Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 983: Cơ hội tốt, mau đánh đi




Đường Tam Tạng để gói hàng xuống dưới đất rồi mở ra, lấy từng món ăn tinh xảo ra ngoài. Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh vội vàng nhận lấy đem đồ ăn đặt ở chỗ bằng phẳng, long huyết cơm được bọc trong chín lá sen, tuyết liên hoa hấp, hồng bạch Thái Cực, râu rồng chua cay, mỗi một món ăn đều do thực thần Thiên Đình chế biến, tuy rằng không tính là tiên phẩm nhưng đều đủ màu sắc hương vị, toàn bộ đồ ăn đều còn đang bốc hơi nóng.

Bạch Cốt phu nhân nhìn Đường Tam Tạng trước mặt mắt sáng lên vì thịt cá, nhìn lại thức ăn mình chế biến, quả thực thảm không nỡ nhìn! Hoàn toàn không thể so sánh được! Trong lòng lạnh lẽo, khó trách Đường Tam Tạng luôn trì hoãn không ăn, ta còn tưởng cao tăng đắc đạo như hắn không ăn đồ ăn của dân chúng, hóa ra là khinh thường đồ ăn ta làm, hiện tại hòa thượng đều như vậy sao? Quả thực đáng giận!

Ba thầy trò Đường Tam Tạng ngồi trên chiếu, từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn ngon, Bạch Cốt phu nhân chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn đi cũng không được, ở lại cũng không xong, thoáng chốc rất chi là xấu hổ.

Ba thầy trò Đường Tam Tạng không có một chút ý tứ mời Bạch Cốt phu nhân, hay nói giỡn đây chính là một con yêu ma, nhỡ may trong lúc ăn cơm bị hạ độc thì phải làm sao bây giờ? Đây cũng không phải không có nguyên nhân, trước đó chúng ta đã bị lão tặc Khương Tử Nha kia làm hại.

Đường Tam Tạng lặng lẽ nhìn về phía Trư Bát Giới, dùng mắt sai khiến.

Trư Bát Giới lưu luyến buông bát cơm xuống, lập tức che bụng, thống khổ kêu lên: "Ai u, sư phụ bụng ta rất đau, các ngươi ăn trước đi ta đi đại tiện một chút."

Đường Tam Tạng quan tâm nói: "Bát Giới, ngươi đi nhanh nhớ cẩn thận côn trùng."

Trư Bát Giới đứng dậy, bay nhanh về phía xa.

Mắt Bạch Cốt phu nhân sáng lên, hiện tại Tôn Ngộ Không không ở đây, người duy nhất làm cho chính mình kiêng kị đó chính là Thiên Bồng Nguyên Soái kẻ đã đùa giỡn Quan Thế Âm Bồ Tát, hiện tại hắn cũng đã đi rồi, thật sự là trời cũng giúp ta, vô thức bấu chặt móng tay vào trong lòng bàn tay.

"Khụ khụ" Sa Ngộ Tịnh ho khan hai tiếng, bảo khố bên cạnh cây trượng hàng yêu hiện lên hai mảnh kinh văn do chư thần thêm vào, trấn ma hàng yêu.

"A ~" Bạch Cốt phu nhân vội vàng nâng tay áo che khuất mặt rồi quay đầu đi.

Đường Tam Tạng quan tâm hỏi: "Tiểu... Nữ thí chủ, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?"

"Không có gì, chính là nắng rất gắt, ta chói mắt." Bạch Cốt phu nhân nhu nhu nhược nhược nói.

"Không có việc gì là tốt rồi!" Đường Tam Tạng thoải mái đi xuống dưới, tò mò hỏi: "Đúng rồi, nữ thí chủ ngươi có biết phụ cận này có yêu ma quỷ quái gì không?"

Bạch Cốt phu nhân cười hì hì nói: "Trưởng lão nói thật hay nói giỡn, nơi này là Tây Ngưu Hạ Châu, Linh chân núi rất là yên bình, làm sao sẽ có yêu ma quỷ quái?

"Bần tăng thấy trăm dặm xung quanh nơi này đều hoang tàn vắng vẻ còn tưởng rằng có yêu ma bệnh dịch tả hoành hành, lúc nãy mới vừa hỏi, không có tuyệt đối, không có tuyệt đối."

"Trưởng lão, trăm dặm trong đây hoang tàn vắng vẻ vì có thú dữ thường xuyên lui tới, lúc này mới có ít người tới định cư.

Trưởng lão không cần lo lắng, nơi đây đã có Phật Tổ phù hộ sẽ không có yêu ma."

"Nữ thí chủ, nơi này thường xuyên có dã thú lui tới, vì sao các người lại định cư ở nơi này?"

"Nữ thí chủ, trong nhà mấy người?"

"Có bốn người"

"Người cùng với mấy mẫu đất?"

"Ách ~...” Cái này ta cũng không nghĩ tới! Bạch Cốt phu nhân có chút cạn lời, làm sao Đường Tam Tạng lại có lòng hiếu kỳ nặng như vậy? Tùy tiện nói: "Đại khái ba mẫu đất."

"Có mấy con trâu?"

"Ba con trâu!"

"Trâu ăn mấy cân cỏ?" Đường Tam Tạng mỉm cười đặt câu hỏi.

Bạch Cốt Tinh lắc đầu, ứng phó trả lời câu hỏi: "Trăm cân cỏ."

"Trâu nhà ngươi ăn uống thật tốt."

Đột nhiên một đạo kim quang xẹt qua không trung.

"Hắc hắc ~ yêu quái! Hét lớn một tiếng rung trời.

Tôn Ngộ Không từ trên trời giáng gậy kim cô xuống đầu yêu quái.

Thân hình Bạch Cốt phu nhân di chuyển né một bước lớn, dưới chân lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, điềm đạm đáng yêu cả kinh kêu lên: “Trưởng lão, cứu mạng!"

Tôn Ngộ Không xuống mặt đất đánh giá Bạch Cốt Tinh cười khặc khặc lạnh nói: "Thảo nào lão Tôn ta tìm không thấy ngươi, hóa ra là chạy đến đây, lá gan của ngươi thật sự không nhỏ."

Đường Tam Tạng đột nhiên đứng lên, vội vàng tránh ra đằng sau Sa Ngộ Tịnh, nói: "Nàng là yêu ma, nhanh đánh chết nàng."

Mắt Bạch Cốt Tinh lập tức trợn tròn, làm sao hắn có thể nhìn ra ta là yêu quái? Chỉ là một phàm nhân nào có thể nhìn ra thân phận của ta? Nhất định là Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh nói cho Đường Tam Tạng.

Bạch Cốt phu nhân phục hồi lại tinh thần, trong mắt rưng rưng bi thống kêu lên: "Trưởng lão, tiểu nữ tử có lòng tốt đem thức ăn chay tặng cho ngươi, các ngươi đã không cảm ơn còn nói xấu tiểu nữ tử là yêu quái, muốn hại tiểu nữ. Nếu ngài thực sự cho rằng ta là yêu quái, liền đánh chết ta đi! Ta tuyệt đối không đánh trả."

Nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực căm tức nhìn Đường Tam Tạng giống như đã bị oan khuất to lớn.

Đường Tam Tạng ở phía sau Sa Ngộ Tịnh ló đầu ra chỉ vào Bạch Cốt Tinh kêu lên: "Ngộ Không, cơ hội tốt, mau đánh đi!"

"Hắc hắc ~ Tiểu hòa thượng rốt cuộc thông minh lên rồi." Thân hình Tôn Ngộ Không vừa động, đột nhiên nhảy lên, đánh đòn cảnh cáo về phía Bạch Cốt Tinh.

Đồng tử Bạch Cốt Tinh đột nhiên bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh biếc, thế nhưng thực sự ra tay, hòa thượng này thực sự rất độc ác.

Keng ~ Hai thanh Bạch Cốt kiếm chạm nhau với Kim Cô Bổng, Bạch Cốt phu nhân mượn lực bay ngược đi người đang giữa không trung, khuôn mặt tuyệt mỹ biến thành bộ xương khô, hai mắt thiêu đốt ma trơi, hai tay cũng biến thành xương cốt.