Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 991: Câu Trần Đại Đế không thể uống rượu




Nét mặt Ngọc Hoàng Đại Đế thoáng thay đổi, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, giọng nói nặng nề: "Ngọc Kinh Sơn là đạo trường của lão gia, cách ly tam giới, không thuộc Thiên Đạo, cũng là nơi duy nhất có thể bảo vệ Dao Cơ. Một khi Dao Cơ ra khỏi Ngọc Kinh Sơn, Thiên Đạo sẽ lập tức cảm ứng được, sau đó giáng thiên phạt. Thiên điều không đổi thì Dao Cơ vĩnh viễn không thể xuất thế."

Dương Thiền tuyệt vọng: "Cữu cữu, lẽ nào mẫu thân ta phải bị nhốt đến vô lượng lượng kiếp sao?"

"Thiên điều do Thiên Đạo lập ra, ai có thể sửa đổi? Dao Cơ là muội muội của ta, ta còn đau lòng hơn các ngươi. Haiz!"

Ngọc Hoàng Đại Đế thở dài thườn thượt, lắc đầu bất lực. Ai có thể chống lại Thiên Đạo? Ngay cả Thánh Nhân cũng không thể!

Dương Giao và Dương Tiễn cũng lộ vẻ ủ ê, khí áp trong đại điện lập tức hạ thấp, cả đại điện chìm trong bầu không khí buồn bã ngột ngạt.

Nhìn dáng vẻ buồn bã của Dương Giao, Bạch Cẩm cũng không đành lòng. Tình nghĩa sư đồ hàng tỉ năm chẳng khác gì tình phụ tử.

"Thật ra không phải là không có cách." Bạch Cẩm ngập ngừng nói.

Ai nấy đều chấn động tinh thần, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

Dương Giao và Dương Tiễn bỗng đứng phắt dậy, nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt khó tin, trong trái tim tràn đầy tuyệt vọng chợt lóe lên một tia hi vọng. Hai huynh đệ vội vàng chắp tay thi lễ, kích động nói: "Cầu xin sư phụ/sư bá cứu mẫu thân ta."

Ngọc Hoàng Đại Đế cũng trở nên nghiêm nghị, nghiêm túc nói: "Bạch Cẩm, có thật không? Đừng cho bọn hắn hi vọng hão huyền."

Bạch Cẩm bưng chén rượu uống một ngụm, giọng nói đong đầy bất đắc dĩ: "Ta cũng không biết có nên nói cho các ngươi hay không."

Dương Giao lập tức quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Sư phụ dạy dỗ hàng tỉ năm, đệ tử vĩnh viễn không dám quên, trung hiếu vẹn toàn, có đức có thể.

Hiện giờ mẫu thân bị nhốt trong Ngọc Kinh Sơn, chịu nỗi khổ cô đơn, thật sự là đệ tử không thể yên lòng. Xin sư phụ dạy ta cách giải cứu mẫu thân."

Dương Tiễn cũng lập tức quỳ xuống, cúi đầu kích động hô: "Cầu xin sư bá dạy ta cách giải cứu mẫu thân."

Dương Thiền cũng tức khắc đứng dậy, khom người chín mươi độ thi lễ rồi cầu xin: "Cầu xin sư huynh dạy ta cách giải cứu mẫu thân."

Bạch Cẩm xua tay: "Tất cả đứng lên đi!"

Ba người đứng dậy trong trạng thái mất kiểm soát, tầm mắt dán chặt vào Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm cân nhắc một hồi rồi nói: "Sư thúc nói không sai, thiên điều do Thiên Đạo lập ra, không sửa đổi thiên điều thì Dao Cơ tuyệt đối không có cơ hội xuất thế. Nhưng muốn sửa đổi thiên điều thì chẳng khác nào đánh cờ với Thiên Đạo."

Dương Giao, Dương Tiễn và Dương Thiền đều cảm thấy lòng nặng trĩu. Đánh cờ với Thiên Đạo, đừng thấy bọn hắn nổi tiếng khắp tam giới, nhưng chẳng dám nghĩ đến chuyện này.

"Từ khi hồng hoang khai thiên lập địa đến nay, đã từng có một người thắng thiên nửa bàn, đưa Nhân tộc lên vị trí nhân vật chính vĩnh hằng."

Ngọc Hoàng Đại Đế buột miệng bật thốt: "Nữ Oa nương nương!"

"Đúng vậy! Nếu nói ở hồng hoang ai có thể sửa đổi thiên điều, thì người đó chắc chắn là Nữ Oa nương nương."

"Sư phụ!" Dương Thiền lẩm bẩm một câu, sau đó chợt đứng phắt dậy, kích động nói: "Ta lập tức trở về tìm sư phụ, cầu xin sư phụ cứu mẫu thân ta ra ngoài."

Ngọc Hoàng Đại Đế lắc đầu: "Thiền Nhi đừng nóng vội, đây không phải chuyện một sớm một chiều, ngươi cứ ngồi xuống trước đã."

"Vâng!" Dương Thiền chỉ đành ngồi xuống, tâm hồn treo ngược cành cây.

Dương Giao và Dương Tiễn cũng lập tức ngồi xuống, vẻ mặt kích động. Thật sự có thể sửa đổi thiên điều ư? Nữ Oa nương nương nhất định có thể làm được.

Bạch Cẩm bưng chén rượu uống thêm một hớp, bình tĩnh cất lời: "Sửa đổi thiên điều cần có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một yếu tố cũng không được. Hơn nữa, rất khó để Nữ Oa nương nương ra tay.

Cho dù muốn sửa đổi thiên điều thì phải suy xét rõ ràng: Sửa đổi như thế nào? Sau khi sửa đổi mang lại ích lợi gì cho tam giới? Những vấn đề này không thể giải quyết trong thời gian ngắn."

Dương Giao không kìm được bèn hỏi: "Sư phụ, người có thể nhờ Nữ Oa nương nương ra tay không?"

Bạch Cẩm mỉm cười lắc đầu: "Hôm nay tạm gác lại chuyện này đã. Dương Thiền trở về là việc vui của Thiên Đình, trước tiên cứ uống rượu rồi lại bàn những chuyện khác." Hắn nâng chén rượu lên.

Đám Dương Giao, Dương Thiền, Thất Tiên Nữ, Tinh Vệ cũng nâng chén rượu, chúng tiên thần uống một hơi cạn sạch.

Ngọc Hoàng Đại Đế trên chủ vị giật thót. Bạch Cẩm uống rượu? Hắn nhắc tới Nữ Oa nương nương khá nhiều! Ngọc Hoàng bất giác nhớ lại hậu quả sau khi Bạch Cẩm uống rượu ở Dao Trì lần trước. Hiện tại chúng thần đang tề tụ bên ngoài, nếu Bạch Cẩm uống say rồi gân cổ hét thì cả Thiên Đình sẽ bị tóm cả lũ.

Ngọc Hoàng Đại Đế lập tức hô: "Người đâu!"

Một thị nữ từ bên ngoài nhanh chân bước vào, cung kính thi lễ: "Bái kiến bệ hạ!"

"Câu Trần Đại Đế không khỏe, không thể uống rượu. Mang một bình nước hoa quả cho Câu Trần Đế Quân."

Thị nữ cung kính đáp lời: "Vâng!" sau đó xoay người rảo bước rời đi.

Bạch Cẩm sửng sốt, không biết nói gì hơn: "Sư thúc, chẳng phải ta chỉ không tặng ngươi lễ vật thôi sao? Vậy mà đến rượu cũng không cho ta uống, ngươi keo kiệt quá đấy!"

Ngọc Hoàng Đại Đế hừ mũi: "Bạch Cẩm sư điệt, ta đây cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Uống rượu dễ xảy ra chuyện."

"Ha ha, ta tin ngươi mới lạ. Sư thúc, ngươi ngày càng keo kiệt."