Hồng Lục
Hách Thúy Thúy là do ông nội Hách nhặt về.
Theo như ông nội Hách nói, ngày đó ông lên núi dâng lễ cho Sơn Thần, lúc xuống núi nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của trẻ con. Ông tìm hồi lâu, ở dưới gốc cây đại thụ thấy một tã lót, bên trong chính là Hách Thúy Thúy vừa mới ra đời hai ngày.
Hách Thúy Thúy uống sữa dê mà lớn, lớn hơn chút nữa thì theo ông nội đi bôn ba khắp nơi.
Ông nội Hách là thầy phong thủy, đạo hạnh thế nào tạm thời không biết, nhưng đến tuổi rồi, người mời ông đi xem phong thủy cũng nhiều. Người nhà quê tin cái này, cũng kính trọng cái này, ông nội Hách ở nông thôn sống thoải mái hơn so với trong thành phố, thế nên không chiu vào trong thành phố hưởng phúc cùng con cháu.
“Đó là hạnh phúc sao? Bị nhốt trong cái phòng bé như hạt đậu, ngột ngạt chết mất!”
Hạt đậu nhỏ Hách Thúy Thúy học theo: “Ngột ngạt muốn chết!”
“Yo yo yo! Con không được nói! Mau phi phi phi!”
Hách Thúy Thúy: “Phi phi phi!”
Nước bọt bay vào mặt ông nội Hách, ông cười như hoa cúc, “Aiya, Thúy Thúy của chúng ta đúng là thông minh!
“Bố này, Thúy Thúy cũng lớn rồi, phải đi học.” Hách Thúy Thúy mặc một chiếc váy bằng vải bông do mẹ Hách đặc biệt lựa chọn, giọng nói non nớt hét lớn: “Con không đi!”
“Ôi! Vậy cũng không được!” Ông nội Hách suy đi nghĩ lại, nói bọn họ đón Hách Thúy Thúy đi, còn ông vẫn ở lại nhà cũ.
Bố Hách lo lắng đáp, “Bố ở lại đây một mình, có ý nghĩa gì chứ?”
“Bố đi rồi, miếu Sơn Thần ai lo? Lại nói, ngộ nhỡ… có người đến tìm Thúy Thúy…”
“Cũng ba năm rồi, có người thì sớm đã đến.”
Cuối cùng thì, bố Hách không khuyên được ông nội Hách, chỉ mang được Hách Thúy Thúy đi.
Ngày rời đi hôm ấy, Hách Thúy Thúy khóc khàn cả tiếng, lôi kéo quần áo ông nội không chịu đi. Ông nội Hách chỉ vào Hách Đồng Quang đứng một bên nói: “Thúy Thúy, con là ngôi sao may mắn nhà chúng ta, phải gả cho nó, sau này sẽ sống một cuộc sống thật tốt!”
Hách Thúy Thúy mở to đôi mắt đen láy, như hiểu như không.
Hách Thúy Thúy từ bé đã sống bên cạnh ông nội, là đứa trẻ thôn quê chính hiệu, trèo cây xuống nước, không có gì bé không dám, không có gì bé không làm. Hơn nữa cô bé ăn nhiều cơm, lại hiếu động, từ nhỏ đã vừa to vừa cao, người khác nhìn thấy đều cho rằng nhà này là hai chị em.
Mẹ Hách nhận được điện thoại từ giáo viên mầm non, cô giáo sắp tiền đình đến nơi rồi, “Mẹ Thúy Thúy à, tôi làm giáo viên 20 năm rồi, trước giờ chưa từng gặp qua con gái nhà ai nghịch ngợm như Thúy Thúy cả…”
Mẹ Hách vội vàng xin lỗi, hỏi lần này Thúy Thúy lại gây ra chuyện gì.
“Ôi trời! Lần trước em ấy trèo cây bắt chim suýt thì ngã, khiến bảo vệ bây giờ đều phải canh dưới gốc cây. Lần này không leo cây, mang theo mấy đứa nhỏ ra hồ nhỏ bắt nòng nọc!” Giáo viên sâu xa nói, “Hồ ở trường chúng tôi đương nhiên vừa nhỏ vừa nông. Nhưng nếu những em nhỏ khác học theo, nghịch nước ở bên mép hồ, nếu như xảy ra chuyện gì thì lúc đó phải nói thế nào?”
Mẹ Hách liên tục nói, “Lúc về nhà chúng tôi sẽ dạy dỗ nó, thực sự xin lỗi.”
Mẹ Hách nói không ít lời hay, lúc xế chiều đi đón Hách Thúy Thúy lại mang theo rất nhiều quà, từ giáo viên đến bạn học không thiếu một ai.
Hách Thúy Thúy ngồi trên ghế trẻ em, bé còn quá nhỏ, ăn không cần thận sẽ bị hóc. Nhưng bé thấy anh trai có, bé không có, không vui, ở cửa siêu thị ăn vạ nằm ra đất nói muốn ăn thạch hoa quả.
Bố Hách với mẹ Hách đều là người hay xấu hổ, chỉ có thể dùng thạch hoa quả dỗ Hách Thúy Thúy về nhà trước đã.
Về đến nhà, mẹ Hách cất đồ ăn xong, sau đó rửa tay rửa mặt cho Hách Thúy Thúy, mới hỏi xảy ra chuyện gì.
Hách Thúy Thúy nói trên lớp nhìn thấy hoạt hình có con nòng nọc, bé nói bé đã nhìn thấy, Ngọc Ngọc không tin, bé liền dẫn cô bé kia đi tìm.
“Tìm được không?”
“Không ạ.” Bánh gạo trong tay Hách Thúy Thúy cũng không còn thơm nữa, “Không tìm thấy, Ngọc Ngọc nói con lừa người huhuhu…”
Mẹ Hách an ủi, “Hồ ở đây không có nòng nọc, không tìm thấy mới đúng. Sau này đừng tìm nữa nhé?”
“Nhưng Ngọc Ngọc nói con lừa người…”
Mẹ Hách lập tức thấy đau lòng.
Từ nhỏ Hách Thúy Thúy đã sống ở quê, tính tình khá hiếu động, gan lớn, chỉ là không quá thích ứng với môi trường trong nhà trẻ.
“Ngọc Ngọc không tốt, sao có thể nói con lừa người chứ?”
“Con không muốn chơi với bạn ấy nữa!” Hách Thúy Thúy lớn tiếng nói.
“Được được.”
“Con muốn anh chơi xe nhỏ với con!” Hách Thúy Thúy chỉ vào Hách Đồng Quang.
Hách Đồng Quang ngồi xem toàn bộ quá trình cực kỳ cạn lời, là một “người lớn” mới lên cấp 1, cậu cảm thấy Hách Thúy Thúy rất không nghe lời, rất không hiểu chuyện, rất đáng ghét. Cậu trực tiếp từ chối, “Anh không muốn.”
Thái độ kiên quyết, giọng điệu lạnh nhạt, làm Hách Thúy Thúy tổn thương không nhẹ.
Bé tức giận, “Không muốn để ý anh nữa! Cũng không muốn làm vợ anh nữa!”
Hách Đồng Quang: Chắc tôi cần.