Chương 43: Kế Hoạch Xây Dựng Tông Môn.
Còn về lý do vì sao thì có rất nhiều suy đoán do những cao thủ nghĩ ra.
Ví dụ như đánh lừa người kia, đoạt lấy Linh Bảo Tông hoặc âm thầm xây dựng thế lực bí ẩn nào đó…
Mà những chuyện bên ngoài này, Linh Bảo Tông bên trong không hề hay biết, cũng không quan tâm đến.
Vũ Thuần Tử nhẹ nhàng ngồi trên bảo tọa, cảm giác có chút không thích ứng được, nhìn năm người đứng bên dưới, ho khan hỏi.
"Ta mới đến, không biết môn quy thuộc lệ trong Linh Bảo Tông, hi vọng các vị giảng giải."
Lúc này, Bàn Tử vội vã nói.
"Môn quy không nằm trong sử sách, mà là do tông chủ tự quyết định, người theo hay không cũng là do tông chủ quyết định, nếu là một tông chủ tốt sẽ không thể lơ là trong công việc, không khiến các cao tầng lẫn đệ tử bất hòa…"
"Vậy môn quy cũ đâu? Ta muốn xem."
Vũ Thuần Tử bất lực hỏi.
"Môn quy… Đã sớm bị phá bỏ từ lâu rồi!"
Bàn Tử có chút khó xử trả lời.
"Ách! Ra là vậy."
Nghe tới đây Vũ Thuần Tử không nhịn được cảm thán, xem ra Linh Bảo Tông hiện tại đúng là không được tốt cho lắm, kiến trúc hầu như bị mục nát nặng nề, không bao lâu nữa sẽ sụp đổ, ngay cả môn quy cũng không còn, đúng là xuống dốc trầm trọng.
"Ting! Nhiệm vụ thứ hai, mau chóng tu sửa lại kiến trúc, thiết lập môn quy cùng đặt lại tên tông môn, thời gian hoàn thành trong vòng hai tháng, nhận được một ngàn viên Linh Thạch, hai quyển công pháp Hoàng cấp, Phá Phong Nhuận, Liệt Trảm. Tăng năm mươi exp cho tông môn!"
Ngay lúc Vũ Thuần Tử đang cảm thán, đột nhiên hệ thống lại vang lên thông báo, khiến hắn lâm vào sững sờ.
Đọc qua một lượt, nội tâm hắn có chút kinh hỉ, không ngờ lại nhận được một nhiệm vụ thứ hai.
Nhưng quan trọng nhất, vẫn là lấy đâu ra vật liệu? Không có bản thiết kế, khó mà làm được, chưa nói tới, rất nhiều người hiện tại còn chưa chấp nhận hắn là tông chủ, muốn cử nhân lực đi làm e là rất khó.
Suy nghĩ chốc lát, Vũ Thuần Tử liền có ý nghĩ, hắn hiện tại mới nhận môn, chưa có tiếng nói trong lòng mọi người, nhưng Bàn Tử thì khác, chí ít có thể giúp Vũ Thuần Tử làm việc.
"Bàn Tử huynh!"
Vũ Thuần Tử bất giác lên tiếng, khiến Bàn Tử giật cả mình vội vã nói.
"Tông chủ cứ gọi ta là Bàn Tử, đừng gọi như vậy, khiến ta cảm thấy không được tốt cho lắm!"
"Ngươi lớn hơn ta, ta gọi như vậy cũng đúng, mà ta có việc muốn nhờ ngươi cùng bốn vị ở đây."
Vũ Thuần Tử nhẹ nhàng đáp lời, sau đó nói.
"Mong Tông Chủ cứ nói, nếu được ta sẽ làm hết sức mình."
"Đúng vậy!"
Bàn Tử cùng Hồ Thiên Lam đồng loạt gật đầu nói.
"Chuyện là ta muốn tu sửa lại Linh Bảo Tông, nhưng tài nguyên không có, không biết trong Linh Bảo Tông chúng ta có tài nguyên nào không?"
Vũ Thuần Tử liền nói ra ý định của mình.
Bàn Tử cùng bốn người còn lại sửng sốt, bọn hắn có phải đang nghe lầm? Tông Chủ muốn tu sửa toàn bộ Linh Bảo Tông? Việc này dường như không khả thi cho lắm.
Chỉ thấy Bàn Tử thở dài nói.
"Không giấu gì tông chủ, tài nguyên bên trong Linh Bảo Tông vốn đã không còn, chỉ còn cách ra ngoài mua về, nhưng điều này sẽ cực kỳ nguy hiểm, trong khi thất đại tông môn đang nhắm đến chúng ta."
Lại giải thích thêm.
"Cho dù không bị thất đại tông môn nhắm vào, thì nhân lực vận chuyển cũng không phải con số nhỏ, nếu tông chủ tu sửa một hai, thì có thể làm được, nhưng muốn tu sửa toàn bộ e là khó gấp trăm lần."
"Mà chưa tính tới kinh phí xây dựng, ngân khố Linh Bảo Tông chỉ còn năm vạn tinh nguyên, đủ để cho chúng ta yên ổn sống thêm ba năm nữa, tính sơ qua cũng đã mất một tỷ tinh nguyên. Con số này Linh Bảo Tông chúng ta không lấy ra nổi."
Vũ Thuần Tử chăm chú lắng nghe, liền trầm ngâm rơi vào suy tư, lúc này, hắn dường như chợt nhớ ra cái gì, liền hỏi.
"Nếu tinh nguyên không đủ… Vậy ta dùng Linh Thạch để đổi lấy được không?"
Nghe câu nói này của Vũ Thuần Tử, Bàn Tử không suy nghĩ gì nhiều, liền trả lời.
"Nếu tông chủ có Linh Thạch thì may ra vớt được một số ít, theo tổng giá thị trường quy đổi tại Nam Vực, một viên Linh Thạch có thể đổi ra một ngàn tinh nguyên, nếu cần đổi chí ít cũng cần một triệu viên Linh Thạch, mới có được một tỷ tinh nguyên."
Vũ Thuần Tử nghe xong cũng cạn lời, trong túi hắn cao nhất chỉ có năm trăm viên thôi, đào đâu ra một triệu viên Linh Thạch chứ?
Đây quả thực là vấn đề nan giải.
Nghĩ đến nhiệm vụ còn hai tháng, sắc mặt hắn không được tốt cho lắm.
"Không biết hệ thống có tài nguyên gì không?"
Vũ Thuần Tử vô cùng tò mò, trước tiên nên giải quyết chuyện trước mắt rồi tính, chỉ thấy hắn nói.
"Hiện tại ta vừa trở lại, cần nghỉ ngơi lấy lại sức ngày mai sẽ tiếp tục tìm phương án."
"Vâng! Tông chủ ngươi mệt thì cũng nên nghỉ ngơi sớm, bọn ta cũng không làm phiền ngươi nữa." Bàn Tử cẩn thận trả lời.
Vũ Thuần Tử gật đầu, nhanh chóng đứng dậy, cúi chào tạm biệt, ngượng ngùng nói.
"Chư vị thứ lỗi, hiện tại chỉ có thể giao cho Bàn Tử huynh sử lý rồi."
"Không sao, không sao!"
Hồng Thiên Lam cùng Lâm Chí Anh vội vã khua tay nói.
"Phượng Vũ Hiên, mau dẫn tông chủ trở về phòng đã xắp xếp trước đó."
Bàn Tử lúc này quay qua nữ nhân bên cạnh, nói.
"Vâng!"
Chỉ thấy Phượng Vũ Hiên nhìn thiếu niên non nớt trước mặt, khẽ nói.
"Tông chủ, mời đi theo ta."
"Tốt!"
Đối với mỹ nữ dẫn đường, Vũ Thuần Tử liền vui vẻ nhận lời, dọc đường đi hắn không ngừng nhìn chằm chằm vào sau mông của nàng, trong đầu ngược lại nhảy lên hình ảnh kiều diễm của đôi nữ tử kia, khiến hắn không khỏi chảy nước dãi.
C·hết thật, quá bậy bạ!
Vũ Thuần Tử cảm giác bản thân có chút vô lễ, vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác.
Mà ở trước, Phương Vũ Hiên cũng phát giác ra điều bất thường, trong lòng càng xem thường Vũ Thuần Tử, đối với hắn hoàn toàn coi là một tên nam nhân háo sắc.
Trong lòng triệt để thất vọng vị tông chủ này.
Vũ Thuần Tử không biết, chỉ là bản thân vô ý, lại khiến nàng hiểu lầm.
Nhưng cũng không thể trách hắn, bởi vì dáng người Phượng Vũ Hiên quá nóng bỏng, tuy nàng đã cố ăn mặc kín đáo, nhưng vẫn không thể che hết được vóc dáng tuyệt vời.
"Ta chợt nhận ra, bản thân ta có chút giống phụ thân."
Vũ Thuần Tử vừa đi vừa cảm thán chính mình, hắn cũng hiểu được na ná cái cảm giác đó.
Hai người nhanh chóng đi qua một khu tiểu viện, nơi này vốn dành cho ngoại môn tu sĩ ở, nhưng nhiều năm qua, nội môn viện cùng các phòng của cao tầng đã hư hỏng nghiêm trọng, chỉ còn số ít tại ngoại môn là còn dùng được.
Ngay cả đám người Bàn Tử cũng chịu khó ở trong khuôn viên này.
Vũ Thuần Tử được sắp xếp trong căn phòng được coi là tốt nhất, nhìn cảnh này, hắn càng thêm quyết tâm tu sửa tông môn.
Phượng Vũ Hiên sau khi hướng dẫn sơ qua, liền trực tiếp rời đi, ngay cả nhìn mặt hắn cũng không thèm nhìn, khiến Vũ Thuần Tử có chút xấu hổ.
Mà bên trong đại điện Linh Bảo Tông, Huỳnh Nhất Long liền nói ra lời trong lòng.
"Bàn Tử huynh, ta thấy người này không có cái gì gọi là tông chủ tương lai cả, tu vi hắn quá yếu ớt, không thể nắm giữ toàn bộ Linh Bảo Tông được."
"Ta cũng thấy thất vọng!"
Lâm Chí Anh ở một bên cũng lên tiếng phụ họa.
"Hai người cứ bình tĩnh, tài năng không nằm trong tuổi tác hay tu vi, chúng ta cứ đợi xem sao."