Hồng Lệ Bất Tương Tư

Chương 3




3.

Lần này Lý Mạo khiến cho phụ hoàng tức giận không nhẹ, khi Hoàng thượng trở về cung, lập tức hạ lệnh giam giữ Lý Mạo, còn để chàng đợi sau khi ta sinh con xong, lập tức đưa gia quyến đến lăng tẩm của huynh trưởng hoàng đế, không có lệnh không được trở về kinh.

Lý Mạo là hoàng tử lớn lên ở ngoài cung, năm đó, mẹ của Lý Mạo, Võ Huệ phi sinh hai đứa con trai đều bị chết yểu, Võ Huệ phi cho rằng hai đứa con bị chết yểu này là do phong thủy trong cung, sợ Lý Mạo cũng chịu chung số phận, nên đã cầu xin hoàng thượng, đem Lý Mạo đến phủ của huynh trưởng Ninh Vương Lý Hiến nuôi dưỡng. Lý Mạo ở trong vương phủ nhà họ Ninh, lý nào đã ở hơn chục năm tại vương phủ nhà họ Ninh, đến nay quan hệ giữa hai cha con trở nên như vậy cũng không phải là không có nguyên do.

Khi chiếu chỉ của hoàng thượng được đưa xuống, chàng áy náy nói với ta: “ Ta xin lỗi nàng Song Song, chúng ta phải rời khỏi thành Trường An một thời gian."

Lăng mộ của Ninh Vương ở Huệ lăng, ở nơi đó vạn phần cũng không thể so được với Trường An, nhưng đối với ta mà nói, chỉ cần ở bên Lý Mạo, bất luận là ở đâu, thì đều rất tồi tệ.

Sau khi nghe lời nói của Quý Phi nương nương, mỗi đêm nằm ngủ bên cạnh Lý Mạo, ta đều sẽ gặp ác mộng, nhìn thấy Lý Mạo tay nhuốm đầy máu, hại chết ta và con của ta.

Vào một đêm, ta bị cơn ác mộng dọa cho tỉnh giấc, toát mồ hôi lạnh.

“Song Song, sao vậy?”

Ta không thể chịu đựng được nữa, giọng nói run rẩy ôm lấy bụng:"Vương gia, hài nhi của ta có thể bình an chào đời không?"

Trong đêm tối, ta như nhìn thấy được tia hy vọng trong ánh mắt của Lý Mạo:" Con của chúng ta đương nhiên sẽ được bình an."

Chàng ôm ta từ phía sau, âm thanh nhỏ nhẹ an ủi rằng: "Song Song, nàng tin ta, nàng và con đều sẽ không có chuyện gì đâu."

Những giọt nước mắt ta cố kìm nén bao lâu nay cuối cùng cũng được bật ra: “Nhưng lúc đó chàng cũng nói những lời này với Quý phi nương nương mà."



Chàng sửng sốt và hỏi: “Nàng đã nói gì với nàng ta? "

“Chàng… Chàng và con của nàng ta…”

“Con? Song Song, nàng ta nói gì nàng cũng tin ư?”

“Song Song, ta từng nói, trên thế giới này trừ ta ra, ai cũng sẽ lừa dối nàng… Nàng nghe cho rõ, ta và nàng ta không phải là vợ chồng thực sự.”

“Song Song, nàng chính là cả cuộc đời của Lý Mạo ta, là nữ nhân duy nhất của Lý Mạo ta…”

Lời nói của Lý Mạo chất chứa sự thành khẩn, không hề vô cảm như trước đây, ta lắng nghe một cách hoang mang, nhất thời không biết được rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả.

Hơi thở của ta có chút dồn dập, nhưng quả thật đã được an ủi được một phần: "Là thần thiếp đã nghĩ nhiều, vương gia nghỉ ngơi sớm đi.”

Chàng bất lực thở dài, dịu dàng ôm vào eo ta:"Ngày tháng còn dài, rồi sẽ có một ngày nàng sẽ tin ta thôi."

Ta nằm xuống trong sự sụp đổ, tim đập loạn xạ, sợ hãi không thể giải thích được và chờ đợi ngày đó đến.

Lại 6 tháng nữa trôi qua, đứa nhỏ trong bụng ta vẫn chưa có động tĩnh, có thể là hoàng thượng nhìn Lý Mạo thấy chướng mắt, trực tiếp giam cầm chàng, đưa cả vương phủ nhà họ Thọ đến Huệ lăng.

Vào đêm trước khi đến Huệ lăng, hoàng thượng đã chuẩn tấu cho ta về nhà từ biệt với phụ thân.

Sau cuộc nổi loạn của hoàng hậu Vi năm Vân Nguyên, Vi gia đã suy yếu đi rất nhiều.



Ta gửi xe ngựa của vương phủ nhà họ Thọ trở về Vi phủ đang ngắc ngoải thay thế quyền lực, nhìn thấy phụ thân, người đang tính kế để dành lại cuộc sống, nhất thời cảm động vô cùng.

Gần một năm không gặp, màu bạc của hai bên tóc mai của người đã dài thêm vài phần.

"Song Song, con một đi sẽ đi 3 năm 5 năm, phải chăm sóc tốt cho bản thân."

Giọng của phụ thân giống như thanh kiếm đâm vào người ông, nặng nề đâm vào người ta.

Ta trầm lặng hồi lâu, hỏi: "Phụ thân, người cho rằng Lý Mạo là người như thế nào?"

Phụ thân nhìn ra được nội tâm của ta đang dao động, chậm rãi nói:"Song Song con phải nhớ, người của hoàng tộc không có tình cảm, chỉ có lợi ích."

Ta nhìn thoáng qua trên bàn của ông ấy có rất nhiều thư từ, có chút nghi ngờ, gia đình ta đã sụp đổ, phụ thân ta ở trong triều giống như người vô hình, ai mà có thể thường xuyên gửi thư như vậy.

Nhìn thấy sự nghi ngờ của ta, phụ thân thở dài, đem đống thứ đó dẹp sang một bên nói: “Là một tên tiểu tử nghịch ngợm bày ra thôi, đừng quá để ý."

Phụ thân lộ ra nụ cười mệt mỏi, vẫy tay: “Đêm đã khuya rồi, Song Song còn đang mang thai, quay về sớm đi."

Nghe ông ấy nói như vậy ta bèn không để ý nữa: "Cha ở Trường An cũng phải chú ý sức khỏe."

Ông ấy tiễn ta ra cổng.

Dặn dò rằng: "Song Song, bất luận bất cứ khi nào chỉ có tiếp tục sống mới có hi vọng."