Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 899: Muốn trồng ít hoa cỏ âm phủ




Tôn Ngộ Không và Đường Tam Tạng cùng thành khẩn bái lạy: "Đa tạ đại tiên dạy bảo, ta tuyệt đối không dám quên."

"Câu Trần Đại Đế từng nói một câu, kiến thức trên giấy chỉ là nông cạn, muốn hiểu sâu thì phải thực hành.

Các ngươi đều đã đọc kinh trăm lần, Tây Hành là thời điểm các ngươi đối chiếu kinh thư với thực tế. Hãy nhớ tin sách tuyệt đối chẳng bằng vô sách."

Kim Cô Tiên hóa thành một đạo kim quang phóng lên cao, biến mất nơi chân trời.

Đường Tam Tạng và Tôn Ngộ Không chậm rãi đứng dậy.

Đường Tam Tạng cảm khái: "Thì ra từ bi cũng sẽ hại người.

Ngộ Không, lần này là vi sư sai."

Tôn Ngộ Không vò đầu gãi tai, cười hì hì nói: "Lão Tôn ta cũng có lỗi, không nên kích động như vậy."

Đường Tam Tạng nghĩ đến những gì mình trải qua và chứng kiến trong ảo cảnh, lòng vẫn còn sợ hãi. Thì ra không phải ai cũng đáng được tha thứ. Hắn vui mừng nói: "May mà Ngộ Không ngươi đã giết bọn hắn, nếu không tội của vi sư càng nặng. A Di Đà Phật!"

Tôn Ngộ Không đắc ý nói: "Thế mà ngươi và Quan Thế Âm Bồ Tát còn khiển trách lão Tôn ta, nói cái gì mà cứu rỗi, người phật gì đó, toàn là sáo rỗng!

Thiên Đình vẫn làm tốt hơn. Có Tư Pháp Thiên Thần, làm sai sẽ phải trả giá.

Cho ngươi tận mắt chứng kiến hậu quả của việc dung túng tội ác, bây giờ ngươi đã biết lão Tôn ta nhìn xa trông rộng chưa?"

"Quan Thế Âm Bồ Tát." Đường Tam Tạng lẩm bẩm một câu rồi lắc đầu: "Không phải Bồ Tát sai, chẳng qua ta không bằng Bồ Tát. Tất nhiên là Bồ Tát có thể cứu vớt bọn hắn, nhưng ta không làm được."

Đường Tam Tạng nhận sai, cơn giận tích tụ trong lòng Tôn Ngộ Không cũng tiêu tan hết. Hắn nhảy lên xe cơ quan, hào hứng hô: "Tiểu hòa thượng, lên đường thôi."

"Được!" Đường Tam Tạng cũng chui vào xe cơ quan, lái xe đi về phía trước.

"Ngộ Không, trước tiên chúng ta đặt ra ba quy ước, sau này nếu còn xảy ra tranh chấp thì chúng ta phải bình tĩnh lại, ngươi tuyệt đối không được niệm chú."

"Được được, nhưng ngươi cũng không được niệm chú."

"A Di Đà Phật, chúng ta phải hòa thuận."

"Vô Lượng Thiên Tôn, lão Tôn ta đoàn kết nhất."

Đường Tam Tạng lái xe cơ quan băng băng tiến về phía trước, đầu óc chìm vào trầm tư. Trong phật kinh nói khoan dung là thiện, sát sinh là ác. Trong phật kinh còn nói buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật. Bần tăng làm theo lời Phật giáo, nhưng tại sao lại dẫn tới tội nghiệt? Quả nhiên tin sách tuyệt đối thì thà vô sách còn hơn.

...

Kim Cô Tiên trở lại Thiên Đình, gặp được Bạch Cẩm ở Tư Pháp Thần Điện. Hắn mỉm cười chào hỏi: "Sư huynh, ta đã trở về."

"Sư đệ vất vả rồi." Bạch Cẩm chìa tay mời: "Mời sư đệ ngồi!"

Kim Cô Tiên đi tới ngồi xuống ghế. Hắn vung tay lên, cuộn tranh bay ra phóng về phía Bạch Cẩm: "Sư huynh, pháp bảo của ngài!"

Bạch Cẩm đón lấy cuộn tranh, mỉm cười hỏi: "Sao rồi?"

Kim Cô Tiên tươi cười đáp: "Mọi chuyện đều rất thuận lợi, hệt như sư huynh dự liệu, Đường Tam Tạng không thể độ hóa sáu hung đồ kia."

"Hiện tại có lý tưởng, có hoài bão, cũng có niềm tin vững chắc kiên định đối với phật pháp. Một khi hắn phát hiện phật pháp mà hắn kiên trì theo đuổi không khớp với thực tế..."

Bạch Cẩm nhoẻn miệng cười, nói tiếp: "Đến lúc đó hắn sẽ phát hiện ra một cánh cửa hoàn toàn mới. Bất kể là Tôn Ngộ Không hay là Thiên Bồng đều có thể dẫn dắt hắn bước vào cánh cửa này."

Triệu Công Minh từ bên ngoài đi vào, cười ha hả nói: "Sư huynh, Đa Bảo Như Lai một lòng muốn Tây Hành, nhưng ngươi lại muốn độ Đường Tam Tạng vào Đạo môn, đây chẳng phải là đào mất tiểu tâm can của Đa Bảo Như Lai sao? Ha ha!"

Kim Cô Tiên cũng mỉm cười.

"Ngươi về đúng lúc lắm. Phiền sư đệ đi Địa Phủ một chuyến, đến Âm Sơn mời Địa Tạng Vương đến đây, cứ nói là ta có việc tìm hắn thương lượng."

Triệu Công Minh tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy? Có cần chúng ta giúp không?"

Bạch Cẩm tỏ ra thần bí: "Giúp Địa Tạng kiếm tiền, cũng giúp Phật Giáo tìm ít việc để làm, không thể để bọn hắn dán mắt vào Tây Hành suốt."

Hai mắt Triệu Công Minh chợt sáng ngời, hắn vội vàng nói: "Sư huynh, có cọc kiếm tiền thì ngươi cũng phải nghĩ đến chúng ta chứ!"

Kim Cô Tiên cũng gật đầu lia lịa. Hiện giờ Tam Giới Thương Thành đã ra mắt, ai lại chê kiếm được nhiều tiền chứ? Thật muốn mua bốn thanh Tru Tiên của sư phụ, cho dù không mua nổi thì thuê một thời gian cũng được!

Bạch Cẩm giải thích: "Thật sự là việc này không thể kéo theo các ngươi, chỉ có thể để Địa Tạng Vương thực hiện, nếu không sẽ có nguy cơ cực lớn."

"Chúng ta cũng có nguy cơ sao?"

Bạch Cẩm gật đầu một cách nghiêm túc.

Triệu Công Minh từ bỏ: "Được, ta sẽ đi Địa Phủ một chuyến, nhân tiện đến Cửa hàng hoa Địa Phủ mua ít hoa."

Bạch Cẩm trêu ghẹo: "Sư đệ, ngươi mua hoa làm gì? Lẽ nào ngươi đã có đạo lữ hợp ý?"

Kim Cô Tiên cũng tò mò nhìn Triệu Công Minh.

"Sư huynh, ngươi đừng trêu chọc ta, là hai muội muội không bớt lo của ta bảo muốn trồng ít hoa cỏ âm phủ trong cung điện." Dứt lời Triệu Công Minh xoay người đi ra ngoài.

Sau khi Triệu Công Minh rời đi, Kim Cô Tiên vẫn hơi tò mò, bèn hỏi: "Sư huynh, rốt cuộc ngươi muốn lôi kéo Địa Tạng Vương kiếm tiền gì?"

"Đương nhiên là kiếm tiền của Phật Giáo. Hình như mấy năm nay Phật Giáo lại tích góp được một ít công đức, đã đến lúc thu hái một phen, xem như đáp trả bọn hắn tính kế Tây Hải hồi trước."

Bạch Cẩm đứng dậy vươn vai: "Đi đây, đi đây." sau đó thong dong đi ra ngoài.