Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 925: Nữ nhi đáng thương




Trư Cương Liệp ngây ngốc đứng ngoài cửa, ngoảnh đầu nhìn Tôn Ngộ Không, giận dữ hét lên: "Hầu tử khốn nạn này, tại sao ngươi lại muốn hại ta? Nào nào, lão Trư ta và ngươi đại chiến ba trăm hiệp!"

Tôn Ngộ Không nhảy lên ghế ngồi xổm, cười khặc khặc: "Ngươi đã nhập sa môn, quên hết những chuyện đã qua đi!"

Trư Cương Liệp sửng sốt, trong lòng buồn bã xen lẫn thất vọng. Đúng vậy, cũng nên quên đi. Tây Hành lấy kinh kéo dài mấy chục năm đằng đẵng, e là đến khi mình trở về, Thúy Lan đã thành một nắm bụi rồi. Nên buông bỏ thôi, nên buông bỏ thôi, như vậy cũng tốt.

Trư Cương Liệp lập tức chạy đến bên cạnh Đường Tam Tạng, bày ra dáng vẻ bi thương tố cáo: "Sư phụ, người chẳng quản lý hầu tử này gì cả."

"Haiz!" Đường Tam Tạng ngẩng đầu nhìn trời, ta không quản nổi dã hầu tử này nữa! Hắn lên tiếng: "Thiên Bồng, Ngộ Không nói không sai, ngươi đã nhập sa môn thì nên buông bỏ những chuyện đã qua, để tất cả bay theo gió, nghênh đón một khởi đầu mới.

Bây giờ vi sư xoa đầu thụ giới cho ngươi, xin nhờ viên ngoại bày giúp một chiếc bàn thờ."

Cao viên ngoại vội vàng gật đầu: "Có, có."

Trong viện tử bận bịu một hồi, không lâu sau đã bố trí xong một bàn thờ.

Đường Tam Tạng rửa tay dâng hương, quay về phía Nam bái lạy: "Đa tạ thánh ân của Bồ Tát."

Gia chủ, trưởng bối của Cao Gia Trang trong viện tử cũng vội vàng lễ bái theo.

Đường Tam Tạng nhìn Trư Cương Liệp: "Thiên Bồng Nguyên Soái, ngươi đã theo thiện quả gia nhập sa môn, làm đồ đệ của bần tăng, vậy thì ta sẽ đặt pháp danh cho ngươi để sớm tối gọi cho tiện."

Trư Cương Liệp nói ngay: "Sư phụ, Quan Thế Âm Bồ Tát đã xoa đầu thụ giới, đặt cho ta pháp danh là... Trư Ngộ Năng."

Tôn Ngộ Không ở bên cạnh cười sằng sặc: "Trư vô năng! Trư vô năng! Đúng là pháp hiệu hay, hay lắm hay lắm!"

Đường Tam Tạng cũng cạn lời luôn, xem ra Bồ Tát vẫn chưa hết giận! Hắn không kìm được liếc nhìn Trư Cương Liệp, bây giờ ngươi còn nói mình không đùa giỡn Quan Thế Âm Bồ Tát? Pháp hiệu này chính là chứng cứ.

Cao Thúy Lan từ trong phòng đi ra, cung kính thưa: "Xin pháp sư đặt cho con heo này một pháp hiệu khác."

Đường Tam Tạng trầm ngâm giây lát, đúng là Trư Ngộ Năng hơi bất nhã. Mặc dù Phật Giáo ta không coi trọng hư danh, nhưng sau này người khác gặp ta lại gọi là sư phụ của Ngộ Năng thì chối tai lắm. Hắn bèn lên tiếng: "Ngươi đã chịu pháp giới, chặt đứt ngũ huân tam yếm, vậy thì ta sẽ đặt cho ngươi biệt danh là Bát Giới!"

Trư Cương Liệp lập tức tỏ lòng cảm kích: "Tạ ơn sư phụ!" Tuy Bát Giới chẳng có gì đặc sắc, nhưng dù sao cũng êm tai hơn Vô Năng.

Sau đó, Cao lão thái gia vui vẻ tổ chức yến tiệc tại Cao Gia Trang, mọi người ăn no uống đã.

Sáng sớm hôm sau, sư đồ Đường Tam Tạng cáo từ.

Cao Thúy Lan bưng một cái khay đi ra, trên khay đựng vài bộ y phục. Nàng đi đến trước mặt Trư Bát Giới, bình tĩnh cất lời: "Ta thấy y phục của ngươi đã rách nát. Đây là y phục ta và mẫu thân làm suốt cả đêm, ngươi cầm lấy mà mặc!"

Trư Bát Giới nhận khay, vừa gật đầu lia lịa vừa cười ngây ngô: "Được! Cảm tạ nương tử."

Hắn xoay người tại chỗ, một quầng sáng lóe lên, nháy mắt đã đổi sang bộ đồ mới. Hắn cười sang sảng: "Y phục nương tử may rất vừa người!"

Sau đó mọi người tạm biệt nhau, bách tính Cao Gia Trang dõi mắt nhìn theo nhóm Đường Tam Tạng rời đi.

Một chiếc xe ngựa chạy trong nắng ban mai, hiện tại người đánh xe đã biến thành Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không ngồi xếp bằng trên nóc xe, vừa ăn đào vừa quan sát xung quanh.

Xe ngựa đang đi bỗng dừng lại, Trư Bát Giới ngoảnh đầu, lưu luyến hét to: "Nhạc phụ, ngươi hãy chăm sóc tức phụ của ta thật tốt nhé. Nếu chúng ta không lấy được kinh, ta sẽ hoàn tục, vẫn sẽ làm nữ tế của ngươi như trước."

Cao viên ngoại lập tức biến sắc, vội vàng xoay người đi vào trong, còn thúc giục mọi người đi vào rồi đóng sầm cửa lại.

"Đồ ngốc, mau đi thôi!"

Trư Bát Giới đành phải đánh xe ngựa, lưu luyến rời đi.

...

Buổi tối, trong một gian phòng.

Cao phu nhân vui vẻ nói: "Lão gia, cuối cùng yêu quái kia cũng bị hàng phục. Phải chăng chúng ta nên tìm cơ hội giới thiệu hôn phu cho Thúy Lan?"

Cao viên ngoại lạnh lùng hừ mũi, bực bội đáp lời: "Nàng nói nghe nhẹ nhàng ghê. Thúy Lan bị yêu quái cướp đi mấy năm, đã bị vấy bẩn từ lâu rồi, bây giờ ai còn muốn cưới nàng?

Hơn nữa, cho dù có người không chê Thúy Lan thì cũng phải có gan cưới nàng! Nhỡ đâu một ngày nào đó tên yêu quái kia trở về, thấy Thúy Lan đã kết hôn thì ai có thể đỡ nổi thần thông của hắn?"

Cao phu nhân sửng sốt, giọng nói tràn đầy kinh ngạc: "Vậy chẳng phải Thúy Lan nhà chúng ta phải cô độc suốt đời sao?"

Trong mắt Cao viên ngoại lóe lên tia sáng cơ trí, hắn lẩm bẩm: "Như vậy cũng tốt! Chỉ cần Thúy Lan ở đây, cho dù là thành chủ của thành trấn cũng phải kiêng nể chúng ta ba phần. Bởi vì không ai biết yêu quái kia còn trở về hay không."

Cao phu nhân oán trách: "Nếu ngươi muốn mượn uy của yêu quái kia thì tại sao phải đánh đuổi hắn? Bây giờ Thúy Lan nhà chúng ta phải cô độc suốt đời, không ai thương không ai yêu, đáng thương biết bao?"

Cao viên ngoại bất đắc dĩ thở dài: "Ta cũng chẳng còn cách nào khác không phải sao? Bây giờ yêu quái kia không làm chuyện ác, tất cả là bởi vì Cao Gia Trang có sự hiện diện của Thúy Lan.

Ta hiểu nam nhân nhất, xưa nay toàn có mới nới cũ. Nếu một ngày nào đó hắn không thích Thúy Lan nữa, Cao Gia Trang chúng ta nhất định sẽ gánh chịu tai họa ngập đầu. Vì tôn tử đời sau, chúng ta chỉ có thể đánh đuổi hắn."

"Ta thấy trư yêu không phải yêu quái lạnh lùng vô tình."

"Ngươi đừng suy đoán tâm tư của yêu quái, đoán tới đoán lui cũng chẳng đoán đúng đâu.

Hơn nữa, chúng ta không thể đánh cược! Nhất định phải đuổi tên yêu quái kia ra ngoài!"

Cao phu nhân ngồi bên giường rơi nước mắt, buồn bã nói: "Haiz, Thúy Lan, nữ nhi đáng thương của ta!"