Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 914: Tình kiếp của Thiên Bồng




Thạch Cơ trợn tròn đôi mắt đẹp lên nhìn Bạch Cẩm, nàng cảm thán: "Sư huynh, ngài quá am hiểu nhân tính, nhưng ngài không sợ Như Lai Phật Tổ ngăn trở sao?"

Bạch Cẩm cười ha hả: "Hiện tại thì các Phật Đà Bồ Tát của Phật Giáo đều cảm thấy đầu tư tiền chính là kiếm tiền, ít nhất là bọn hắn nghĩ như thế, đầu tư càng nhiều kiếm càng nhiều, ta còn dặn Địa Tạng làm việc bí mật, chớ có kinh động Như Lai.

Cho dù Như Lai Phật Tổ biết thì làm được gì? Dùng sức một mình chống lại hàng ngàn Phật Đà Bồ Tát?

Cho dù hắn có thể làm được điều đó thật đi nữa thì chung qu hắn đã thua, không phải Phật Giáo thường xuyên tự xưng là bần tăng, là nhà sư nghèo sao? Lần này ta muốn họ thực sự trở thành kẻ nghèo.”

"Sư huynh, nhưng làm như vậy thì Địa Tạng nên thoát thân như thế nào? Hắn sẽ bị các Phật Đà La Hán hận chết chứ?"

“Canh giữ Địa Phủ là được rồi, chẳng lẽ Phật Giáo còn dám đánh vào trong Địa Phủ sao?”

“Nhưng như vậy thì Đại Tàng cũng không còn chỗ đứng trong Phật Giáo nữa!”

Bạch Cẩm cười nói: "Như thế mới tốt, Huyền môn chính là đường lui duy nhất của hắn.”

Bạch Cẩm đột nhiên nhấc cần câu lên, kéo theo một con cá màu đen dài một cách lạ thường từ trong Thiên Hà, nó còn đang dùng sức giãy dụa trên không trung.

“Chậc, sư huynh, ngươi thật đáng sợ!”

"Ngươi nói sai rồi, mọi người đều biết sư huynh ngươi ta là thiện lương nhất, thuần khiết nhất, thứ đáng sợ thật sự chính là lòng tham của Phật Giáo, bọn hắn càng tham lam thì phải bồi thường càng nhiều.

Đúng rồi, đám người Đường Tam Tạng đi đến đâu rồi?"

"Vừa qua Hắc Phong Sơn, tính canh giờ thì có lẽ đã đến gần Cao Lão Trang rồi.”

Bạch Cẩm gỡ con cá đen xuống khỏi lưỡi câu: "Cao Lão Trang, Thiên Bồng Nguyên Soái!"

"Sư huynh, trước kia Thiên Bồng Nguyên Soái đã giúp chúng ta không ít lần, chúng ta có nên giúp hắn một phen hay không? Đưa đi một viên Kim Đan giúp hắn khôi phục thực lực.”

"Huyền Đô còn thiếu Kim Đan chắc? Kiếp nạn này vốn là để Thiên Bồng tu hành tâm tính, tu vi thì không quan trọng.

Nhưng lời ngươi nói cũng đúng, nên trợ giúp thì chúng ta vẫn phải làm, chỉ là không phải ở phương diện tu hành.”

Cần câu trong tay Bạch Cẩm đột nhiên biến mất, hắn đứng dậy rồi duỗi eo một cái: "Ta đi đến Nhân Duyên Điện tại Thái Âm Tinh một chuyến đã.”

Trên Thái Âm Tinh chẳng những có Thái Âm Tinh Quân trong Quảng Hàn Cung, còn có lão nhân dưới ánh trăng cùng Nhân Duyên Điện.

Bạch Cẩm xách con linh ngư câu được ở Thiên Hà xuyên qua vô tận tinh vực, đi tới đằng sau Thái Âm Tinh vô cùng yên tĩnh.

Núi non nhấp nhô hình thành một dãy núi liên miên, khác với những nơi hoang vắng khác, dãy núi nơi này bày ra một mảnh xanh mướt mắt, một đám tiểu tinh linh lấp lánh huỳnh quang bay múa giữa núi rừng, một cây đại thụ cao vạn trượng cao vút, trên cành cây lá tản ra ánh sáng và nhiệt lượng chiếu sáng cả cánh rừng, từng con tiểu hồ ly chưa hóa hình chạy đùa giữa núi.

Một cung điện nằm trong dãy núi.

Bạch Cẩm xách con cá đen hiện lên giữa không trung, khuôn mặt hắn vương đầy nụ cười, nhanh nhẹn bước vào cánh rừng xanh tưới ấy.

Dưới gốc cây lớn, một bà già đang dùng một sợi chỉ màu đỏ đan một chiếc áo len, trên khuôn mặt là một nụ cười tử tế.

Bạch Cẩm bay đến dưới gốc cây, hắn reo vui như dâng lên một món đồ trân quý lắm: "Nương nương, người xem đệ tử mang đến cho ngài cái gì?” rồi giơ giơ con cá đen vừa câu được đang cầm trên tay.

Nguyệt Lão nương nương nhìn thoáng qua rồi cười ha hả: "Linh ngư ở Thiên Hà sao, nhưng có con lớn như vậy thật là hiếm thấy.”

"Ta vừa câu được một con liền mang đến đưa cho nương nương luôn đấy.”

"Ha ha, sao không đưa đi Hỗn Độn? Ta không gì tốt cho ngươi đâu.” Nguyệt Lão nương nương vẫn cười.

"Nương nương, ta là người hời hợt như vậy sao? Dù ngài có thân phận địa vị như thế nào thì trong lòng đệ tử ngài đều là bậc chí cao vô thượng.

Hôm nay để nấu cho ngài một món canh đầu cá.”

Nguyệt Lão nương nương mỉm cười gật đầu.

Bạch Cẩm lập tức xách con cá đi vào cung điện xa xa, có thể nói là vô cùng tự nhiên.

...

Một lát sau, trên bàn dưới tàng cây lớn bày lên từng món ngon lạ miệng, tất cả đều lóe lên thần quang, tường vân lượn lờ, bất kỳ một món ăn nào trong đó, phàm nhân ăn một miếng đều có thể phi thăng, thành tiên thành thần.

Nguyệt Lão nương nương đang cẩn thận thưởng thức, Bạch Cẩm chờ mong nhìn Nguyệt Lão nương nương, hắn hỏi: "Nương nương, hương vị như thế nào?"

Nguyệt Lão nương nương khẽ gật đầu, nàng mỉm cười nói: "Ngon lắm! Ta rất thích.”

Bạch Cẩm vui mừng nói: "Nương nương, người thích là được rồi, sau này ta sẽ thường xuyên đến làm cho ngài.”

Trong lúc Nguyệt Lão nương nương thưởng thức mỹ thực, Bạch Cẩm ngồi bên cạnh nói một ít chuyện thú vị xảy ra trên hồng hoang.

Nương nương, sau khi Bồng nguyên soái hạ giới đã an gia ở Vân Sạn Động, thành yêu vương một cõi, thậm chí còn muốn cưới một nữ tử phàm nhân làm vợ, quả thực là to gan lớn mật.”

Nguyệt Lão nương nương buông đũa xuống nói: "Tình kiếp chính là một kiếp nạn mà Thiên Bồng nhất định phải trải qua, Cao Thúy Lan chính là kiếp của hắn.

Nếu hắn nhìn thấu thì kiếp nạn sẽ qua đi, nếu hắn nhìn không thấu, cố chấp muốn cưới Cao Thúy Lan làm vợ thì đó chỉ là khởi đầu cho kiếp nạn của hắn.

Thiên Bồng mấy năm nay vẫn luôn khắc chế chính mình, bản thân hắn cũng biết đây là tình kiếp của hắn.”