Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 961: Muốn cứu sư phụ không




Đường Tam Tạng hét to: "Lão trượng, ngươi không nể mặt bần tăng thì đừng trách bần tăng không nể mặt ngươi."

Khương Tử Nha chìa tay, một tia sáng trong lòng bàn tay kéo dài ra ngoài, tạo thành một chiếc roi gỗ, khá giống Đả Thần Tiên. Hắn nói: "Ngươi đến đây, để ta xem ngươi có thể phát huy vài phần thực lực của Vương Linh Quan hay không."

Rầm!

Đường Tam Tạng bỗng giậm chân, mặt đất sụp thành hố sâu chỉ trong nháy mắt. Hắn giống như một viên đạn bay đi, kích hoạt một làn sóng khí giữa không trung. Nắm đấm cứng rắn xé rách không khí, tạo ra tiếng rít chói tai.

Khương Tử Nha quất một roi. Ầm! Một đạo thần quang bắn tung tóe. Rầm rầm rầm! Mặt đất dưới chân mọc lên từng cột đất đá. Khương Tử Nha lảo đảo lùi về sau, giậm chân thật mạnh bộp bộp bộp... vài phát.

Đường Tam Tạng mượn lực bật lên, trong đầu bất giác tái hiện cảnh tượng Kim Thiền Tử chiến đấu giết chóc ở kiếp trước. Hắn xoay người giữa không trung, hóa giải lực va chạm, sau đó hung hăng đạp một chân xuống, đao quang lạnh lẽo xẹt qua.

Khương Tử Nha biến sắc, cấp tốc phản ứng lại, trường tiên thình lình quất tới. Một chân của Đường Tam Tạng hung hăng giẫm mạnh lên roi gỗ.

Bộp! Khương Tử Nha lập tức bị giẫm một phát, lọt thỏm vào trong lòng đất. Trên mặt đất xuất hiện một cái động lớn.

Đường Tam Tạng nhào lộn trên không trung, quỳ bịch một chân trước cửa động. Cơ bắp cuồn cuộn trên tấm lưng màu đồng cổ giống như từng con Thần Long bao quanh.

"Nam mô A Di Đà Phật!" Phật hiệu to lớn vang lên, Đường Tam Tạng trọc đầu đứng thẳng người như một vị Kim Cương đến thế gian.

Đường Tam Tạng ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, ung dung cất lời: "Đã bảo là đừng ép bần tăng rồi mà, sao ngươi lại nhất quyết không tin chứ?" Hắn siết chặt nắm đấm mạnh mẽ, cảm giác này thật tuyệt vời!

Mặt đất bỗng nứt toác, ánh sáng xanh lưu chuyển hình thành một dòng xoáy.

"Á!" Đường Tam Tạng hoảng sợ hét lên, rơi thẳng xuống dưới.

Ầm ầm ầm! Cả sơn động rung chuyển dữ dội, mặt đất quay cuồng như mặt biển, hai người đại chiến dưới lòng đất không ngơi nghỉ.

...

Ở một nơi khác, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới vẫn đang tìm kiếm, hỏi thăm vô số Sơn Thần, Thổ Địa nhưng không có kết quả.

Trên một đỉnh núi, Tôn Ngộ Không sốt ruột gãi tai, Hỏa Nhãn Kim Tinh quan sát xung quanh. Tuy thường ngày tiểu hòa thượng hay lải nhà lải nhải, nói năng dông dài, nhưng nói thế nào thì hắn cũng là người lão Tôn ta phải bảo vệ. Nếu hắn bị kẻ xấu hầm thật thì lão Tôn ta còn mặt mũi nào mà trở về Thiên Đình.

Trư Bát Giới đặt mông ngã ngồi lên tảng đá, vừa xua tay liên tục vừa than khổ: "Hầu ca, không bay nổi nữa, lão Trư ta không bay nổi nữa. Hay là ngươi đi tìm trước đi, lão Trư ta nghỉ tạm một lát đã."

"Đồ ngốc nhà ngươi vừa gặp chuyện đã muốn lười biếng. Ngươi ở lại đây trông coi, lão Tôn ta lên trời một chuyến."

"Hầu ca, lẽ nào ngươi định đi tìm Câu Trần Đại Đế cầu cứu?"

"Không sai, Tam Giới Thương Thành là pháp bảo của Câu Trần Đại Đế, nhất định là hắn có cách biết tung tích của tiểu hòa thượng."

Trư Bát Giới vội vàng ngăn cản: "Hầu ca, tuyệt đối đừng đi!"

"Tại sao không thể đi?"

"Hầu ca, ngươi nghĩ mà xem, Câu Trần Đại Đế là nhân vật cấp bậc nào chứ? Lão nhân gia hắn chỉ quan tâm tới chuyện lớn liên quan đến bố cục tam giới, mỗi tên tiểu mao tặc cỏn con mà cũng phải để Câu Trần Đại Đế ra tay, há chẳng phải chứng tỏ chúng ta rất vô dụng sao?"

Tôn Ngộ Không gật đầu như có điều suy nghĩ: "Có đạo lý, vậy thì lão Tôn ta đi tìm Quan Thế Âm Bồ Tát."

Không tìm Câu Trần Đại Đế thì tìm Quan Thế Âm là được chứ gì? Chẳng phải nàng vẫn luôn bảo mình có chuyện thì tìm nàng, hạn chế đi Thiên Đình sao? Hẳn là nàng sẽ rất vui lòng góp sức cho lão Tôn ta.

"Sư huynh, tìm Quan Thế Âm Bồ Tát cũng vô dụng."

Trư Bát Giới vẫy tay nói: "Sư huynh, ngươi đến đây, lão Trư ta có chuyện này muốn nói với ngươi."

Tôn Ngộ Không nhảy đến bên cạnh Trư Bát Giới, nôn nóng nói: "Chuyện gì thế, nói thẳng đi! Lão Tôn ta còn phải nghĩ cách cứu tiểu hòa thượng!"

Trư Bát Giới cảnh giác nhìn chung quanh, nhỏ giọng thì thầm: "Sư huynh, Thổ Địa kia nói kẻ bắt cóc sư phụ chúng ta là Khương Tử Nha - thừa tướng Chu Triều năm xưa."

"Thế thì sao?"

"Theo lão Trư ta biết thì hồi chưa gia nhập Phật Giáo, Quan Thế Âm Bồ Tát tên là Từ Hàng Đạo Nhân, hắn và Khương Tử Nha là huynh đệ đồng môn thân như tay chân. Cho dù hiện tại Từ Hàng Đạo Nhân đã gia nhập Phật Giáo, song quan hệ giữa bọn hắn vẫn còn dây dưa, vô cùng thân thiết!

Ngài đi tìm Quan Thế Âm Bồ Tát chẳng phải là bảo trộm đi bắt trộm sao? Làm gì có tác dụng! Nói không chừng đến cuối cùng còn bị Quan Thế Âm Bồ Tát tính kế hãm hại một phen."

Tôn Ngộ Không gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó đảo mắt, cười khặc khặc quái dị: "Bát Giới, ngươi nghe ngóng tình hình của Quan Thế Âm tường tận ghê!

Sau này hành động chú ý một chút. Hiện tại ngươi đã vào Phật Giáo, nếu còn đùa giỡn Quan Thế Âm Bồ Tát thì không chỉ bị đánh xuống trần gian đâu, lão Tôn ta cũng không cứu được ngươi."

Trư Bát Giới bỗng trợn to mắt, tỏ vẻ oan ức: "Hầu ca, lão Trư ta đùa giỡn Quan Thế Âm Bồ Tát lúc nào? Tin đồn, tất cả chỉ là tin đồn thôi!"

"Đã truyền khắp tam giới rồi, ngươi đừng cãi chày cãi cối nữa. Lão Tôn ta rất khâm phục kẻ háo sắc nhà ngươi."

"Hầu ca, ngươi còn muốn cứu sư phụ không?"

Tôn Ngộ Không gật đầu như giã tỏi: "Muốn chứ, muốn chứ, bây giờ phải đi tìm ai? Tìm Như Lai Phật Tổ sao? Hay là đi tìm Ngọc Hoàng Đại Đế?"

"Hì hì, đương nhiên là tìm đối thủ một mất một còn của Khương Tử Nha."