Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 985: Yêu nghiệt to gan




Hắc Sa Yêu Vương nhíu mày nói: "Đan dược?"

"Bạo Thần Đan của Xiển Giáo ta có tác dụng làm cho thực lực của ngươi mạnh lên trong thời gian ngắn."

Hắc Sa Yêu Vương có chút đề phòng nói: "Nếu đan dược thực sự tốt như vậy, vì sao ngươi không để cho bản thân dùng?!"

Khương Tử Nha không cam lòng nói: "Lần trước lúc bắt cóc Đường Tam Tạng ta đã từng dùng qua, cho dù thực lực gia tăng gấp đôi cũng không phải là đối thủ của Tôn Ngộ Không, quả thực rất đáng giận.

Khương Tử Nha vung tay lên, bình đan dược bay về phía yêu vương lơ lửng ngay trước mặt hắn.

Hắc Sa Yêu Vương cầm bình dược, vẫn có chút nghi ngờ nói: "Làm sao ta có thể biết được cái thứ trong này của ngươi là đan dược hay là độc dược?"

Khương Tử Nha hơi sửng sốt, không ngờ hắn lại hỏi vấn đề như vậy, lập tức cười ha hả nói: "Nếu yêu vương nghi ngờ thì trả bình dược lại cho bần đạo, bần đạo đi tìm yêu vương khác hợp tác.

Ta chỉ muốn có Kim Thiền Tử, về phần Hắc Sa Yêu Vương ngươi, tính kế ngươi chẳng có lợi ích gì đối với ta. Ta với ngươi không thù không oán, hà cớ gì mà phải kết nhân quả với Yêu tộc?

Ta xuất thân từ Xiển Giáo, pháp bảo truyền thừa trên người ngươi nói thẳng ra ta hoàn toàn không để trong mắt.

"Hừ!" Ánh mắt yêu vương hiện lên vẻ tức giận, tuy là Khương Tử Nha làm cho hắn rất căm tức, nhưng sâu trong nội tâm lại cảm thấy lời nói của hắn rất có đạo lý.

Khương Tử Nha nhìn Hắc Sa Yêu Vương, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt, cười ha hả nói: "Yêu tộc quả nhiên vẫn rất nghèo túng, đến cả một chút quyết đoán cũng không có. Cầu phú quý, tìm cơ duyên, ngày trước Yêu tộc tranh đấu với Thiên Đình, hiện tại thì ngay cả một viên đan dược cũng không dám dùng, thực sự là quá buồn cười!"

Hắc Sa Yêu Vương cất bình dược đi, sắc mặt đỏ lên, còn trong lòng thì giận dữ. Khương Tử Nha, chung quy cũng sẽ có một ngày ta giết chết ngươi. Hắc Sa cắn răng nói: "Quyết đoán, Yêu tộc ta không thiếu nhất chính là quyết đoán, Yêu tộc ta có thể bị cô lập, nhưng tinh thần Yêu tộc ta vĩnh viễn kiêu ngạo, nhiệt huyết vẫn mãi sôi trào, trong sinh mệnh có sẵn sự dũng cảm thanh liêm."

"Ha ha, thế thì tốt, đây mới là Yêu tộc mà ta biết."

...

Hai ngày sau trên Bạch Hổ Sơn. Buổi sáng bầu trời vẫn trong xanh, giữa trưa đột nhiên lại nổi một trận gió to, đại thụ nghiêng ngả qua lại.

Xa xa trên xe ngựa, Đường Tam Tạng thò đầu ra nhìn cuồng phong lớn tiếng kêu: "Ngộ Không, hiện tại gió lớn, chúng ta tìm chỗ tránh gió đi!

Tôn Ngộ Không ở trên xe ngựa đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói: "Gió nổi thật là kỳ quặc."

Đường Tam Tạng lập tức vui vẻ nói: "Ngộ Không, có phải yêu ma kia đến không? Bát Giới Ngộ Tịnh ở phía sau đã chuẩn bị sẵn sàng, lần này tuyệt đối không để cho hắn chạy thoát."

Cuồng phong đột nhiên nhỏ đi, một đám yêu ma lặng im không một tiếng động xuất hiện ở phía trước, cầm đầu chính là Hắc Sa Yêu Vương và Khương Tử Nha.

Đường Tam Tạng hoảng sợ kêu: " Khương Tử Nha… Sao ngươi lại ở trong này? Hắn rụt cổ lại theo bản năng, bóng ma tâm lý Khương Tử Nha mang lại đột nhiên hiện lên trong lòng, lại muốn nấu bần tăng! Quả thực đáng giận.

Trong tay Hắc Sa Yêu Vương xuất hiện một thanh đao bạc, cười khặc khặc quái dị hô: "Kim Thiền Tử, ta tới rồi."

Khương Tử Nha cũng vuốt vuốt chòm râu cười ha hả nói: "Đường Tam Tạng, bây giờ xem ngươi còn chạy đi đâu?"

Ánh mắt Tôn Ngộ Không lập tức bị Hắc Sa Yêu Vương hấp dẫn, có cảm giác chính là cường giả, đối thủ này rất thú vị, trong lòng cũng có chút nôn nóng, đối thủ tốt khó tìm đây!

Tôn Ngộ Không lập tức leo lên nóc xe đánh một gậy về phía Hắc Sa Yêu Vương, quát lớn: "Ăn trước một gậy lớn của lão Tôn ta!"

Kim Cô Bổng còn chưa đánh tới. Bang ~ đột nhiên Hắc Sa Yêu Vương vỡ thành một cỗ khí đen bay đi.

"Làm sao lại chạy?" Tôn Ngộ Không cũng chạy lên đuổi theo sát phía sau Hắc Sa Yêu Vương.

Ở trên trời cao hai người ầm vang giao chiến, mây đen lập tức kéo đến, cát bụi cuồn cuộn không thấy rõ thân ảnh.

Trong tay Khương Tử Nha xuất hiện một thanh kiếm tiên, hét lớn tác chiến: "Thiên Bồng Nguyên Soái, đến chiến!"

Thiên Bồng Nguyên Soái lập tức bay ra, binh lách cách bang, Trư Bát Giới và Khương Tử Nha bất phân thắng bại.

Cuối cùng còn Sa Ngộ Tịnh chiến đấu với Bạch Cốt phu nhân, hắn hô lên một tiếng, hiện trường loạn thành một đoàn.

Còn lại mấy trăm yêu tinh nhìn chằm chằm Đường Tam Tạng ở bên trong xe ngựa.

Đường Tam Tạng khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, hai tay tạo thành hình chữ thập tươi cười nói: "Nam Mô A Di Đà Phật, Phật nói tất cả chúng sinh đều phải hướng thiện tương trợ lẫn nhau.

Tiểu yêu thống lĩnh cầm cốt đao trong tay chỉ vào Đường Tam Tạng quát: "Bắt hắn tới đây."

"Bịch bịch." Ngay lập tức có hai tiểu yêu lao ra chạy về phía Đường Tam Tạng.

"A…" Đường Tam Tạng sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức chui vào trong xe ngựa, hai tay giữ chặt màn xe.

Hai tiểu yêu vừa chạy đến bên cạnh xe ngựa. Oành ~ Xung quanh xe ngựa thoát ra một cỗ hơi thở cường đại, dẫn động linh khí thiên địa hình thành một gợn sóng quét qua.

"A~"

"A~"

Hai tiểu yêu lập tức quơ quào cánh tay bay ngược trở về đập vào gốc cây rơi xuống mặt đất.

Sắc mặt tiểu yêu thống lĩnh ngưng trọng, trong lòng có chút bất an, chẳng lẽ còn có người giúp Đường Tam Tạng.

Xoạch ~ Màn che được xốc lên, hơn nửa người Đường Tam Tạng chui ra ngoài, hai tay tạo thành hình chữ thập, màu da cơ thể biến thành màu đồng cổ tràn ngập sức mạnh.

Đường Tam Tạng từ trên xe ngựa nhảy xuống, hét lớn: "Yêu nghiệt to gan, bổn tọa ngay trước mặt mà cũng dám làm càn, Nam Mô A Di Đà Phật.

Tiểu yêu thống lĩnh lớn tiếng kêu lên: "Hắn chỉ là người phàm thôi, cùng tiến lên giết hắn."

Giết!

Giết!

Một đám tiểu yêu hô khẩu hiệu đánh giết về phía Đường Tam Tạng.