Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 995: Ngưu Thánh Anh




Khương chưởng môn trầm ngâm một lúc, nói: "Ngày xưa trong Phong Thần Chiến, Thông Thiên giáo chủ có toạ kỵ là Quỳ Ngưu. Chư thánh hội chiến, Quỳ Ngưu đã bị đánh xuống phàm trần.”

Yêu vương đầu hổ thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: "Lẽ nào là Ngưu Ma Vương?”

"Ngươi đoán không sai, Ngưu Ma Vương chính là Quỳ Ngưu, toạ kỵ của Thánh Nhân.

Nếu toàn bộ Tiệt Giáo nằm trong Phong Thần Bảng thì không cần phải quan tâm đến thân phận của hắn.

Nhưng hiện tại mặc dù Tiệt Giáo đã tan tành, nhưng Câu Trần Đại Đế và đại đội chấp pháp cũng đã danh chấn tam giới. Nếu như các ngươi động vào Hồng Hài Nhi, bị Câu Trần Đại Đế biết được, hắn có thể lập tức phái thiên binh thiên tướng đánh vào Bắc Câu Lô Châu.”

Sắc mặt ba đại ma vương lập tức thay đổi, không chọc nổi, không chọc nổi.

Hắc bào yêu vương âm trầm nói: "Đa tạ Khương chưởng môn chỉ điểm. Hiện tại ta càng ngày càng thấy, hợp tác với Khương chưởng môn là một hành động khôn ngoan.”

Hai đại yêu vương còn lại cũng liên tục gật đầu. Nếu như không nhờ Khương chưởng môn, bọn hắn có thể đã chết mà không biết tại sao.

Khương Tử Nha mỉm cười nói: "Ba vị đạo hữu, sau này các ngươi sẽ càng may mắn hơn.

Nếu như Phật Giáo thực sự ra tay với Hồng Hài Nhi, có thể đoán được nơi đây sẽ biến thành chiến trường của Phật Giáo và Thiên Đình. Chúng ta ở đây có hại không lợi, vẫn nên đi trước để bày bố.”

Hai tên yêu vương còn lại lần lượt gật đầu. Hạnh Hoàng Kỳ Ngụy vừa chuyển động, cả bốn người bọn hắn đã biến mất.

Trong khu rừng bên dưới, Đường Tam Tạng rùng mình nói: "Ngộ Không, ngươi xem có phải trong khu rừng này có yêu quái hay không? Sao vi sư thấy có chút ớn lạnh, giống như đang bị bao phủ trong sự ác ý nào đó.”

Tôn Ngộ Không cười khà khà nói: "Tiểu hoà thượng, ta thấy ngươi có bệnh phải trị!”

"A Di Đà Phật, bần tăng không bệnh, sức khỏe vẫn còn rất tốt.”

"Ơ!” Tôn Ngộ Không thay đổi sắc mặt, kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó đột nhiên bay lên trời, đứng trên xe ngựa, một cỗ yêu vân cuồn cuộn xuất hiện ngay trong tầm mắt.

"Bát giới, Ngộ Tịnh hãy cảnh giác, ở đây thực sự có yêu quái.”

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh lập tức nhảy ra khỏi xe ngựa, cầm vũ khí cảnh giác nhìn về phía trước.

Một cỗ yêu vân từ trên trời bay xuống, mấy trăm tên tiểu yêu xuất hiện trước xe ngựa. Ngoài ra còn có một tên tiểu yêu vương mặt như thoa phấn, môi đỏ như bôi son, trên người mặc một chiếc váy chiến bằng gấm, tay cầm Hoả Tiêm Thương dài tám trượng. Đúng là một tiểu soái ca.

Tôn Ngộ Không lập tức đáp xuống đám mây, cười hắc hắc nói: "Ngươi là tiểu tử nhà ai? Vậy mà lại học theo người khác đánh người cướp của.”

Hồng Hài Nhi đảo mắt, Hoả Tiêm Thương trong tay cắm xuống đất, tinh quái ôm quyền nói: "Nhi tử của Ngưu Ma Vương Hồng Hài Nhi xin bái kiến thúc thúc.”

"Ồ!” Tôn Ngộ Không trợn to mắt, nhi tử của Ngưu Ma Vương? Lập tức nhảy về phía trước, đỡ Hồng Hài Nhi lên, ngạc nhiên nói: "Ngươi là hài tử của Ngưu Ma Vương? Sao lão Tôn ta chưa gặp ngươi bao giờ.”

Hồng Hài Nhi đứng lên, mỉm cười thân thiết nói: "Hồi thúc thúc, năm nay ta mới ba trăm tuổi. Lúc ta sinh ra, ngươi vẫn còn ở dưới Liên Hoa Sơn, nên ngươi mới không biết ta. Ta cũng chưa từng gặp ngươi, bọn ta chưa bao giờ đi thăm thân thích.”

Tôn Ngộ Không đưa tay xoa đầu Hồng Hài Nhi, cười nói: "Thật không ngờ, hài tử của Ngưu đại ca lại lớn đến như vậy, lại còn hiểu chuyện nữa chứ. Hiếm có, rất hiếm có.”

Hồng Hài Nhi đắc ý, nở nụ cười rạng rỡ nói: "Nghe nói thúc thúc đi ngang qua địa bàn của ta, nên đặc biệt dẫn theo đám tiểu yêu đến nghênh đón.”

Sau đó quay đầu nhìn đám người Đường Tam Tạng, tò mò nói: "Thúc thúc, bọn hắn là Đường Tam Tạng, Thiên Bồng Nguyên Soái và Quyển Liêm Đại Tướng trong truyền thuyết đúng chứ!”

"Không sai, chính là bọn hắn!” Tôn Ngộ Không vẫy tay, đắc ý nói: "Đến đây, đến gặp tiểu điệt tử của lão Tôn ta.”

Bạch Long Mã kéo xe ngựa bước tới, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh cũng nhìn Hồng Hài Nhi đầy kỳ lạ. Trên đường đi gặp rất nhiều yêu quái, nhưng đây là lần đầu bọn hắn gặp yêu quái đến nhận người thân.

Hồng Hài Nhi ngoan ngoãn nói: "Bái kiến Nhị thúc, bái kiến Tam thúc!”

Trư Bát Giới cười nói: "Điệt tử ngoan thật lễ phép. Lại đây, Nhị thúc tặng quà cho ngươi.” Hắn đưa tay ngưng tụ thành một viên linh châu, đưa tới nói: "Đây là Thiên Hà Thủy Châu được luyện chế từ nước của Thiên Hà, có thể ra lệnh cho thiên hạ vạn thủy, tặng cho ngươi làm lễ vật.”

Đôi mắt Hồng Hài Nhi sáng lên, lại có thu hoạch ngoài ý muốn, ngại ngùng nói: "Nhị thúc, sao ta có thể nhận lễ vật của ngươi được chứ?”

Tất cả tiểu yêu bên cạnh đều lặng lẽ lườm Hồng Hài Nhi, tiểu vương gia cũng có lúc này sao?

Trư Bát Giới trực tiếp đưa Thiên Hà Thủy Châu tới, không để ý nói: "Một món đồ chơi mà thôi, không đáng bao nhiêu tiền đâu. Xem như là lễ vật lần đầu tiên gặp mặt.”

"Đa tạ nhị thúc!”

Sa Ngộ Tịnh cũng đưa tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra một viên đá, trên viên đá có điểm vài ngôi sao, thật thà nói: "Ta không thể so với Nhị sư huynh. Khối Tinh Thần Viên Thiết này tặng cho ngươi, có thể dùng nó để chế tạo thần khí.”

"Đa tạ Tam thúc!” Hồng Hài Nhi cất viên đá đi, quay lại nhìn Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không đảo mắt, Nhị đệ và Tam đệ tặng đồ tốt như vậy, ta cũng không thể để mất mặt được. Hắn vừa đưa tay ra, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một hột đào. Hắn đập bộp vào tay Hồng Hài Nhi, cười khà khà nói: "Điệt nhi ngoan, đây là hột đào của cây bàn đào, là bảo bối quý giá của ta. Nếu ngươi chăm bón tốt, nói không chừng sẽ trồng được cây bàn đào.”

Khóe miệng Hồng Hài Nhi giật giật hai cái, có quỷ mới tin ngươi. Nếu cây bàn đào dễ trồng như vậy, thì toàn bộ tam giới đã trồng nó rồi. Hồng Hài Nhi mỉm cười thân thiết nói: "Đa tạ thúc thúc, ta sẽ trồng nó thật tốt, để sau này mời thúc thúc ăn bàn đào.”

"Được, được! Đúng rồi, ngươi tên gì?”

"Ta tên là Thánh Anh, Ngưu Thánh Anh. Tên hiệu là Hồng Hài Nhi.”

"Thánh Anh, tên rất đẹp.”

Sau một màn chào hỏi, mối quan hệ giữa bọn hắn lập tức trở nên thân thiết hơn mấy phần.