Bởi vì những người khác trong nhà quá chiều cô, thế nên Hách Thúy Thúy lại trở thành cái đuôi theo sau Hách Đồng Quang.
Nói là cô thích thử thách cũng được, nói cô là M cũng được
(M trong SM ý quý zị), dù sao thì cô cũng chưa bao giờ sợ cái mặt xụ ra của Hách Đồng Quang, luôn chủ động tìm anh chơi.
Sau đó năm mười tuổi còn có một màn mỹ nhân cứu anh hùng.
Hách Đồng Quang hồi bé rất kén ăn, người cực kỳ gầy, yếu đuối mỏng manh, vóc dáng với khổ người đều nhỏ hơn Hách Thúy Thúy, mãi cho đến tận cấp hai mới lớn phổng. Lại bởi vì cậu lúc nào cũng hiểu chuyện, bố mẹ rất là yên tâm, không phải tốn tâm tư để ý đến cậu, đương nhiên không phái riện ra cậu bị mấy thành phần bất hảo lớp trên bắt nạt.
Tiền ăn bữa trưa của Hách Đồng Quang đều ngoan ngoãn giao nộp, chỉ có thể mang bánh mỳ trong nhà đi ăn lót dạ. Mà hành vi này nhanh chóng bị Hách Thúy Thúy phát hiện ra. Một ngày cô mở tủ đồ ăn vặt năm sáu lần, sau không phát hiện ra được.
Khi đó cô rất nghi ngờ Hách Đồng Quang mang đồ ăn vặt cho bạn nữ khác ăn, lén lút theo sau Hách Đồng Quang định mách với bố mẹ, ai biết đâu gặp được cảnh Hách Đồng Quang đang “dâng lễ”, khiến cô tức đến mức gào lên xông đến.
Đám trẻ kia đang xuống dốc, Hách Thúy Thúy đội cặp sách lao xuống, trọng lực cơ thể lại thêm quán tính, đâm hai tên cầm đầu một đường đầu lăn xuống. Bản thân cô cũng không dừng xe lại được, may nhờ Hách Đồng Quang nhanh tay nhanh mắt kéo được dây cặp của cô, cô chỉ bị quỳ trên đường xi măng, trên đầu gối sượt một mảng.
Hách Thúy Thúy nhìn bọn nó đều chạy đi đỡ đại ca nhị ca, kéo Hách Đồng Quang bỏ chạy, từ đường nhỏ chạy ra ngoài hai ba trăm mét mới dừng lại.
Kẹp tóc trên đầu Hách Thúy Thúy bị rơi mất một bông hoa, chống lên đầu gối thở hổn hển, không cẩn thận đè vào chỗ bị rách da, cô kêu một tiếng, “Ôi đau quá!”
Hách Đồng Quang ngồi xổm xuống nhìn, nơi bị rách da đang bắt đầu rớm máu, trong vết thươn còn dính cả cát.
Phải đi khử trùng, cậu nói.
Hách Thúy Thúy đỏ mắt khập khiễng đi từ bệnh viện ra, trên đầu gối dán một miếng băng gạt trắng, nói năng hùng hồn, “Em muốn ăn kem! Nếu không sẽ mách chuyện này cho mẹ!”
Hách Đồng Quang vỗ vỗ túi, ra hiệu cậu không có tiền.
Hách Thúy Thúy nhớ ra tiền của anh trai đều mang đi “cúng tế” rồi, tiền thuốc thang là do cô trả!
Bị thương, đau quá, còn không có kem ăn! Nhất thời Hách Thúy Thúy bi quan, ngoác miệng định khóc, sau đó bị Hách Đồng Quang bịt miệng lại.
“Xuỵt!” Hách Đồng Quang cáu, “Ở đây anh còn một đồng, cho em mua kẹo que được không?”
Hách Thúy Thúy không tình nguyện gật đầu, “Được rồi… vậy anh còn nợ em một cái kem, em muốn… vị dâu tây!”
Lúc về trên xe bus, Hách Thúy Thúy liếm cây kẹo to trong tay, vui đến mức hai chân đung đưa.
Hách Đồng Quang thì lại cực kỳ im lặng, đợi đi được nửa đường, cậu mới nói, “Chuyện này phải giữ bí mật đấy.”
Hách Thúy Thúy ngậm que kẹo nhìn về phía cậu, “Chuyện nào ạ?”
Hách Đồng Quang khó khăn mở miệng, “Chuyện anh đưa tiền.”
Hách Thúy Thúy gật đầu, xong lại lắc đầu, “Sau này anh đừng cho bọn chúng! Bọn chúng là người xấu.”
“Anh biết…” Hách Đồng Quang cúi đầu, một hồi lâu, phát hiện Hách Thúy Thúy vẫn nhìn cậu, “Sao thế?”
Hách Thúy Thúy ghét bỏ nói, “Anh thế mà lại bị bắt nạt! Mất mặt quá!’ Cô giơ tay ra chọc chọc mặt mình, tỏ ý làm mất mặt cô.
Cậu có chút xấu hổ, Hách Thúy Thúy là con gái, còn nhỏ hơn cậu, nhưng lại dũng cảm hơn cậu nhiều lắm.
Hách Thúy Thúy còn nghi hoặc, “Anh không đánh lại bọn nó sao không nói cho cô giáo với người lớn?”
Từ nhỏ bố mẹ đã nói như vậy với cô, nếu có người bắt nạt thì phải lập tức nói với giáo viên, về nhà phải nói với bố mẹ. Có điều với vóc dáng và tính cách của cô, vẫn chưa có ai dám bắt nạt. Trước có một tên con trai nói cô mập bị cô cầm ghế hù khóc…
Hách Đồng Quang lại nói, “Anh mới không giống em!”
Không giống cô cái gì?
Đương nhiên không giống cô hay làm nũng, ấu trĩ, không thèm nói lý lẽ, làm bố mẹ lo lắng…
“Bố mẹ lo chuyện của em cũng đủ bận rồi.”
Hách Thúy Thúy trừng mắt nhìn, ngậm que kẹo, nghe không hiểu.
Hách Đồng Quang lắc lắc đầu, quên đi.
“Vừa nãy em không sợ à?” Đứa cầm đầu kia còn cao hơn cô.
Hách Thúy Thúy lắc đầu, “Nó gầy như vậy, đẩy một cái là gục rồi!”
“Vậy nếu nó rất béo, em sẽ không xông ra?”
Hách Thúy Thúy suy nghĩ, “Xông ra chứ, em muốn cứu anh!”
Sau đó được anh trai sờ đầu, Hách Thúy Thúy giơ cây kẹo ra trước mặt Hách Đồng Quang cho anh ăn, Hách Đồng Quang “răng rắc” cắn một miếng.
Hách Thúy Thúy trợn mắt ngoác mồm ra, “Anh không thích ăn mà!” Cho nên cô mới để cậu nếm thử mùi vị!
“Bây giờ bắt đầu thích ăn rồi.”
Hách Thúy Thúy tiếc nuối liếm phần kẹo còn lại, nghĩ thầm, về nhà sẽ mang hết đồ ăn vặt về phòng mình!
Sau khi về nhà, đương nhiên chuyện Hách Thúy Thúy bị thương bị phát hiện, mà cô cũng giữ bị mật, nói là không cẩn thận bị ngã.
Hách Đồng Quang thở phào nhẹ nhõm. Nhưng việc này biến thành nhược điểm lúc đó, Hách Thúy Thúy quấn cậu càng chặt. Mãi cho đến khi lên cấp ba, Hách Thúy Thúy mới có ý nghĩ chủ quan muốn giữ khoảng cách với cậu.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Hách Đồng Quang nghiêm khắc bắt cô học tập.
Tuy rằng Hách Đồng Quang vừa cao vừa đẹp trai lại thông minh, là nhân vật nam chính cấp thần trong trường, Hách Thúy Thúy còn là con người yêu cái đẹp. Thế nhưng! Không có một đứa học dốt nào lại thích người ép mình học cả!
Cho tới bây giờ, thỉnh thoảng Hách Thúy Thúy còn nằm mơ, mơ Hách Đồng Quang nhìn bảng điểm của cô, rồi tìm bài tập cho cô làm…