Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 903: Đi chiến với con rồng kia




Đường Tam Tạng nhìn mà choáng váng, tia hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ, bi thống kêu lên: "Xe cơ quan của ta!"

Giọng nói trầm vang của Ngao Liệt vang lên: "Đồ của ngươi là cái thứ quái quỷ gì vậy, có thể chạy, có thể nhảy, lại không có thịt, làm cấn cả răng rồng của bổn Thái tử.

Trả lại cho ngươi, mau biến đi.”

Tôn Ngộ Không giận dữ kêu lên: "Con rồng khốn kiếp kia, ngươi làm hỏng tọa kỵ của sư phụ ta, bây giờ còn dám diễu võ giương oai như vậy, xem lão Tôn ta xử ngươi như thế nào.” Hắn nói xong liền lao thẳng xuống dưới, Kim Cô Bổng lóe hàn quang.

Khỉ và rồng giao chiến giữa khe núi, mỗi một đòn tấn công đều giống như sấm rền cuồn cuộn, chấn động sơn động, đầm nước cũng nổ tung, bắn lên từng cột nước.

Chiến đấu được mấy hiệp, Ngao Liệt đã có vẻ chống đỡ không nổi, mình rồng khổng lồ thu nhỏ lại liền vọt lại đầm nước giống như một tia chớp sáng lòa.

Tôn Ngộ Không hét lớn: "Trốn đi đâu?” Sau đó liền lao xuống đầm nước theo đối thủ.

Sau khi hai người trước sau khi tiến vào đầm nước, toàn bộ đầm nước đều ầm ầm rung động, những cột sóng lớn cuồn cuộn trồi lên, mực nước nhanh chóng dâng lên như thể sắp bao trùm cả trời đất.

Đường Tam Tạng kinh hãi, đầm nước này mà dâng nữa thì bần tăng sẽ gặp nguy hiểm mất, hắn lập tức hét lên kinh hãi: "Ngộ Không!"

Một đạo kim quang xuyên qua làn nước rồi dừng trước mặt Đường Tam Tạng, tia sáng đó lập tức hóa thành Tôn Ngộ Không, trận chiến trong hồ nước cũng dừng lại.

Đường Tam Tạng vội vàng hỏi: "Ngộ Không, ngươi có thể bắt được ác long kia không?"

Tôn Ngộ Không tức giận nói: "Ác long kia giảo hoạt, trốn trong đầm nước rồi lợi dụng nó để chống lại ta, lão Tôn ta cũng không bắt được hắn.”

Đường Tam Tàng tức giận nói: "Sao lại như vậy? Xe cơ quan của vi sư bị hủy rồi!

Hắn lại tiếp tục oán giận với Tôn Ngộ Không nói: "Ngày thường ngươi khoe mình có bản lĩnh cao cường, hàng long phục hổ cái gì cũng giỏi, hôm nay sao lại không làm gì được một con ác long?"

Tôn Ngộ Không tức giận phản bác: "Tiểu hòa thượng, ngươi nói như vậy thật không có lương tâm, lão Tôn đòi lại thứ đã mất giúp ngươi mà ngươi còn trách ta?

Kẻ đại trí thì nói lời đại độ, kẻ có chút văn chương trong đầu thì chỉ biết những lời sáo rỗng; nói có lý có tình thì người đời tin phục, kẻ lẻo mép ba hoa thì chỉ nói những thứ vô dụng. Mấy lời này đang nói đến ngươi đấy, không biết hậu quả của đòn tấn công của yêu long thì đừng có mà đứng đó oán hận.”

“Có ý gì?”

"Bậc đại trí luôn rộng lớn rộng rãi độ lượng, kẻ tiểu nhân luôn tính toán chi li. Lời nói có lý thì nhiều người phục, lời nói ba hoa thì tầm thường.”

Đường Tam Tạng đăm chiêu rồi nói: "Có lý!"

Sau đó hắn mới ngộ ra đối phương đang nói mình, lập tức giận dữ thét lớn: "Ngộ Không, ngươi dám nói vi sư tầm thường, ngươi xong rồi.”

"Ngươi tiếp tục khóc thương cho xe cơ quan của ngươi đi, lão Tôn ta lại đi chiến với con rồng kia.” Tôn Ngộ Không mặc kệ hắn, nhanh chóng bay lên trời.

Tại Lạc Già Sơn, Nam Hải, Quan Thế Âm Bồ Tát đang ngồi đan giỏ trúc trong rừng trúc, bỗng nàng ta quay đầu nhìn về phía Đông, mỉm cười, phần công đức đầu tiên của bần tăng đã tới tay.

Tôn Ngộ Không đứng trên núi, giơ gậy sắt lật sông đảo hải, nhưng con bạch long kia như đã chết rồi vậy, mặc cho Tôn Ngộ Không làm loạn như thế nào cũng không chịu chui ra.

Ầm ầm! Tiếng nước chảy chấn động khe núi, hai vách núi bên cạnh như thể cũng phải run rẩy, gió ngừng thổi, mây đổi sắc, muôn thú vội vã chạy trốn.

Đường Tam Tạng đỡ xe cơ quan rách nát mới cố gắng ổn định cơ thể, không đến mức tự mình té ngã.

Đường Tam Tạng nhìn xe cơ quan rách nát không sửa nổi nữa, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bi ai, đây là biểu tượng cho tình nghĩa giữa bần tăng và Đường Vương bệ hạ, là tọa kỵ từng cứu mạng bần tăng, hiện tại lại bị con rồng kia phá hư đến tình cảnh như hiện giờ, bi thương để đâu cho hết!

Nghĩ đến không lâu trước mình còn cưỡi nó tiêu diệt thú dữ, bình định kẻ ác, trong cả cõi trần vô địch thiên hạ là trong lòng liền trào ra một luồng nhiệt huyết, có nam nhân nào không nhiệt huyết?

Đường Tam Tạng thì thào: "Con khỉ này không đáng tin cậy, trong kinh Phật có dạy: Kim Cang nộ mục, hàng phục tứ ma. Bồ Tát cúi đầu, từ bi lục đạo.

Hôm nay bần tăng cho cho hắn cảm nhận được thế nào là Kim Cang nộ mục.”

Đường Tam Tạng kích động, vươn ra lấy ra Tam Giới Thương Thành từ trong lồng ngực rồi mở đến khu cho thuê pháp bảo.

Ngay đầu trang chủ là hình ảnh bốn thanh hung kiếm đằng đằng sát khí, phần giới thiệu phía dưới viết, Tru Tiên kiếm trận, là sát trận số một hồng hoang, sau khi tạo trận có thể hấp thu vô tận hung khí. Sát khí của hồng hoang có được uy năng vô thượng đủ để hủy diệt thế giới.

Bên cạnh bốn thanh kiếm còn viết vài câu thơ: Chẳng phải đồng sắt cũng chẳng phải thép, từng ẩn mình dưới chân núi Tu Di. Không cần âm dương điên đảo luyện, há lại không dập nổi thủy hỏa? Tru tiên lợi, thích tiên vong, hãm tiên chung quanh nổi lên hồng quang. Tuyệt tiên biến hóa vô cùng diệu, Đại La thần tiên huyết nhiễm thường.

Bốn thanh tiên kiếm đằng đằng sát khí đúng như lời giới thiệu.

Đường Tam Tạng vô thức lẩm nhẩm: "A Di Đà Phật!" phá hủy hồng hoang thế giới! Sao lại có một vũ khí khủng khiếp như vậy? Hy vọng kiếm trận này vĩnh viễn không được ai thuê.

Đường Tam Tạng trực tiếp lướt qua trang chủ, thực tế là vì hắn không thuê nổi bất cứ món nào được đề cử trên trang chủ.

Đường Tam Tạng lướt lướt màn hình, từng món pháp bảo lướt nhanh qua tầm mắt hắn.

Loạn tâm trần: Một viên hồng châu lớn cỡ cái bát, có thể làm loạn trí óc.

Đinh đầu thất tiễn thư, pháp môn nguyền rủa.

Hôn Mê kiếm: Một thanh thần kiếm rất kì dị, lúc rút kiếm sẽ tạo thành vòng xoáy chói mắt, có thể diệt hồn kẻ địch.

Túi gió: Bên trong chứa vạn loại gió thần, có thể gọt cốt diệt hồn.

Phi tiêu hỏa long: một loại ám khí, xuất ra sẽ sinh khói, giống như một con rồng lửa bay lên, bách phát bách trúng.