Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 964: Sao bọn hắn lại tìm được nơi này




Khương Tử Nha vươn tay ấn mạnh đầu Đường Tam Tạng xuống, cái đầu trọc lốc lập tức vùi xuống lòng đất.

Khương Tử Nha ngẩng đầu nhìn lên trời, lẩm bẩm: "Thương thiên tiếp dẫn, tu di đại độn!" Hai người lập tức hóa thành một đạo lưu quang biến mất, động ngầm dưới lòng đất trống rỗng.

Ầm! Một lát sau, không trung phía trên động lẳng lặng nổ tung, đất đá ầm ầm rơi xuống, ba thân ảnh từ trên trời đáp xuống.

Trư Bát Giới cầm Cửu Xỉ Đinh Ba, còn chưa đáp xuống đất đã hô to: "Sư phụ, lão Trư ta tới cứu ngươi."

Tôn Ngộ Không cầm Kim Cô Bổng, lơ lửng giữa không trung. Hỏa Nhãn Kim Tinh quan sát bốn phía, sẵn sàng hành động.

Thân Công Báo cũng bay xuống, hít mũi rồi mỉm cười lên tiếng: "Không sai, Khương Tử Nha trốn ở đây, mỗi một tấc không gian nơi này đều nhiễm mùi thối của hắn."

Tôn Ngộ Không nhìn quanh một vòng rồi nói: "Lại để hắn chạy thoát rồi!"

Trư Bát Giới khuyên nhủ: "Sư huynh đừng vội, Ngoại Giao Thần Quân có thể tìm được hắn một lần thì có thể tìm được hắn lần hai."

Tôn Ngộ Không cũng gật đầu. Không ngờ có thể tìm được nơi ẩn thân của Khương Tử Nha nhanh như vậy, quả nhiên lão đầu này có cách.

Thân Công Báo chăm chú nhìn về phía trung tâm, sau đó đi đến, ngón tay kết ấn chỉ về phía động ngầm, đồng thời hô: "Hiện!"

Bên ngoài động ngầm xuất hiện từng đạo lưu quang, hai ba tấm phù văn hư ảo rách rưới hiện ra, lóe lên rồi biến mất không còn tăm hơi.

Thân Công Báo khẽ mỉm cười, tự tin nói: "Đại Thánh yên tâm, hắn không trốn thoát được đâu. Chỉ là Tiểu Tu Di Na Ni chi pháp mà thôi, bần đạo tự có cách truy tung."

Trư Bát Giới nhìn xung quanh, tầm mắt đảo qua vách tường, một pháp trận bổ toàn trong thức hải. Cuối cùng, hắn nhìn vị trí trung tâm của địa huyệt. Lẽ ra ở đây phải có một chiếc đỉnh, Thiên Cương Thần Thông Càn Toàn Tạo Hóa tinh xảo, lẽ nào Khương Tử Nha định làm cho Đường Tam Tạng phản bản quy nguyên?

Ở một nơi khác, trong khe nước sâu rộng lớn tọa lạc trong dãy núi, tựa như một tấm kính rơi trong núi rừng, từng con diều hâu lượn lờ trên khe sâu.

Khác với vẻ yên tĩnh bên ngoài, lòng đất dưới khe sâu cuồn cuộn sóng ngầm. Trong mạch nước ngầm dưới lòng đất có một tòa cung điện. Bên ngoài cung điện sóng lớn dữ dội, nhưng bên trong vẫn yên tĩnh bình lặng, ngay cả giọt nước cũng chẳng có chứ đừng nói chi đến sóng ngầm.

Cung điện yên tĩnh bỗng hiện ra một đạo lưu quang. Lưu quang rơi xuống đất, hai bóng người xuất hiện. Khương Tử Nha đứng trong cung điện vuốt râu, Đường Tam Tạng ngồi bệt dưới đất.

Đường Tam Tạng giãy giụa đứng dậy, mơ màng hỏi: "Lão trượng, đây là đâu?"

"Đay là thần điện bế quan của bản tọa, trong tam giới không có ai biết. Mặc dù hai đồ đệ kia của ngươi gặp may, trùng hợp phát hiện ra Địa Tâm Điện nơi ta ẩn nấp. Nhưng nơi này là Thủy Tinh Cung, bọn hắn không thể phát hiện ra."

Khương Tử Nha vừa dứt lời, bỗng nhìn ra bên ngoài. Trận pháp báo động mà bần đạo bố trí trong hàn đàm đã bị người ta chạm vào, không ngờ đám Tôn Ngộ Không đã đuổi tới. Sao lại nhanh như vậy? Hắn vội vàng túm lấy Đường Tam Tạng, thân ảnh hai người chợt lóe lên rồi biến mất.

Trong một ngọn núi lửa đang hoạt động, nham thạch chảy lững lờ, nhiệt độc địa hỏa biến nơi này thành cấm địa của sinh linh.

Không ai biết dưới lớp nham thạch này cất giấu một tòa cung điện, tấm bảng trên cung điện viết bốn chữ to 'Côn Luân Cấm Địa'.

Một đạo lưu quang hiện lên, Khương Tử Nha và Đường Tam Tạng xuất hiện trong đại điện.

Đường Tam Tạng lại đặt mông ngồi bệt xuống đất lần nữa.

"Lão trượng, tốc độ của ngươi quá nhanh, bần tăng hơi choáng váng."

"Ta chưa từng thấy nhân vật chính của lượng kiếp nào vô dụng như ngươi."

Khương Tử Nha vuốt râu, đắc ý khoe: "Năm xưa, lúc bản tọa là nhân vật chính trong lượng kiếp, từng hô mưa gọi gió, pháp lực vô biên, lật núi khuấy biển, thần thông vô lượng. Tiên thần khắp tam giới nghe thấy tên ta đều biến sắc."

"Tuy bản lĩnh của bần tăng hơi yếu, nhưng dưới tọa có ba đệ tử: Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung năm xưa, Thiên Bồng Nguyên Soái Trư Bát Giới dám đùa giỡn Quan Thế Âm Bồ Tát, Quyển Liêm Đại Tướng giận dữ ném vỡ chén lưu ly trước mặt Ngọc Đế!"

"Hồi ấy dưới trướng bản tọa có thiên quân vạn mã, tu sĩ nhiều như mây, còn có Tam Đại Chiến Thần. Một là Nhị Lang Thần Dương Tiễn, hai là Tam thái tử Na Tra, ba là Lôi Chấn Tử.

Phân nửa Tư Pháp Thiên Thần trên Thiên Đình đều từng nghe lệnh bản tọa." Khương Tử Nha vuốt râu, vẻ mặt đắc ý.

"Ta... ta... Quan Thế Âm Bồ Tát từng hứa hẹn với bần tăng, gọi trời trời đáp, gọi đất đất thưa, Sơn Thần Thổ Địa chờ sai phái."

"Năm xưa tiên thần dưới trướng bản tọa nhiều như mưa, Thập Nhị Kim Tiên của Xiển Giáo cứ gọi là đến. Hồi ấy, ngay cả Nhiên Đăng Cổ Phật hiện tại cũng phải nghe theo hiệu lệnh của ta. Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, Đông Phương Thanh Hoa Đại Đế đều từng nhận quân lệnh của ta, xông pha khói lửa vì bản tọa."

Đường Tam Tạng trợn tròn mắt. Hắn lợi hại quá chừng, mình nên nói cái gì đây? Hắn chỉ có thể đáp lời một cách khô khốc: "Ngươi giỏi như vậy, sao còn phải trốn?"

"Khụ khụ, tất nhiên là bởi vì bản tọa yêu hòa bình!"

Đường Tam Tạng cạn lời, ta tin ngươi mới lạ! Yêu hòa bình mà lại muốn hầm bần tăng?

Sắc mặt Khương Tử Nha chợt thay đổi, hắn thốt lên đầy kinh ngạc: "Sao bọn hắn lại tìm được nơi này?"

Hắn vội vàng túm lấy Đường Tam Tạng, từng tấm phù văn lóe sáng trong đại điện, giống như tinh thần lơ lửng trên nóc đại điện.