Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 953: Có rượu ngon không




Trong xe ngựa, Đường Tam Tạng đang lướt Tam Giới Thương Thành tìm quả nhân sâm, nhất thời tiến vào một cửa hàng tên Ngũ Trang Quán. Cửa hàng này chỉ có vài món thương phẩm ít ỏi, trong đó có một loại thương phẩm trông giống như đứa trẻ ba mặt, phía dưới viết giới thiệu:

Ở động thiên cổ xưa trên Vạn Thọ Sơn, nhân sâm đã được nấu trong chín ngàn năm.

Rễ cành chồi có độc, quả và lá chứa đầy mật hoa.

Người phàm ngửi được sống đến ba trăm sáu mươi tuổi, ăn một miếng sống đến bốn vạn bảy nghìn năm, có tên là Vạn Thọ Thảo Hoàn Đan, bán cả trăm vạn Công Đức Kim Tiền một viên.

Ánh mắt Đường Tam Tạng đột nhiên trừng lớn, liên tục ho khan.

Trên càng xe, Trư Bát Giới quay đầu lo lắng kêu: ‘Sư phụ, người bị cảm lạnh rồi à? Mặc ấm thêm một chút đi."

Đường Tam Tạng che ngực, đau lòng kêu lên: "Bát Giới, vi sư đau lòng! Vi sư vừa mới ăn trăm vạn Công Đức Kim Tiền"

Tôn Ngộ Không ở trên nóc xe kêu: "Tiểu hòa thượng, ngươi làm việc thật không đường đường chính chính. Lão Tôn ta vất vả bảo vệ ngươi Tây Hành, giờ ngươi lại ăn vụng trăm vạn Công Đức Kim Tiền."

"Ngộ Không, không phải vi sư ăn vụng. Một quả nhân sâm của Trấn Nguyên Đại Tiên ở Ngũ Trang Quán chính là trăm vạn Công Đức Kim Tiền. Nếu chúng ta không ăn trái cây kia thì tốt rồi, hiện tại chúng ta chính là phú hào có trăm vạn Công Đức Kim Tiền, từ nay về sau tiêu tiền tự do, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc nữa."

Tôn Ngộ Không khiếp sợ nói: "Quý như vậy à? Vậy thì tiền nợ của lão Tôn ta cũng có thể trả xong rồi."

Trư Bát Giới cũng nói: "Sư huynh, quả nhân sâm đó tên là Vạn Thọ Thảo Hoàn Đan, khi lão Trư còn là Thiên Bồng Nguyên Soái thì đã từng nhìn thấy ở Hội Bàn Đào, so với đào Tử Văn thì đều trân quý như nhau."

Trong lòng Đường Tam Tạng vẫn còn sợ hãi, răn dạy nói: "Ngộ Không, sau này ngươi tuyệt đối không được xúc động như thế, nếu như ngươi làm chết quả nhân sâm, bán ngươi đi cũng không bồi thường nổi!"

"Muốn trách thì trách tiểu đạo đồng Thanh Phong kia hơi quá đáng, lại dám nói lão Tôn ta là hầu tử sơn dã không nhìn ra được bảo vật,vì vậy dưới cơn nóng giận lão Tôn ta mới vặt quả xuống. Nói lão Tôn không biết bảo vật, ta liền khiến hắn không có được chân bảo."

"Sư huynh, không phải lão Trư nói với ngươi rồi sao, ngươi quả thật quá kích động rồi, thiếu chút nữa đã hại chết chúng ta không bồi thường nổi!

Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai nói: "Lão Tôn ta cũng không ngờ tên đạo sĩ kia cao tay như thế, dưới tay hắn lão Tôn ta căn bản không có sức phản kháng."

Đường Tam Tạng chân thành nói: "Ngộ Không, trong thiên hạ có rất nhiều đại thần thần thông hơn ngươi, bất kể là người hay là khỉ thì đều phải khiêm tốn."

Sa Ngộ Tịnh đột nhiên kêu: "Sư phụ, phía trước có khách điếm! Chúng ta có nên nghỉ ngơi một chút không?"

Đường Tam Tạng nghi hoặc nói: "Trước đây sau thôn không có khách điếm nào, sao lại đột nhiên có khách điếm được? Chỉ sợ là hắc điếm rồi!"

Tôn Ngộ Không đứng trên nóc xe, lấy tay che trán nhìn về phía trước quan sát, trong mắt bùng lên ngọn lửa vàng rực, tầm mắt hướng tới khách điếm tràn ngập thanh đạo khí nở rộ hoa vạn tuế.

Trong lòng Tôn Ngộ Không vừa động liền đoán được lai lịch của khách điếm này, hẳn là một vị thần tiên nào đó ở Hạ Giới vội vàng tới để tặng ưu đãi cho sư phụ, lập tức cười hắc hắc nói: "Không có việc gì, không có việc gì, lão Tôn đã nhìn rồi, khách điếm kia không có sát khí, hẳn là một nhà lương thiện."

Đường Tam Tạng có chút an tâm nói: "Hôm nay cũng không còn sớm nữa, nếu là một nhà lương thiện, chúng ta sửa soạn ở lại đây một phen."

Xe ngựa đi đến phía trước, rất nhanh đã dừng lại ở trước khách điếm. Khách điếm cũng không lớn, có hai tầng mang phong cách cổ xưa nhưng không tang thương, trên tường có một ít dây leo thanh u thanh nhã.

Một lão giả mộc mạc đứng ở trước cửa, cười ha hả nói: "Rất hân hạnh được các bằng hữu từ phương xa tới thăm! Lão hủ hoan nghênh khách nhân."

Tôn Ngộ Không trên xe ngựa vọt tới trước mặt lão giả hai ba bước, cười hắc hắc quái dị nói: "Ông chủ, có rượu ngon không?"

Lão giả mặt không đổi sắc, gật đầu mỉm cười nói: "Tất nhiên là có!"

Trư Bát Giới vội vàng xốc màn xe lên cho Đường Tam Tạng, nói: "Sư phụ, ngài cẩn thận một chút."

Đường Tam Tạng gật gật đầu, được Trư Bát Giới đỡ xuống xe ngựa, trong lòng có chút cảm động, vẫn là Bát Giới tốt với ta!

Sa Ngộ Tịnh yên lặng gỡ lành lý xuống, bên trong hành lý ngoại trừ quần áo chính là rượu ngon của Nhị sư huynh, đúng là nặng thật!"

Đường Tam Tạng xuống xe ngựa đi lên phía trước, vẫn duy trì cười mỉm, hai tay tạo thành hình chữ thập thi lễ nói: "Lão trượng có lễ, bần tăng tới từ Đông Thổ Đại Đường, phụng mệnh đi Tây Thiên gặp Phật Tổ thỉnh kinh."

Lão trượng có chút kinh ngạc nói: "Vậy mà lại là thánh tăng Đại Đường." sau đó vội vàng chìa tay nói: "Thánh tăng, mời vào."

"Đa tạ lão trượng!"

Đường Tam Tạng đi vào bên trong khách điếm, quét mắt nhìn một cái. Khách điếm sạch sẽ có bốn năm cái bàn dài, có ba người trẻ tuổi đang lau bàn, thành thành thật thật quét tước dọn dẹp.

Đường Tam Tạng lấy ra một khối vàng đưa cho lão trượng, mỉm cười nói: "Xin lão trượng sắp xếp cho bốn gian phòng! Chuẩn bị cho ngựa của ta một ít thức ăn chay."

Mắt lão trượng sáng lên, nhận vàng giấu trong ống tay áo, cười ha hả nói: "Ngựa cũng ăn thức ăn chay, không thành vấn đề!" Rồi lão đưa tay ra dẫn đường: "Mời thánh tăng lên lầu!"