Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 889: Chúng ta có cần đi chào hỏi không




Tôn Ngộ Không nhảy từ trên cây xuống, vừa vò đầu gãi tai vừa cười hì hì: "Tiểu hòa thượng, ngươi mau ra đây cho lão Tôn vào nghịch tí."

Cạch cạch cạch! người máy đổ ập về phía trước, biến thành xe cơ quan đỗ trên triền núi.

Đường Tam Tạng mở cửa xe đi ra rồi nói: "Ngộ Không, xe cơ quan này là lễ vật Đường Vương ban tặng, không phải vi sư thì không thể điều khiển."

"Keo kiệt, keo kiệt, ngươi keo kiệt quá rồi đấy!"

Tôn Ngộ Không chạy đến bên cạnh thi thể cự hổ, đo đếm một phen, sau đó cười ha ha nói: "Tạo hóa, tạo hóa! Lão Tôn ta vừa mới đói bụng thì có ngay một con hổ. Hôm nay chúng ta nướng hổ ăn."

Đường Tam Tạng đi tới bên cạnh thi thể cự hổ rồi khoanh chân ngồi xuống, giọng điệu thương xót: "Ngươi hại người ở ngọn núi này, hôm nay gặp phải bần tăng cũng là kiếp số của ngươi. Bần tăng sẽ tụng cho ngươi một bộ kinh, hi vọng kiếp sau ngươi bớt gây sát nghiệp."

Đường Tam Tạng nhắm mắt, bắt đầu tụng kinh: "Hiền từ tích thiện, thề cứu chúng sinh. Trong tay đã sẵn gậy vàng, phá toang cánh cửa địa ngục. Hòn ngọc quý trong lòng bàn tay, soi sáng ba ngàn đại thiên thế giới. Trong âm thanh trí tuệ, trong mây lành. Vì chúng sinh ở cõi Diêm Phù Đề, làm giáo chủ chứng minh công đức. Đại bi đại nguyện, đại thánh đại từ. Bản tôn Địa Tạng Bồ Tát Ma Kha Tát..."

Trong lúc Đường Tam Tạng niệm kinh, Tôn Ngộ Không đã lôi thi thể cự hổ đến một con suối rồi lột da lóc xương ở ven bờ. Một bên là từng đợt tiếng tụng kinh, một bên rút gân lột da, vậy mà hài hòa tự nhiên lạ thường.

Trong màn đêm, Tôn Ngộ Không nhóm lửa nướng thịt, một cái chân hổ nướng chảy mỡ xèo xèo.

Đường Tam Tạng ở bên cạnh nhìn trời, trông ngóng chuyển phát nhanh đến. Khu tu sĩ có rất nhiều đồ ăn có thể chuyển phát nhanh, chỉ tiếc là quá đắt.

"Tiểu hòa thượng, ngươi không nếm thử thật à?"

"Ngộ Không, người xuất gia không ăn mặn, ngươi cũng đừng ăn! Vi sư mua cho ngươi mấy quả đào, nghe nói ăn nhiều đào khá có lợi cho lông."

"Ngươi nghe ai nói?"

"Vi sư từng quen một lão sư phụ nuôi khỉ, hắn nói như vậy."

Tôn Ngộ Không gật đầu như có điều suy ngẫm. Lão Tôn ta không thích ăn đào lắm, trước giờ chỉ gặm tí cùi hồng trên bề mặt. Hắn bất giác vươn tay sờ lông vàng trên mặt, bị chẻ hết rồi. Lẽ nào tại lão Tôn không thích ăn đào, cho nên lông mới không đẹp? "Tiểu hòa thượng, mua cho lão Tôn ta một ít đào."

Đường Tam Tạng ngẩng đầu ưỡn ngực, hắng giọng nói: "Ngươi nói gì cơ?"

"Sư phụ, sư phụ, xin hãy mua cho lão Tôn ta ít đào."

Đường Tam Tạng mỉm cười gật đầu: "Được!"

"Ta muốn Bàn Đào. Từ bé lão Tôn ta chỉ ăn Bàn Đào, những loại đào khác không ngon."

Bàn Đào là đào gì? Trong đầu Đường Tam Tạng nảy ra một nghi vấn. Chẳng lẽ là cả mâm đào? Hắn mở Tam Giới Thương Thành xem giá của Bàn Đào, suýt thì phụt máu. Từ bé chỉ ăn Bàn Đào, sao không nói là ngươi uống Tam Quang Thần Thủy từ bé ấy. Không có, không có, không mua nổi.

Sau khi ăn tối xong, hai người nghỉ ngơi trong núi luôn, rốt cuộc thì không thể ăn Bàn Đào.

Ngày đi đêm nghỉ, qua mấy ngày như thế hai sư đồ mới chậm rì rì ra khỏi núi rừng, gặp được một hộ gia đình ở nơi hẻo lánh, bèn xin ngủ nhờ.

Sau bữa cơm tối, trong một gian phòng leo lét ánh đèn, Đường Tam Tạng đang sửa sang lại tấm da hổ. Tấm da hổ này được Ngộ Không chế tác, đã khô ráo, có thể may cho Ngộ Không một bộ y phục.

Tôn Ngộ Không ló đầu nhìn, sau đó chạy lon ton từ bên ngoài vào, thì thầm hỏi: "Tiểu hòa thượng, ngươi có tiền không?"

Đường Tam Tạng hỏi với vẻ khó hiểu: "Ngộ Không, ngươi cần tiền làm gì?"

"Lão Tôn ta vừa đi hỏi thăm, gia đình này không có Tam Giới Thương Thành nên cần trả tiền mặt." Tôn Ngộ Không nhỏ giọng trả lời.

Đường Tam Tạng do dự giây lát rồi nghiêm mặt nói: "Ngộ Không, gia đình này lương thiện mới tiếp đãi chúng ta, thiện tâm há có thể dùng kim tiền đong đếm?"

"Khặc khặc, tiểu hòa thượng nhà ngươi lại định ăn chực ở chùa đúng không?" Tôn Ngộ Không nhảy lên ghế, nhìn xuống Đường Tam Tạng.

"Khụ khụ!" Đường Tam Tạng ngượng ngùng quay đầu đi: "Ngộ Không, vi sư còn có một chiếc ly đựng rượu bằng bạc, ngươi cầm lấy làm tiền ở trọ."

Hắn đứng dậy, lấy một chiếc ly rượu trong bọc đồ, trên ly rượu khắc long đằng toát lên vẻ tôn quý phi phàm.

Tôn Ngộ Không vò đầu gãi tai, cười hì hì: "Thế này mới đúng chứ! Cứ giao cho lão Tôn ta!" Hắn thò tay lấy ly rượu bằng bạc trong tay Đường Tam Tạng.

Sắc mặt chợt thay đổi, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài thì thấy trong núi rừng bên ngoài có mấy người đi tới, thân ảnh lộn xộn, la lối ầm ĩ.

Đường Tam Tạng cũng nhìn ra ngoài: "Ngộ Không, có phải nhi tử nhà bọn hắn trở về không? Chúng ta có cần đi chào hỏi không?"

Tôn Ngộ Không phớt lờ: "Tiểu hòa thượng, ngươi đừng quan tâm, đã có lão Tôn!" Hắn đảo mắt nhìn ra ngoài. Đám người này toát ra huyết sát chi khí, không phải hạng người lương thiện.

Sau đó, Tôn Ngộ Không hào phóng trả cho lão giả mấy khối bạc vụn, nhưng lại khiến tên sơn đại vương vừa mới về nhà kia nổi lòng tham, muốn hạ độc Tôn Ngộ Không và Đường Tam Tạng để cướp tiền tài. Tuy nhiên, hắn bị Tôn Ngộ Không nhìn thấu, đánh chết cả lũ tặc, chọc giận Đường Tam Tạng. Hai sư đồ mỗi người mỗi ngả, một người đi về phía Tây, một người đi về phía Đông.

"Long ca!"

"Long ca!"

Tôn Ngộ Không vừa gọi to vừa tiến vào Thủy Tinh Cung, tung tăng đi vào bên trong.