Hồng Hoang Thiên Đế

Hồng Hoang Thiên Đế - Chương 117: 117: Tá Đao Sát Nhân





Vũ Phàm đi xuống lầu tính tiền cho lão ăn mày rồi rời đi.


Lúc này, lão ăn mày đã ăn uống no nê, vẻ mặt rất là thỏa mãn, hai tay lão xoa xoa cái bụng nghênh ngang bước đi, đến một ngõ vắng người, lão lấy tay vuốt qua khuôn mặt, dung mạo của lão lập tức thay đổi.

Đối với Vũ Phàm thì có lẽ đây là lần đầu hắn gặp lão, nhưng đối với lão đây lại là lần thứ ba lão gặp hắn.

Lần thứ nhất lão gặp hắn ở Trịnh Châu thành, khi lão bị đám người Tề gia quất roi trúng té ngã, Tiếu Ngưng Nhi và Vũ Phàm đã đỡ lão đứng dậy.


Lần thứ hai, là lúc Vũ Phàm tiến về Thương Huyền tông, khi hắn sử dụng Thần Long Bộ Pháp để di chuyển đã thu hút sự chú ý của lão, và lần thứ ba chính là lần này.

Bất quá Vũ Phàm đối với lão cũng chỉ là tò mò nhất thời mà thôi, hắn chẳng có gì để lão phải để tâm đến cả.

...

Vũ Phàm về đến Khương phủ thì thấy đại môn bị người ta đánh nát, hộ vệ trông coi đại môn cũng không thấy đâu, tuy vậy, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như không, chỉ là cước bộ có chút nhanh đi vào trong phủ.

Bên trong đại sảnh, Quách lão đã đứng chờ hắn tự bao giờ, vẻ mặt lão cũng hệt như hắn, không giận không vui, vô cùng điềm đạm, lão nói:

- Khương công tử, người đã trở về!

Vũ Phàm gật đầu, hắn ngồi xuống đại ỷ, hỏi lão:

- Lúc ta rời đi, đã xảy ra chuyện gì?


Quách lão nói:

- Doanh Tấn Khải đến đây muốn gặp công tử, nhưng lúc đó người đã ra ngoài, hơn nữa, hắn đến đây mà không có bái thiếp nên hộ vệ có cản hắn lại, hẹn hắn ngày khác đến phủ, tên họ Doanh liền ra tay đánh người, phá nát đại môn.

Vũ Phàm gật đầu hắn nói:

- Ta hiểu rồi, chuyện này tính ra cũng không có gì, trước mắt cho người sửa lại đại môn, bồi dưỡng cho hai hộ vệ bị Tấn Khải đánh trọng thương là được.

Quách lão nhíu mày hỏi hắn:



- Khương công tử ...

- Lão bá, ta tự có suy tính riêng của mình!

Lời nói của Vũ Phàm lúc này lạnh lùng sắc bén, tông giọng lạnh lẽo, hắn đã nhường đối phương bảy phần mà đối phương lại không biết điều vậy thì cũng đừng trách hắn.

Vũ Phàm gõ gõ ngón tay lên bàn gõ, hắn tính toán một lúc thì nói:

- Lão bá, phiền lão bá sai người đưa bái thiếp của ta đến phủ của Mã Lương công tử, nói với Mã công tử, bảy ngày sau ta sẽ đến bái kiến.

Nói rồi hắn rời đi, trở về chính phòng.

...

Quách lão ngẫm nghĩ cả ngày trời vẫn không tài nào đoán ra dụng ý của Vũ Phàm, bèn tìm đến lão bản tửu điếm nhờ y giải đáp.

Lúc này, lão bản tửu điếm cười lớn một tràng rồi nói:

- Không phải tiểu tử đó không có gan trả thù, mà hắn muốn tá đao sát nhân, tên họ Doanh kia đánh chủ ý lên người hắn nhiều lần như vậy nếu không phải có ác ý thì cũng là có kẻ ở sau lưng xúi giục, mà tên họ Khương hắn cũng vậy, đối phương dùng Doanh Tấn Khải để gây khó dễ cho hắn, thì hắn cũng tìm một quân cờ cho mình vậy.


Trong số các thiên kiêu chi tử ở Trung Thổ thành, người có địch ý với Doanh Tấn Khải cũng không ít nhưng kẻ dễ điều khiển nhất lại là Mã Lương, tên này tính khí nóng nảy bộc trực, rất dễ bị người kích động, tiểu tử ấy lại nắm được điểm mấu chốt từ trong tiểu sử của đám người này vậy thì liền dùng hắn để đối phó Doanh Tấn Khải, thuận tiện một mũi tên hạ hai con nhạn ...

Quách lão lại tiếp lời:

- Hơn nữa sau chuyện này, Doanh Tấn Khải sẽ phải bận rộn đối phó với Mã Lương một thời gian, đồng thời dời sự chú ý của những kẻ khác lên sự kiện này mà buông lỏng cho hắn một thời gian.

Lão bản tửu điếm cười cười rồi nói:

- Đúng vậy, Quách huynh nói xem, hắn có phải là một tên nguy hiểm không? Ha ha ...!thú vị, thú vị ...

Quách lão uống cạn chén rượu, cái tên Khương công tử này càng lúc càng làm lão kiêng kỵ, một kẻ ẩn nhẫn sâu như vậy một khi bộc phát liền trở tay không kịp, chuyện này lão phải bẩm báo lại cho chủ tử của lão, Tào Thái An.

Lão bản tửu điếm ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài sân, cũng không rõ là đang nghĩ gì.

Một tuần sau,


Ngày hôm trước không biết Vũ Phàm đã gặp tên họ Mã đó nói cái gì, mà sáng hôm sau hắn đã đùng đùng kéo người sang phủ của tên họ Doanh náo một trận.




Doanh Tấn Khải đỏ mặt giận dữ gằn từng chữ:

- Tên họ Mã kia, ngươi đột nhiên dẫn người đánh hộ vệ phủ ta, lại còn đánh nát đại môn là có ý gì?

Mã Lương hất hàm nói:

- Hừ, ngày trước ngươi cũng dẫn người đánh hộ vệ Khương phủ, lại phá nát đại môn của hắn là có ý gì?

Doanh Tấn Khải gầm lên nói:

- Tên họ Khương nhát gan chỉ biết nấp trong phủ không dám ra tiếp nhận khiêu chiến của ta, ta mới phải làm như vậy ...!

Đột nhiên hắn cứng họng, hắn cũng giống như Vũ Phàm, trước đây đều từ chối lời khiêu chiến của Mã Lương, bởi ở Trung Thổ thành này, ai cũng biết tên họ Mã này đích thị là một tên điên, ra tay không biết chừng mực, càng đánh càng hăng, tỷ võ với hắn có thắng cũng là thắng thảm.

Mã Lương cười gằn:

- Hô, nói hay lắm, ngươi ngày trước may mắn thắng ta một lần ở vương giả đệ tử tỷ võ xếp hạng, từ đó về sau liền một mạch trốn tránh ta, bây giờ còn có mặt mũi nói kẻ khác, hôm nay Mã mỗ phải đánh với ngươi một trận phân lại cao thấp.

Tên họ Doanh tức quá hóa giận, lạnh giọng nói:

- Ngươi đúng là ngu thật mà! Ngươi có biết suy nghĩ không vậy?

Mã Lương không cần nghe mấy chữ về sau, liền nộ khí xung thiên lao đến đánh Doanh Tấn Khải:

- Khốn kiếp, còn dám chửi lão tử là kẻ ngu xuẩn, hôm nay xem ta phế ngươi!

Mã Lương gầm lên một cái thị uy rồi lao vọt về phía Doanh Tấn Khải mà đánh tới tấp, Tấn Khải thẹn quá hóa giận, hắn nói:

- Được, được, cái tên đầu trâu nhà ngươi nếu đã muốn như vậy, ta liền phụng bồi.


Mã Lương hét lớn:

- Mẹ kiếp, lão tử băm ngươi thành vạn đoạn!


Sân trước của Doanh phủ, phút chốc trở thành một cái tỷ võ đài, hai bên giao đấu ác liệt, nhất là Mã Lương càng đánh càng hăng, hơn nữa, hắn điên tiết vì bị tên họ Doanh chửi, nên dồn hết lực bình sinh mà đánh, cộng thêm nỗi uất ức từ hôm trước nên bây giờ vô cùng hung hãn.

Vũ Phàm ngồi ở một cái tửu lâu cách Doanh phủ không xa vừa nhấm nháp rượu thịt vừa xem tràng cảnh đánh nhau bên dưới, hắn nở một nụ cười nhạt, rồi nói với Hoàng Yết.

- Huynh xem, rốt cuộc là ai thắng?

Hoàng Yết uống cạn chén rượu trên tay, hắn cẩn thận nhìn lại Vũ Phàm một lượt, trong lòng cũng nể đối phương thêm ba phần, cười cười rồi nói:

- Hai người bọn họ, ai thắng ai thua mà nói cũng không quan trọng!

Vũ Phàm giả bộ khù khờ nói:

- Ta vẫn không hiểu ý huynh cho lắm ...

Hoàng Yết cười lớn một tràng rồi nói:

- Không phải là ta đang ngồi đối ẩm với người chiến thắng sao? Ha ha ...

Vũ Phàm cũng cười lớn một tràng, rồi cạn chén cùng với Hoàng Yết.

Trận chiến ở Doanh phủ cũng nhanh chóng đi đến hồi kết, hai bên đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, tên họ Doanh bị đánh đến nỗi trọng thương, e là phải mất hai ba tháng tịnh dưỡng mới có thể trị khỏi.

Còn tên Mã Lương cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng hắn lại giành được thứ hạng của Doanh Tấn Khải, nên lúc này đang vô cùng hống hách rời đi.

- Tên họ Doanh kia, hôm nay lão tử tha cho ngươi một mạng, ha ha, thống khoái ...!thống khoái....