Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 887: Ăn cơm tự trả tiền




Đường Tam Tạng bị lời nói của Tôn Ngộ Không làm cho á khẩu không trả lời lại được, gương mặt hắn đỏ bừng. Ngàn vạn năm nay đệ tử Phật Giáo đi lại khắp nơi vẫn làm như vậy, lúc trước cũng không phát hiện ra có cái gì không ổn, thậm chí còn xem chuyện dân chúng bố thí trở thành việc đương nhiên, những dân chúng không muốn bố thí sẽ trở thành điêu dân, nhưng bây giờ Đường Tam Tạng nghe Đại đồ đệ nói như thế, mới phát hiện ra hình như chuyện này cũng có chút không ổn.

Đường Tam Tạng chắp tay trước ngực thì thầm: "A Di Đà Phật, nếu không thể hóa duyên thì đồ nhi có thể tìm một ít quả rừng cho vi sư lót dạ hay không?"

Tôn Ngộ Không lấy ra một quả cầu, cười khà khà nói: "Ngươi ăn quả rừng làm gì, để lão Tôn ta đây đi mua cho ngươi một ít đồ ăn ngon."

"Ngộ Không, thì ra ngươi cũng có Tam Giới Thương Thành à?" Đường Tam Tạng vừa nói cũng vừa lấy ra Tam Giới Thương Thành của mình.

"Đừng có xem lão Tôn ta đây giống mấy con yêu quái thô lỗ, cái gì cũng không biết!" Tôn Ngộ Không ấn lên một cái nút, ken ket ken két... quả cầu kia lập tức mở rộng ra bốn hướng, tạo thành một cái mặt phảng màu tím vàng.

Đường Tam Tạng thấy thế cũng tò mò, bèn hỏi: "Ngộ Không, tại sao Tam Giới Thương Thành của ngươi lại không giống với vi sư?" Hắn cúi đầu nhìn quả cầu trong tay mình một chút, nó rất đơn giản và thô sơ.

Tôn Ngộ Không liếc mắt nhìn rồi đắc ý nói: "Tam Giới Thương Thành cũng có chia cấp bậc, cái đó của ngươi chỉ là Hắc Thiết cấp, còn của ta là Tử Kim cấp, giá tiền cũng đắt hơn rất nhiều."

Đường Tam Tạng yên lặng thu lại quả cầu của mình, cuối cùng ai mới là đồ đệ của ai thế! Aiz... Đánh không lại thì cũng thôi, nhưng bây giờ ngay cả tiền hắn cũng không có nhiều như đồ đệ của mình, cảm giác thật tức giận!

"Vậy làm phiền Ngộ Không mua một ít lương khô cho vi sư đi, ta sợ là nơi này đã ra khỏi địa phận của Đại Đường nên sẽ không có chuyển phát nhanh đâu."

"Sao lại mua lương khô? Phải mua đồ ăn nấu chín, thương thành có hàng hóa khắp tam giới, ngươi chờ một chút."

"Ngộ Không, trên Tam Giới Thương Thành không có bán cơm."

"Do các ngươi là khu phàm trần nên không có đúng rồi, còn ta đây là khu tu sĩ mà."

"Ting! Số dư của ngài không đủ, mời ngài nạp tiền." Tay Tôn Ngộ Không lập tức khựng lại, không ngờ hắn đã hết tiền rồi.

Đường Tam Tạng đứng bên cạnh cười ha ha... Thì ra không phải mình ta là tên nghèo nhất!

Tôn Ngộ Không yên lặng thu lại Tam Giới Thương Thành của mình, ho khan một tiếng rồi nói: "Lúc trước, Như Lai Phật Tổ có đến vay tiền ta, cũng vì tình nghĩa huynh đệ nên ta đã cho hắn mượn tiền rồi, hay là ngươi mời ta trước đi."

Đường Tam Tạng cười, bây giờ ngươi mới biết tầm quan trọng của sư phụ rồi chứ? Hắn lấy Tam Giới Thương Thành của mình từ trong lồng ngực ra, rồi mở Thương Thành hào phóng nói: "Ở trong Thương Thành, vi sư cũng còn một ít tiền, đồ nhi muốn ăn cái gì có thể nói cho vi sư biết, vi sư mời ngươi."

Tôn Ngộ Không mừng rỡ xong, lại nhìn quanh thêm vài lần nữa, rồi lắc đầu nói: "Không được, không được, ngươi đang dùng đồng tiền, mà đồng tiền lại không thể mua được một tờ giấy tu sĩ nữa là."

"Nhưng đây đã là tất cả tài sản của vi sư rồi."

"Thế ngươi có pháp bảo không?"

"Vi sư chỉ là một người phàm, làm sao có pháp bảo được?"

"Thế ngươi có thiên tài địa bảo không?"

"Vi sư chỉ là một người phàm, làm sao có thiên tài địa bảo?"

"Ngươi có công đức không?"

"Công đức là cái gì?"

"Nhân tộc chính là nhân vật chính của trời đất, giúp người cũng sẽ có công đức, mà giúp trời đất cũng sẽ có công đức."

Đường Tam Tạng lắc đầu, nói: "Người xuất gia ở ẩn, tránh xa trần thế nên không có công đức."

"Ha.. Hòa Thượng như ngươi cũng hơi nghèo quá rồi đấy, cái này cũng không có, cái kia cũng không có."

Đường Tam Tạng nhỏ giọng nói: "Vi sư có tiền đồng."

Tôn Ngộ Không xua tay liên tục, nói: "Vô dụng, vô dụng." Ánh mắt hắn đảo quanh, rồi nói: "Bây giờ thì chỉ có một cách thôi, dùng danh phận của ngươi đi vay một ít Công Đức Kim Tiền."

Đường Tam Tạng cũng không xa lạ gì với việc vay tiền, có một ít chùa chiền cũng đang len lén cho vay một khoản tiền mà không cần người đó dùng vật gì để thế chấp cả. Chuyện này cũng tạo phúc cho dân chúng, giúp họ xử lý được hoàn cảnh khó khăn trước mắt, sau đó lấy một ít lợi nhuận về làm tiền dầu vừng để thờ cúng cho Phật, đấy cũng là một việc thiện.

"Ngộ Không, sao ngươi không dùng danh phận của mình mà vay?"

Ánh mắt Tôn Ngộ Không lóe lên hai lần, nếu như lão Tôn ta có thể đi vay tiền thì còn cần dùng đến ngươi làm cái gì? Hắn tức giận nói: "Nói nhảm nhiều thế làm gì? Lấy đưa đây, lão Tôn ta sẽ giúp ngươi vay." Hắn nói một tiếng rồi cướp lấy Tam Giới Thương Thành của Đường Tam Tạng.

Đường Tam Tạng vội kêu lên: "Ngộ Không, vay ít thôi."

"Biết rồi, biết rồi, lão Tôn ta biết rồi, chuyện này lão Tôn ta quá quen rồi."

Tôn Ngộ Không thành thục vào Tam Giới Thương Thành của Đường Tam Tạng.

Chỉ một lát sau, hai người đã ngồi ở giữa rừng núi ăn thức ăn và rượu do thiên binh của Thiên Đình đưa tới.

Tôn Ngộ Không ăn uống thả cửa, vừa ăn con tôm hùm lớn vừa nói: "Có phải ăn đồ ăn mình tự mua khác với đồ ăn hóa duyên không? Ăn cơm tự trả tiền mới là thoải mái và yên tâm nhất."

Đường Tam Tạng gật đầu nói: "Ngộ Không nói đúng.

Nhưng mà vay tiền rồi phải trả làm sao đây? Vi sư cũng không có công đức." Vừa nói, hắn vừa mang vẻ mặt xấu hổ.

Tôn Ngộ Không vỗ ngực, đảm bảo: "Sư phụ yên tâm, đợi đến khi chúng ta gặp được yêu quái ác, lão Tôn ta đây sẽ hàng yêu trừ ma bảo vệ một cõi, như thế lập tức sẽ có công đức, ngươi yên tâm đi! Công đức đang bọc trên người lão Tôn ta đây."