mang tâm trạng hồi hộp đi đến gõ cửa phòng Vũ Thuần Tử, bởi vì hôm nay chính là ngày Vũ Thuần Tử giúp nàng giải quyết tâm bệnh.
Chưa đợi Phượng Vũ Hiên kịp gõ cửa, Vũ Thuần Tử đã nhanh tay mở cửa đi ra, hắn không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ nhìn nàng gật đầu nói.
"Đi theo ta."
Phượng Vũ Hiên có chút giật mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau.
Không bao lâu, Vũ Thuần Tử mang nàng đến một khu hoa viên độc lập, nơi này chỉ dành cho tông chủ như hắn lui tới, sẽ không có ai đến cản trở.
Mà Phượng Vũ Hiên không khỏi có chút ngại ngùng, bản thân nàng, chưa có cùng một nam nhân nào đi dạo giữa đêm, tâm trạng sẽ không được tự nhiên cho lắm.
Hai người tiến vào một tiểu đình, nơi này xây theo kiến trúc cổ lão, một mái vòm tròn, đỉnh nhô lên cao như nón lá, xung quanh có bốn trụ làm bằng gỗ quý, toàn bộ vách đều có tấm lụa trắng ngăn cách. Những tấm lụa này có tác dụng che nắng khi giữa trưa lên cao.