Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 901: Chẳng lẽ ngươi không biết




Những kinh thư được cất giữ ở đây, có cuốn mình từng nghe danh, cũng có cuốn mới nghe lần đầu. Có thể nói là rất phong phú, khiến người ta chấn động.

Mấy vạn cuốn kinh thư nhiều không kể siết, có cuốn do đại năng chốn hồng hoang biên soạn, cũng có một số tác phẩm do phàm nhân viết. Cho dù là phàm nhân viết, nhưng được Câu Trần Đại Đế sưu tầm thì hẳn là nó có điểm đặc biệt.

Địa Tạng Vương không ngừng niệm ' A Di Đà Phật!', ' A Di Đà Phật!' trong suốt quá trình để che giấu cảm xúc chấn động trong lòng. Tàng Kinh Các này của Đế quân mới đúng là Tàng Kinh Các!

So với nơi này của Đế Quân, Tàng Kinh Các ở Linh Sơn chẳng nhằm nhò gì. Không phải là Đế Quân vơ vét kinh thư khắp hồng hoang đấy chứ? Địa Tạng Vương dám chắc ngờ Đế Quân có thể làm được.

Địa Tạng Vương lững thững đi đến điểm cuối, trông thấy sáu giá sách cao ngất, mỗi giá sách đều tỏa ra lưu quang thất thải, cực kỳ hoa lệ. Hơn nữa, trên mỗi giá sách chỉ đặt một cuốn kinh thư.

Địa Tạng Vương đi đến gần giá sách hoa lệ, một cuốn đạo kinh dựng trên giá sách, trên bìa sách màu tím viết ba chữ to 'Đạo Đức Kinh'.

Địa Tạng Vương bỗng trợn to mắt, không ngờ đó lại là kinh thư của Thánh Nhân. Hắn không kìm được thò tay cầm kinh thư, song mới vừa chạm vào, mặt ngoài kinh thư tức khắc hiện ra tấm Thái Cực Đồ. Ầm! quầng sáng lóe lên.

Địa Tạng Vương lập tức bay ra ngoài, đập bộp vào vách tường đằng xa.

"Khụ khụ!" Địa Tạng Vương che ngực, liên tục ho sặc sụa vài tiếng, sau đó lẩm bẩm: "Đây là kinh thư Thánh Nhân tự tay viết sao?"

Hắn nhìn các giá sách sáng rực rỡ khác, lẽ nào tất cả đều là kinh thư do Thánh Nhân tự tay viết?

Địa Tạng Vương không nhịn được lại bay về phía một giá sách, trên đó có một cuốn kinh thư màu vàng nhạt, trên kinh thư viết bốn chữ to 'Đại Mộng Tâm Kinh'.

Địa Tạng Vương bỗng trợn to mắt, thốt lên đầy kinh hãi: "Ngay cả đạo kinh của sư bá mà Đế Quân cũng có? Sao hắn lại có?" Đại Mộng Tâm Kinh đó! Đến mình cũng chẳng có!

Địa Tạng Vương không hề thấy kỳ lạ khi Bạch Cẩm có 'Đạo Đức Kinh', nhưng ngay cả ' Đại Mộng Tâm Kinh' mà đối phương cũng lấy được, rốt cuộc là hắn lấy được bằng cách nào?

Địa Tạng Vương lại không kìm được vươn bàn tay tội ác về phía 'Đại Mộng Tâm Kinh'.

Bề mặt Đại Mộng Tâm Kinh hiện ra hư ảnh thế giới tựa như mộng ảo. Rầm! Địa Tạng Vương lại bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, đại điện vang lên tiếng nổ ầm ầm.

"Khụ khụ!" Địa Tạng Vương liên tục ho sặc sụa vài tiếng, nét mặt đau đớn. Sư bá thật là vô tình! Nguyên thần trong cơ thể chấn động, khí huyết cuộn trào.

Địa Tạng Vương trì hoãn một lát rồi lại đi đến giá sách khác. 'Thông Thiên Đạo Điển', ' Nguyên Thủy Kinh', 'Tạo Hóa Thánh Kinh', 'Luân Hồi Kinh', tất cả đều là thánh kinh do Thánh Nhân tự tay viết, ngoại trừ 'Nhân Quả Thánh Kinh' của sư phụ ra thì đủ hết.

Địa Tạng lẩm bẩm: "Sở hữu thánh kinh của sáu vị Thánh Nhân, ngoài Đế Quân hồng hoang ra làm gì có người thứ hai?" Hâm mộ thật đấy! Hàng so với hàng chỉ muốn ném, người so với người chỉ muốn chết.

Sau đó, Địa Tạng Vương lại đi tham quan các thần điện khác: Kỳ Bàn Thất tràn ngập Huyền Hoàng Công Đức chi khí, Trận Pháp Thần Điện tràn đầy huyền ảo, ngay cả phòng bếp cũng khiến người ta hâm mộ không thôi.

Cuối cùng, Địa Tạng Vương đi tới thư phòng. So với các đại điện khác thì thư phòng bình thường không có gì lạ, có một tủ sách và hai hàng giá sách, trên bàn sách đặt giấy bút.

Địa Tạng Vương đi tới trước bàn sách, tùy ý quan sát một phen, phát hiện một quyển trục mở một nửa. Bởi vì tò mò nên Địa Tạng Vương cầm quyển trục lên, mở ra xem, tức thì mặt biến sắc.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng trò chuyện, Địa Tạng Vương Bồ Tát vội vàng buông quyển trục xuống rồi khôi phục nó lại như cũ, sau đó liền xoay người bước nhanh ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa điện lại.

Bên trong Điểu Sào, Bạch Cẩm và Địa Tạng Vương Bồ Tát ngồi đối mặt nhau, Bồ Tát đặt cây tích trượng bên cạnh người, có vẻ hơi thẫn thờ.

Bạch Cẩm xin lỗi: "Vừa rồi Ngọc Đế cho truyền, ta không thể không đi, nếu có chỗ nào chậm trễ cũng xin Bồ Tát bỏ qua cho.”

Địa Tạng Vương Bồ Tát giật mình tỉnh lại, vội vàng nói: "Khởi bẩm Đế Quân, bần tăng cũng vừa tới thôi.”

Bạch Cẩm cười ha ha: "Gọi Đế Quân gì chứ, nơi này không phải bên ngoài nên cứ gọi ta là sư phụ đi.”

Địa Tạng Vương nghĩ đến quyển trục mình vừa nhìn thấy, do dự một chút rồi hỏi: "Sư phụ, ta từng nghe câu đi về phía Tây lấy kinh chính là lượng kiếp, một kiếp một công đức, không biết câu nói này có ý gì?"

Bạch Cẩm cười vang: "Lần này ta tìm ngươi tới cũng vì muốn thương nghị chuyện này đây.

Sau này ngươi sẽ phát tài, cho nên ta định hỏi ngươi còn muốn tiếp tục tiếp quản việc kinh doanh Tam Giới Thương Thành hay không, nếu ngươi không có ý định làm thì ta sẽ tìm người khác.”

Địa Tạng Vương ngẩn ra một hồi rồi vội vàng lắc đầu: "Sư phụ, ngươi lại đùa ta rồi, ta vẫn luôn ở trong Địa Phủ thì lấy đâu ra cơ hội phát tài?

Sư phụ đã giúp ta mở cửa hàng ở Tam Giới Thương Thành, tuy rằng chuyện kinh doanh chỉ bình bình không lỗ nhưng ít nhiều cũng có khoản vào, đệ tử đâu thể bỏ được?

Mà chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện đệ tử vừa hỏi?"

Bạch Cẩm khó hiểu: "Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Chuyến đi Tây Thiên phải trải qua chín chín tám mươi mốt nạn, mỗi kiếp nạn đều là công đức, mà các tiên thần đã thiết lập hoặc phá giải những kiếp nạn đó đều sẽ thu được công đức.

Sau khi Tây Hành, trời sẽ ban công đức, căn cứ vào việc ngươi tham dự nhiều hay ít để tiến hành phân công, chẳng lẽ Phật Tổ không nói với ngươi sao?"