Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 884: Sư phụ




Tôn Ngộ Không nhất thời nghẹn lời, dừng một chút rồi lớn tiếng nói: "Sư phụ, trong thiên điện có tượng thần của Câu Trần Đại Đế, ngươi đến bái phỏng cầu nguyện, Đại Đế nghe được sẽ thả ta ra."

"Vào trong đạo quan ư?"

Đường Tam Tạng thầm chột dạ trong lòng, đây là bóng ma thời thơ ấu đó!

Huyền Thái Tử nhìn Đường Tam Tạng, khẽ mỉm cười nói: "Trưởng lão, ngươi có bằng lòng đi thử không?"

"Việc này..." Đường Tam Tạng do dự.

"Sư phụ, lão Tôn ta có thể bảo vệ ngươi đi Tây, không sợ bất kỳ yêu ma quỷ quái nào." Tôn Ngộ Không sốt sắng hét lên.

Nếu tên Yêu Vương thần thông quảng đại này có thể bảo vệ bần tăng đi lấy kinh, vậy chẳng phải sẽ không còn nguy hiểm nữa sao? Mặc dù bần tăng vốn đã rất mạnh, nhưng có thêm kẻ dò đường cũng không tệ.

Đường Tam Tạng cắn răng, chắp hai tay trước ngực nói: " Bần tăng đồng ý thử xem sao."

Tam Thanh Quan Chủ tránh sang hai bên, mỉm cười nhường ra cửa vào.

Đường Tam Tạng cất bước chân nặng nề đi vào trong đạo quan, lời sư phụ nói hồi hắn còn nhỏ lại văng vẳng trong đầu. Tương truyền khắp nơi trong đạo quán đều chôn hài cốt, ma quỷ tụ tập trong cây cối, cứ đến mỗi buổi tối sẽ điều khiển cành cây tàn sát sinh mệnh, là một nơi hung ác.

Đường Tam Tạng thầm niệm Phật kinh trong lòng, đi vào trong Tam Thanh Quan với tâm trạng vừa thấp thỏm vừa bất an. Hắn đi tới một gian thiên điện theo sự chỉ dẫn của Tam Thanh Quan Chủ, thì ra đó là Câu Trần Thần Điện.

Bên trong thần điện, tượng của Câu Trần Đại Đế ngồi ngay ngắn trên vương tọa, một bức tượng tiên tử lạnh lùng mặc hắc y đứng bên trái, bên phải là một bức tượng tiên tử núng nính thịt, trên đầu còn có hai chỏm tóc nhỏ.

Đường Tam Tạng đi vào đại điện, sau đó quỳ xuống bồ đoàn lạy ba lạy, cung kính thưa: "Đệ tử Đường Tam Tạng phụng mệnh Đường Vương đến Tây Thiên lấy kinh, đi ngang qua nơi Đại Đế trấn ma. Yêu hầu và đệ tử có duyên sư đồ, có thể bảo vệ đệ tử đi Tây. Vì vậy, đệ tử cố ý tới đây để xin chỉ thị.

Nếu thần hầu thật sự có phận đồ đệ, xin Đại Đế rút lại thần uy, thả thần hầu ra, để cho hắn đi Linh Sơn cùng ta.

Nếu thần hầu thật sự không có phận đồ đệ, chỉ là quái vật hung hãn, lừa gạt đệ tử, không thành quả phúc, thì đệ tử sẽ xoay người rời đi. Xin Đại Đế minh giám!"

Đường Tam Tạng lại cung kính lạy ba bái.

"Chuẩn!" Một giọng nói thật lớn vang lên bên tai Đường Tam Tạng.

Đường Tam Tạng bỗng ngẩng phắt đầu, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng bái lạy: "Đa tạ Đại Đế!" sau đó đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Đường Tam Tạng ra khỏi đạo quan thì trông thấy Tam Thanh Quan Chủ đứng ngoài cửa.

Tam Thanh Quan Chủ còn chưa lên tiếng, Tôn Ngộ Không đã không nhịn được la lên: "Sư phụ, ngươi có thể cứu ta ra ngoài không?"

Đường Tam Tạng cũng vui mừng nói: "A Di Đà Phật! Đại Đế đã đồng ý."

"Ha ha ha! Ra rồi, cuối cùng thì lão Tôn ta cũng được ra ngoài."

Trong sơn động, Tôn Ngộ Không hưng phấn hét to, trên người chợt lóe lên thần quang, thoáng cái hắn đã mặc một bộ Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, đầu đội Phượng Sí Tử Kim Quan, chân đi một đôi giày Ngẫu Ti Bộ Vân. Đây là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn cửa động, chính cánh cửa này đã cản trở lão Tôn ta năm trăm năm, tròn năm trăm năm ròng! Hắn giậm chân thật mạnh, phóng vút lên trời như một viên đạn, cột đá phía sau ầm ầm sụp đổ, chìm vào trong dung nham. Lần này cửa động không còn ngăn cản được hắn nữa.

Ào! Hồ sen nổ tung thành một cột nước, thần hầu mặc kim giáp lao ra khỏi cửa động, kéo theo hai sợi dây xích đằng sau, trông như cự mãng.

Cạch! Dây xích kéo căng, Tôn Ngộ Không lập tức bị cố định giữa không trung.

Hắn cười khặc khặc quái dị: "Không có thần lực của Câu Trần Đại Đế, các ngươi cũng muốn trói buộc lão Tôn ta?"

Bùm! Trên người bốc cháy hừng hực, ngọn lửa lan theo dây xích giống như hai con hỏa xà, biến dây xích thành hai sợi xích rực lửa.

"Đứt cho lão Tôn!" Tôn Ngộ Không quát to một tiếng. Phựt phựt! Hai sợi dây xích nổ tung, mảnh vỡ văng khắp nơi, bắn lên sơn phong đại địa xung quanh, phát ra tiếng ầm ầm, loạn thạch văng tung tóe. Đường Tam Tạng sợ đến nỗi ôm đầu ngồi dưới đất, la hét từng hồi. May mà mảnh vỡ không văng đến Tam Thanh Quan.

"Ha ha, lão Tôn ta ra ngoài rồi! Năm trăm năm rồi, cuối cùng lão Tôn ta cũng ra ngoài."

Tôn Ngộ Không lộn nhào ra ngoài, tựa như một tia chớp màu vàng vút qua bốn phía thiên không, tạo thành từng đường quỹ tích màu vàng. Đây là dấu vết của tự do.

Tia chớp màu vàng vọt thẳng từ trên không xuống, rơi bịch trước mặt Đường Tam Tạng, dọa hắn lảo đảo lùi về sau vài bước.

Thân ảnh Tôn Ngộ Không hiện ra trong tia chớp màu vàng, vừa quan sát Đường Tam Tạng vừa cười hì hì: "Tiểu hòa thượng, ngươi là người lấy kinh do Quan Thế Âm Bồ Tát lựa chọn phải không?"

Đường Tam Tạng gật đầu lia lịa: "Đúng... đúng là ta."

Tôn Ngộ Không do dự giây lát rồi chắp tay, quỳ một chân, ngượng ngập gọi: "Sư phụ!"

Đường Tam Tạng vội vàng khom người nâng đối phương dậy: "Đứng dậy đi, mau đứng dậy đi!"

Ầm! Âm thanh chấn động vang lên trên bầu trời, một vòng sáng tuyệt đẹp xuất hiện. Trong vòng sáng, Dương Tiễn mặc đồng phục chấp pháp từ từ hạ xuống, lơ lửng giữa không trung, áo choàng sau lưng bay phần phật.