Hồng Lệ Bất Tương Tư

Chương 1




Ta là Thọ Vương phi, Vương phi thứ hai nhà Thọ vương.

Sau khi ta được gả vào Thọ Vương phủ được một tháng, trong cung truyền tới một tin tức rằng Dương Ngọc Hoàn, nữ tu Đạo giáo của chùa Ngọc Thanh là Quý phi.

Vị Dương Quý Phi này còn có một thân phận, bà ấy từng là vị vương phi đầu tiên của nhà họ Thọ, bây giờ chính là con dâu của thánh thượng.

Ngày ấy khi Dương Quý phi nhập cung, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy phu quân của ta.

1.

Tương truyền rằng, Thọ Vương Lý Mạo và Vương Phi Dương Thị là đôi phu thê tình sâu nghĩa nặng, tới nay, tiểu cô nương mà chàng yêu nhất trở thành thiếp, đối với Lý Mạo mà nói, đó thật sự là một sự sỉ nhục của cả cuộc đời này.

Hôm nay là ngày Dương Qúy Phi nhập cung, cái tin đồn này từ một tên nam nhân đa tình uống tới say nhèm, đã ôm ta trong vòng tay, thì thầm vào tai ta.

“Hoàn Nhi, sao nàng quay lại rồi?”

“Hoàn Nhi, có phải là nàng đang trách ta...”

Ánh mắt của chàng ta đầy sự mệt mỏi, thăng trầm của cuộc sống không như lang quân của tuổi 25, dường như hai mươi mấy năm qua đã đi qua bao tai ương.

Ta giúp chàng tháo vớ và giày, vốn nghĩ dìu chàng nằm xuống, lại bị chàng kéo lên trên giường.

Cái trâm ngọc trai trên đầu bị cấn ngay phía sau đầu của ta, ta vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Lý Mạo đã giống như phát điên lên đè lên rồi khống chế tay của ta, sau đó không ngừng xé rách, cắn xé, một tiếng rồi lại một tiếng gọi “Hoàn Nhi”, tiếng kêu khiến ta sởn cả gai ốc, ta thật sự sợ rằng nếu khi chàng tỉnh dậy và thấy người đó là ta, chắc chàng sẽ đem ta đi tế trời.



Người ta nói rằng một tiểu cô nương tơ tưởng về một đêm mặn nồng, nhưng đối với ta mà nói, nó như là căn lều lụa đỏ không biết hơi ấm, một đêm mất ngủ, còn hơn cả một cơn ác mộng.

Trò đùa nửa đời của Lý Mạo sau một đêm hoang đường, con người chàng giống như thay đổi, không chỉ quên đi cái đêm hoang đường đấy, cũng giống như quên đi người con gái trong lòng tên Hoàn Nhi, ta không biết chàng rốt cuộc có thật sự là không để tâm, hay là đem tất cả giấu kín vào trong tim, chỉ cảm thấy nam nhân đã qua đêm trong căn phòng của ta khiến ta thật khó hiểu.

Phụ thân từng nói người trong hoàng tộc không có ai tốt để sống chung cả, chàng ta chẳng qua là chính tứ phẩm tả vệ tướng quân, không thể nào che chở ta một cách chu toàn. Ta cho dù muốn sống một cuộc sống bình yên, giờ cũng chỉ có thể cẩn thận dè chừng.

Đáng tiếc, Lý Mạo không muốn để ta sống như vậy, chàng ta sủng hạnh ta tới mức thật giả trân, cái gì mà tấm vải y phục quý giá, những món ăn ngon ở ngoại bang, chỉ cần chàng có thể làm được, dù là ta có bằng lòng hay không, tất cả đều để trong phòng của ta.

Sau vài tháng, trong thành Trường An không còn câu chuyện tình yêu sâu đậm giữa Lý Mạo và Dương Ngọc Hoàn, dường như vương phủ nhà họ Thọ trước giờ chỉ có một người là Ngụy Song Song.

Năm nay, Lĩnh Nam lại dâng thêm một lô chậu cây lệ chi lớn, chàng ta đã thực sự đứng trước mặt Hoàng thượng và Quý Phi nương nương, xin cho ta một chậu.

Hôm đó sau khi Lý Mạo đi ra từ hoàng cung, hứng khởi kéo ta đi xem chiến lợi phẩm của chàng ta: “Song Song, nàng có thích không?”

Ta nhìn thấy cây lệ chi xanh mướt, mới phản ứng lại, đây là trái cây mà Quý Phi Nương Nương thích nhất đấy…

Ta nhớ lại những thứ mà Lý Mạo tặng cho ta, còn có gia nô trong phủ đến từ Lĩnh Nam, càng nghĩ càng cảm thấy ớn cả sống lưng, có lẽ nào những món đồ đó đều là những thứ mà quý phi nương nương thích không?

Hóa ra, chàng ta chưa từng quên đi bóng dáng của Hồng Lệ phi tử trong cung điện Đại Minh…

Lòng ta bối rối trăm bề, trên mặt chỉ có thể tỏ ra sự cảm kích: “Thần thiếp đa tạ Vương gia.”



Ta thực sự đa tạ chàng ta rất nhiều.

Chàng vì ta mà đã xin cây lệ chi, quý phi nương nương lại mời ta vào cung uống trà.

Vào đêm trước khi vào cung, dưới ngọn đèn, Lý Mạo đã nhìn ta rất lâu, chàng không vui cũng không buồn mà nói: “ Ngày mai không cần phải tiến cung nữa đâu.”

Ta không biết chàng lại giở chứng gì, có chút ngượng ngùng: “Nhưng mà thần thiếp không thể làm mất mặt quý phi được.”

Có lẽ chàng sợ Quý Phi Nương Nương sẽ nhìn thấy tâm tình không tốt của ta? Những ngày gần đây, ta cũng đã nghĩ thông một chút, Lý Mạo đối đãi với ta tốt như vậy, chẳng qua chỉ là làm hài lòng ý của Hoàng Thượng mà thôi. Chàng càng sủng hạnh ta, thì càng không có ai quan tâm đến quá khứ của Dương quý phi. Ồn ào mãi, mọi người chẳng qua đều là vì kiếm sống.

“Ta chỉ nói nàng đang mang thai, không tiện đi lại.”

Nói ra lý do này, chỉ sợ quan hệ giữa ta và Quý Phi nương nương càng mất tự nhiên hơn.

"Vương gia không được, đây là..."

Chưa kịp nói ra tội lừa dối vua, Lý Mạo đã kéo người ta, hôn lên môi ta, khiến mọi sự ngờ vực và hoảng loạn của ta hòa lẫn vào ánh đèn mờ ảo.

Hơi thở của chàng nặng nề, ta không dám nhìn thẳng vào chàng, chỉ nghe thấy tiếng nói thì thầm của chàng bên tai: "Song Song ngoan, nàng đừng tiến cung nữa..."

"Một khi tiến cung sẽ không thể nào ra ngoài được nữa.”

Lý Mạo nhất định là đang mơ hồ, lại coi ta như Quý Phi nương nương bị Hoàng Thượng giành lấy.