Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 934: Phải kiếm tiền




Trư Bát Giới nở nụ cười chất phác: "Sư phụ, ngài không sao là tốt rồi, đây là chuyện ta phải làm. Sư phụ đừng cách xa lão Trư, ngọn núi này không an toàn, hòn đá lúc nãy rất kỳ lạ."

Đường Tam Tạng vô cùng cảm động! Hắn nhìn Tôn Ngộ Không rồi lại nhìn Trư Bát Giới. Bát Giới mới là đồ đệ mà bần tăng mong muốn, lúc nào cũng nghĩ cho ta, hầu tử quá hoang dã.

Đường Tam Tạng hòa hoãn lại, vừa đi vừa hỏi: "Ngộ Không, lúc nãy ngươi cũng nghe thấy những lời thiền sư nói, ngươi cảm thấy thế nào? Liệu hắn có phải là người Phật Giáo phái tới uy hiếp vi sư không?"

Tôn Ngộ vắt hai tay lên Kim Cô Bổng, cười khặc khặc quái dị: "Sư phụ, vị Ô Sào Thiền Sư sợ hãi và thù hằn ngân hàng Tam Giới như thế, e là kẻ thiếu nợ không trả! Không cần để ý đâu!"

Đường Tam Tạng sững sờ, kẻ thiếu nợ không trả? Hắn hỏi ngay: "Bát Giới, ngươi thấy sao?"

"Lão Trư ta cảm thấy sư huynh nói rất đúng."

Đường Tam Tạng trầm tư một lúc rồi khẽ lắc đầu: "Tạm thời bỏ qua thân phận của thiền sư kia, vi sư cảm thấy quả thật cần phải thận trọng khi vay tiền. Chỉ dựa vào yêu ma làm việc ác để trả nợ thì thật sự là không đáng tin cậy cho lắm. Từ khi rời khỏi Đại Đường đến nay, vi sư chưa từng gặp một tên yêu ma làm việc ác nào."

Trư Bát Giới đảo mắt. Cơ hội tới rồi, mình nhất định phải khiến Đường Tam Tạng trở nên rêu rao, như vậy mới tiện phối hợp với Thiên Hà thủy quân tạo thế.

Hắn cười sang sảng nói: "Sư phụ, chuyện này đơn giản ấy mà, chúng ta có thể tự kiếm tiền!"

Đường Tam Tạng sửng sốt, không hiểu ra sao: "Tự kiếm tiền? Vi sư vẫn luôn sống trong chùa miếu, chưa từng kiếm tiền bao giờ."

Tôn Ngộ Không vác Kim Cô Bổng đi bên cạnh, vừa nghe thấy kiếm tiền, Hỏa Nhãn Kim Tinh lập tức sáng ngời. Hắn tò mò hỏi: "Kiếm tiền bằng cách nào? Hay là chúng ta đánh cướp dọc đường đến Tây Thiên, cướp sạch mọi thành trì, quốc gia trên đường đi."

Đường Tam Tạng vội vàng la lên: "Không được, không được, người xuất gia há có thể làm chuyện cướp bóc?"

Trư Bát Giới cười hềnh hệch: "Sư phụ đừng sợ, Hầu ca chỉ nói đùa thôi.

Bây giờ đệ tử có ý này."

Tôn Ngộ Không thúc giục: "Bát Giới, ngươi còn có bản lĩnh này cơ à, nói nhanh lên!"

"Lão Trư ta làm Yêu Vương ở Tây Ngưu Hạ Châu bao nhiêu năm qua, ta phát hiện ở Tây Ngưu Hạ Châu, ngoại trừ mấy tiên thần yêu ma thần thông quảng đại ra, những phàm nhân kia hoàn toàn không biết Tam Giới Thương Thành là thứ gì, Tam Giới Thương Thành cũng phổ biến ở Tây Ngưu Hạ Châu.

Lão Trư ta nghĩ là chúng ta hoàn toàn có thể mua thay bọn hắn!"

Đường Tam Tạng tò mò hỏi: "Mua thay là sao?"

"Sau này chúng ta đến một quốc gia, có thể giao dịch với quốc vương, tùy bọn hắn chọn đồ trên Tam Giới Thương Thành, chúng ta sẽ mua rồi bán lại cho bọn hắn với giá cao hơn. Như vậy chúng ta có thể kiếm lời từ giá cả chênh lệch."

Đường Tam Tạng lắc đầu ngay lập tức: "Không được, không được, tiền tệ ở trần gian không thể mua được thương phẩm của giới tu sĩ."

"Sư phụ, ngươi quá coi thường quốc chủ của những vương quốc đó, có quốc chủ nào lại không có ít trân tàng? Vả lại, cho dù không có trân tàng thì còn có công đức mà! Chúng ta có lời."

Ánh mắt Tôn Ngộ Không sáng lấp lánh, hắn cười ha hả nói: "Ý hay ý hay, kiếm nhiều tiền một chút, trả hết nợ cho lão Tôn ta. Bát Giới, không ngờ ngươi cũng có đầu óc kiếm tiền."

"Hì hì, lão Trư ta cũng chỉ khôn vặt thôi, không so được với sư huynh thần thông quảng đại.

Sư phụ, đệ tử cho rằng chúng ta không chỉ mua thay mà còn phải làm thật rầm rộ, như vậy thì sau này chúng ta mới không thiếu tiền, mới có thể tiến hành Tây Du chi đạo một cách rực rỡ."

Đường Tam Tạng hơi do dự: "Bát Giới, vi sư cảm thấy không ổn lắm. Chúng ta thành tâm đi Tây Thiên lấy kinh, vậy mà lại buôn bán dọc đường thì còn ra thể thống gì nữa?" Hắn lắc đầu nguầy nguậy: "Không ổn, không ổn!"

Trư Bát Giới vội vàng dẫn dắt: "Sư phụ, lúc nãy người có nghe thấy lời khuyên của thiền sư kia không?"

Đường Tam Tạng gật đầu: "Thiền sư bảo chúng ta đừng vay tiền, nói là vay tiền sướng nhất thời, trả tiền hối hận không thôi. Còn nói vay tiền phá nhà, ngân hàng diệt môn."

"Sư phụ, người có tin không?"

Đường Tam Tạng lắc đầu: "Thiền sư hiểu lầm ngân hàng Tam Giới sâu sắc."

Trư Bát Giới vừa cười vừa nói: "Sư phụ, lão Trư ta cảm thấy thiền sư nói khá có lý.

Phải thận trọng khi vay tiền, nhỡ đâu không trả được thì phiền to. Vì vậy, chúng ta phải nghĩ cách kiếm tiền."

"Tham tiền không phải hành vi của người xuất gia."

"Sư phụ, người định sau này hóa duyên suốt dọc đường đến Linh Sơn sao?"

Tôn Ngộ Không ở bên cạnh cười khặc khặc: "Là ăn xin! Tiểu hòa thượng, lẽ nào ngươi còn tiếp tục muốn ăn xin, ăn chực uống chùa? Lão Tôn ta không phải loại hầu tử này."

Đường Tam Tạng lộ vẻ mặt bối rối. Sau một thời gian tiêu tiền mua thức ăn, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, hắn không thể nuốt trôi cơm thừa canh cặn nhờ hóa duyên được nữa.

"Sư phụ, người muốn ăn gió nằm sương suốt dọc đường sao?"

Đường Tam Tạng lắc đầu, ở quán trọ tốt biết bao nhiêu, sao phải ăn gió nằm sương?

"Người muốn sau khi đến Linh Sơn sẽ bị người Thiên Trúc chế giễu sao? Để cho bọn hắn nghĩ rằng người Đại Đường chúng ta là tên ăn mày, làm mất sạch uy nghiêm của Đại Đường ta."

Đường Tam Tạng lập tức lắc đầu. Bần tăng là ngự đệ của Đại Đường, sao có thể làm mất sạch uy nghiêm của Đại Đường.

"Thế nên để lấy kinh thuận lợi hơn, chúng ta phải làm thế nào?"

Đường Tam Tạng ngập ngừng nói: "Kiếm tiền!"

"Để giương cao quốc uy của Đại Đường, chúng ta phải làm thế nào?"

Ánh mắt Đường Tam Tạng dần trở nên kiên định, hắn gật đầu đáp: "Kiếm tiền!"

Trư Bát Giới vui mừng nói: "Không sai!" Hắn siết chặt nắm đấm: "Vì lấy kinh, vì Đại Đường, chúng ta phải kiếm tiền, phải kiếm thật nhiều tiền."

Đường Tam Tạng bị Trư Bát Giới liên tục tẩy não đến nỗi cả người choáng váng, trong đầu chỉ nhớ một việc: Muốn lấy kinh thì phải kiếm tiền, muốn giương cao quốc uy của Đại Đường thì phải kiếm thật nhiều tiền. Kiếm tiền, kiếm tiền, vẫn là phải kiếm tiền.

Nhóm ba người chậm rì rì đi xa, biến mất trong rừng rậm.

...