Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 881: Đi theo Lưu Bá Khâm




Người máy Tần Quỳnh vươn tay phải ra, trên cánh tay hiện lên trận pháp phù văn. Cánh tay sắt thép rắc rắc rắc hình thành một thanh Kim Giản Tứ Lăng, lóe ra hàn quang.

"Rống!" Cự hổ gầm thét một tiếng, đột nhiên nhào ra, há cái miệng to như chậu máu, tản ra mùi tanh hôi.

Người máy dậm chân một cái. Ầm! Loạn thạch bắn tung tóe, thân thể cực lớn trực tiếp bật lên từ dưới đất, đồng thời nhào về phía cự hổ.

Trong không trung, hai bên va chạm gây ra một tiếng nổ cực lớn, cự hổ thê lương gầm vang, máu bắn tung tóe giữa không trung.

Người máy đánh tới cự hổ ở phía trước. Ầm! Cự hổ bị đánh vào một gốc đại thụ, đại thụ rung động kịch liệt, người máy nửa quỳ trên mặt đất, tay phải cầm Kim Giản Tứ Lăng xuyên thủng ngực cự hổ, đóng chặt nó trên thân cây, nửa cơ thể cự hổ đứng trên mặt đất khẽ co giật.

Đường Tam Tạng thở hổn hển, nhìn cảnh tượng đầy máu tươi trước mặt cùng với cự hổ đã chết kia, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, đây là cảm thụ chưa từng có.

Một lát sau, vẻ hưng phấn trong mắt Đường Tam Tạng thối lui, vội vàng chắp hai tay lại niệm: "A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!"

Người máy khổng lồ cuống quít đứng lên, Đường Tam Tạng trong phòng điều khiển đổ ra một ít mồ hôi lạnh. Vậy mà bần tăng lại sát sinh rồi, đây không phải là ý định của bần tăng.

Trên ngọn đồi cách đó không xa, Trấn Sơn Thái Bảo Lưu Bá Khâm ôm cung tiễn đứng thẳng, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, ai! Huyền Trang này có thể đánh đến như vậy, còn cần ta làm cái gì? Chính hắn cũng có thể xuyên qua Song Xoa Lĩnh mà, không được, như thế nào cũng phải chào hỏi.

Lưu Bá Khâm gỡ cung tiễn xuống, cung tiễn nhắm về phía người máy, một tay buông lỏng. Vù! Tiếng xé gió bén nhọn truyền ra.

Người máy Tần Quỳnh lập tức nghiêng người bắt lấy. Rắc! Mũi tên gãy nát trong bàn tay người máy, hai cái đèn lớn chiếu về hướng mũi tên bay tới.

Một thân ảnh giống như khỉ giẫm lên từng cây đại thụ nhảy vọt lao đến, hét lớn nói: "Yêu nghiệt phương nào dám làm càn ở Song Xoa Lĩnh!" Người còn chưa tới, giọng nói to lớn đã truyền đến, tựa như một trận sấm sét.

Lưu Bá Khâm dừng lại cách người máy không xa, cầm dao săn cảnh giác nhìn người máy.

Trong phòng điều khiển, Đường Tam Tạng vội vàng ấn nút trên tay cầm.

"Hủy bỏ chế độ tự vệ!"

Két!

Két!

Két!

Kim Giản trên cánh tay người máy thu nhỏ lại trở lại nguyên trạng, tay cầm chuyển động, cái nắp đang mở cũng khép lại.

Đường Tam Tạng ấn công tắc phía trên một cái, người máy lập tức nằm sấp xuống phía dưới, tạch tạch tạch biến hình một trận, trở thành một chiếc xe máy lần nữa.

Đường Tam Tạng mở cửa xe đi ra, hai tay chắp lại thi lễ mừng rỡ nói: "Bần tăng Đường Tam Tạng bái kiến thí chủ!"

Lưu Bá Khâm buông lỏng cảnh giác, kinh ngạc nói: "Vậy mà là người sống?"

Hắn đi qua đá hai cước vào chiếc xe máy, tò mò nói: "Đây là thứ đồ chơi gì?"

"Đây là xe máy Mặc gia nghiên cứu, cũng là công cụ của con dân Đại Đường ta."

"Không biết thí chủ xưng hô như thế nào?"

"Ta là thợ săn trong núi này, họ Lưu tên Bá Khâm, biệt danh Trấn Sơn Thái Bảo. Ta vừa mới ra ngoài, dự định tìm hai con sơn trùng ăn, bất ngờ đụng phải ngươi, thấy công cụ bước đi này của ngươi rất kỳ lạ, tưởng rằng có yêu ma gây họa nên mới xúc phạm, xin hãy thứ tội."

"Bần tăng là tăng nhân của Đại Đường giá hạ khâm sai đi Tây Thiên bái Phật cầu kinh, lúc nãy ta đi tới nơi này thì gặp phải mãnh hổ đi săn, may mắn bệ hạ ban cho xe máy phi phàm, như vậy mới có thể bảo vệ được tính mạng của ta."

Sắc mặt Lưu Bá Khâm lập tức thay đổi, khiếp sợ nói: "Thì ra là khâm sai của bệ hạ."

Sau đó hắn vội vàng hành lễ nói: "Không biết khâm sai đang trước mặt, có nhiều mạo phạm, xin hãy thứ tội."

Đường Tam Tạng vội vàng tiến lên đỡ Lưu Bá Khâm dậy, nói: "Thí chủ mau mời dậy, không cần đa lễ như vậy."

Lưu Bá Khâm đứng lên, cười ha ha nói: "Không gạt trưởng lão, ta ở chỗ này chuyên dựa vào việc đánh một ít lang hổ để kiếm sống, bắt chút xà trùng sống qua ngày, cho nên hiếm thấy người tới. Ngươi đã là người từ Đường triều đến, cũng coi như cùng quê với ta, nơi này còn là địa giới của Đại Đường, ta cũng là dân chúng Đường triều, ta và ngươi cùng chịu khí hậu hoàng vương, quả thật là người của một nước. Hôm nay ngươi nhất định phải theo ta đến nhà nghỉ ngơi, để ta tận tình làm địa chủ một chút."

Đường Tam Tạng chắp hai tay lại, khom lưng cảm kích nói: "Như vậy đa tạ thí chủ."

Lưu Bá Khâm nhìn về phía cự hổ bị xuyên thủng dưới tàng cây, không nhịn được khen ngợi nói: "Đại sư có thân thủ thật tốt, hôm nay ta sẽ vì đại sư làm món hổ hầm để ăn."

Hắn sải bước tiến lên, một tay bắt lấy đuôi cự hổ, không hề tốn chút sức lực kéo cự hổ đi về phía trước.

Đường Tam Tạng cũng chui vào xe máy, xe máy đứng lên, lần thứ hai biến thành một người máy, sải bước rầm rầm đi theo Lưu Bá Khâm tiến về phía trước.

Nơi Lưu Bá Khâm đi qua, độc trùng bỏ trốn, yêu thú chạy tán loạn, mãnh hổ lẩn trốn, trường xà ẩn tích. Đúng là Thái Bảo qua núi, vạn thú vô tung.

Hai người đi rất nhanh, lướt qua một sườn núi đột nhiên nhìn thấy một sơn trang. Trước sơn trang có một dòng suối nhỏ, trên dòng suối dựng một cây cầu đá, sau cầu đá là một con đường đá vụn.