Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 966: Định thân phù này ngươi lấy từ đâu ra




Trên đám mây, Thân Công Báo nhíu mày nói: "Đại Thánh cẩn thận! Hiện tại hắn đang dùng Ngọc Thanh pháp thuật Long Cản Hải, có thể khu động long mạch chi lực, không thể coi thường."

Đồng thời, trong tám dãy núi xung quanh có hai long trảo thò ra đè lên sườn núi, đầu rồng màu vàng đất từ trong sườn núi từ từ ngóc lên. Long nhãn lạnh lùng trống rỗng, giống như thần linh nhìn con sâu cái kiến.

Tám con Thần Long cùng lúc lao ra khỏi dãy núi tấn công Tôn Ngộ Không. Long linh ẩn chứa địa mạch chi lực, mỗi đòn công kích đều như thiên địa chi uy. Ầm! Ầm! Ầm! Tôn Ngộ Không nhanh chóng bay qua bay lại giữa đám Thần Long, phát ra từng tiếng kêu quái dị.

Mỗi khi hắn đánh tan một con Thần Long, một khắc sau lại có một con Thần Long mới chui lên từ dưới đất, ùn ùn không dứt.

Thân Công Báo hét: "Đại Thánh, ta truyền một pháp thuật cho ngươi, tên là Thất Tinh Phong Long Thuật!"

Khương Tử Nha giận dữ quát to: "Thân Công Báo, ngươi dám truyền Xiển Giáo chi pháp cho người ngoài!"

Thân Công Báo bĩu môi nói: "Nhiên Đăng, Từ Hàng, Văn Thù, Phổ Hiền đã vào Phật gia, Xiển Giáo chi pháp không còn là bí mật nữa." Khóe miệng hắn khẽ mấp máy.

"Khặc khặc, lão Tôn ta hiểu rồi!"

Tôn Ngộ Không bỗng ném Kim Cô Bổng trong tay ra, Kim Cô Bổng nhân bản thành bảy chiếc ở giữa không trung, giống như bảy cây kim châm ầm ầm rơi xuống, cắm phập vào dãy núi bên dưới.

Đột nhiên vạn dặm thiên không phía trên biến thành màu đen, ban ngày chuyển thành ban đêm chỉ trong nháy mắt. Bảy viên tinh thần khổng lồ lấp lánh giữa đêm tối, trên mỗi viên tinh thần đều rọi xuống một đạo thần quang. Tinh thần rơi vào trong dãy núi bên dưới, tiếp thiên liền địa.

"Grao!" Tám long linh rên rỉ, ầm ầm ầm... liên tiếp tan vỡ, hóa thành từng đợt linh khí địa mạch, trở về trong dãy núi lần nữa.

Tinh thần trên bầu trời trở nên mờ nhạt, đêm tối cũng chuyển thành ban ngày, trên mặt đất xuất hiện bảy cây cột lấp lánh.

Tôn Ngộ Không vẫy tay. Ầm ầm ầm! Bảy trụ tinh thần lấp lánh liên tiếp sụp đổ. Bảy cây Kim Cô Bổng xoay tròn bay ra, hợp lại làm một giữa không trung rồi rơi bộp vào trong tay Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không cười khặc khặc quái dị: "Cho dù ngươi có ma pháp cao cường cũng không bằng lão Tôn ta thần thông quảng đại."

Khuôn mặt Khương Tử Nha biến sắc. Xét về thực lực chiến đấu thì mình chắc chắn không phải là đối thủ của Tôn Ngộ Không, muốn thắng hắn thì chỉ có thể dựa vào pháp bảo. Khương Tử Nha lật tay, trên bàn tay xuất hiện một tấm lệnh bài bằng ngọc, mặt trên khắc đường vân màu vàng.

Đùng đoàng! Giữa thiên không, lôi vân cuồn cuộn, âm phong rít gào.

Khương Tử Nha nghiêm nghị hét lớn: "Ngọc Thanh Sắc Lệnh!" Ngọc bài trong tay nhắm vào Tôn Ngộ Không.

Đùng đoàng! Âm thanh chấn động vang lên trên trời cao, một tia sét bổ xuống Tôn Ngộ Không.

Thân Công Báo vội vàng hô: "Đại Thánh mau tránh ra!"

Tôn Ngộ Không rùng mình, gáy ớn lạnh, lập tức biến thành một con chim ưng lao xuống dưới.

Ầm ầm! Mặt đất rung chuyển, một ngọn núi bị sấm sét đánh tan.

Tôn Ngộ Không ngưng hiện thân hình ở phía xa, cõi lòng chấn động. Rõ ràng là lão nhân này chỉ có bản lĩnh bình thường, sao có thể phát ra đòn tấn công cường đại như vậy?

Thân Công Báo vội vàng hét: "Đại Thánh, đây là Ngọc Thanh Nguyên Thủy Sắc Lệnh, tuy chỉ là đồ Khương Tử Nha tự luyện chế, nhưng mặt trên sắc lệnh lại do Ngọc Thanh giáo chủ tạo ra, không thể đỡ đòn."

Khương Tử Nha cầm lệnh bài chĩa về phía Thân Công Báo hô: "Sắc lệnh!" Đoàng! Một tia sét phóng về phía Thân Công Báo.

Thân Công Báo bỗng giơ tay hô: "Sắc lệnh!" Hắn cũng phát ra một tia sét Ngọc Thanh Thần Lôi.

Ầm! Hai tia sét va vào nhau, hình thành một quả lôi cầu. Lôi cầu phồng to rồi đột nhiên thu nhỏ lại, biến mất không còn tăm hơi.

Bùm! Bùm! Hai tiếng nổ đồng thời vang lên.

Ngọc Thanh Sắc Lệnh trong tay Khương Tử Nha kêu 'rắc' một tiếng rồi vỡ tan tành.

"Á!" Khương Tử Nha hét lên thảm thiết, toàn thân giăng đầy sấm sét rơi từ thiên không xuống, đập bồm bộp vào núi rừng.

Bên kia, tấm lệnh bài trong tay Thân Công Báo cũng vỡ nát, toàn thân hắn cũng giăng đầy sấm sét ngã từ thiên không xuống, rơi cách chỗ Khương Tử Nha không xa, tạo thành một cái hố to trên mặt đất.

Khương Tử Nha choáng váng muốn đứng dậy, vừa mở mắt đã trông thấy một cái đầu trọc ngay trước mặt. Đầu trọc tươi cười, giơ tay dán bốp một tấm phù triện lên trán Khương Tử Nha. Khương Tử Nha lập tức cứng đờ tại chỗ, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin. Vậy mà lại là Đường Tam Tạng.

Một đạo kim quang từ thiên không rơi xuống, hóa thành Tôn Ngộ Không đáp bên cạnh Thân Công Báo.

Tôn Ngộ Không nhìn cái hố to trên mặt đất, vác Kim Cô Bổng hỏi: "Này, ngươi không sao chứ?"

Thân Công Báo cười ha ha nói: "Không có việc gì! Ngọc Thanh Sắc Lệnh cũng không phải chỉ có hắn luyện chế, ta cũng có thể! Đại Thánh, Khương Tử Nha này giao cho Đại Thánh, người nhất định phải trừng phạt hắn một phen, tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng, tốt nhất là bãi bỏ tu vi của hắn. Bây giờ thì ta đi trước."

Dứt lời, ầm một tiếng, Thân Công Báo trực tiếp tự bạo, nổ tan xương nát thịt.

Theo bản năng, Tôn Ngộ Không phát ra một tiếng kêu sợ hãi, nhảy về phía sau một bước. Thần linh này thật cương liệt, lão Tôn ta thích.

Đường Tam Tạng đứng dậy, cười ha hả nói: "Yêu nghiệt, rốt cuộc ngươi vẫn rơi vào trong tay bần tăng. Mặc dù bần tăng không có pháp lực mênh mông, nhưng chỉ cần dựa vào một Phật tâm kiên định cũng đã có thể trấn áp yêu ma."

Trư Bát Giới ở bên cạnh nịnh nọt hưởng ứng: "Sư phụ uy vũ, sư phụ khí phách, sư phụ thật sự là thánh tăng một đời!"

Tôn Ngộ Không nhảy qua đánh giá Khương Tử Nha hỏi: "Tiểu hòa thượng, định thân phù này ngươi lấy từ đâu ra?"