Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 874: Cuối cùng cũng được ra ngoài




Bạch Cẩm cười ha hả: "Chỉ là một món Hậu Thiên Linh Bảo mà thôi, lẽ nào Phật Giáo cũng có hứng thú với Tam Giới Thương Thành và muốn gia nhập? Trẫm không ngại Tam Giới Thương Thành tạo phúc cho Tây Ngưu Hạ Châu."

Quan Thế Âm Bồ Tát cung kính đáp lời: "Có gia nhập Tam Giới Thương Thành hay không là do Phật Tổ quyết định, không phải ta có thể tự quyết.

Bần tăng trông thấy pháp bảo Dương Chi Ngọc Tịnh Bình mà ta từng đánh mất ở khu thuê pháp bảo của Tam Giới Thương Thành, Đại Đế có thể đưa ra một lời giải thích hay không?"

Bạch Cẩm cười sang sảng: "Trước tiên chưa nói đến chuyện Dương Chi Ngọc Tịnh Bình này không phải đồ ta cướp từ trong tay ngươi, mà là giáo chủ Tiệt Giáo ta giành được sau khi tiêu diệt Thần Ma Chi Chủ.

Cho dù ta cướp đồ của ngươi thì sao nào? Đó là pháp bảo của Xiển Giáo, bây giờ ngươi không còn là Từ Hàng Đạo Nhân của Xiển Giáo nữa, Quan Thế Âm Bồ Tát thuộc Phật Giáo có tư cách gì mà tìm ta đòi pháp bảo của Xiển Giáo?"

Quan Thế Âm Bồ Tát bình tĩnh cất lời: "Phản giáo không phải bản ý của ta, ta chỉ cầu đạo đồ."

Bạch Cẩm rướn người ra đằng trước, khí tức uy nghiêm cường đại toát ra từ trong cơ thể như thiên uy ập xuống, trấn áp một phương thiên địa.

Mặt Quan Thế Âm Bồ Tát lập tức biến sắc, nàng không kìm được lùi về sau một bước. Bạch Cẩm lại mạnh hơn rồi, chỉ riêng khí thế thôi đã đủ để áp chế mình, nếu giao chiến thì mình thua là cái chắc.

Bạch Cẩm cười gằn: "Cầu đạo đồ? Huyền môn có ba nghìn đại đạo mà lại không có đạo ngươi cần ư?"

Quan Thế Âm Bồ Tát chắp hai tay trước ngực, cúi đầu niệm: "Nam Mô A Di Đà Phật, nguyện vọng của bần tăng là phổ độ chúng sinh."

"Từ Bi đạo cũng là một trong ba nghìn đại đạo.

Thôi, ta không tranh cãi với ngươi, ta sẽ không đời nào trả Dương Chi Ngọc Tịnh Bình cho ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn thuê thì người làm sư huynh này sẽ không tuyệt tình quá mức, ngươi trả tiền là được."

Quan Thế Âm Bồ Tát thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ta hiểu, đa tạ sư huynh!"

"Đi thong thả, không tiễn!"

Quan Thế Âm Bồ Tát xoay người đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi Điểu Sào, thân ảnh nàng biến mất trong Phật quang.

Cô Lương từ vườn trái cây bên cạnh đi ra, trong túi nhỏ trên y phục đựng đầy đồ, miệng hãy còn đang gặm một quả táo to.

Bạch Cẩm ra khỏi đại điện hỏi: "Cô Lương, ngươi từng nghe nói đến Kinh Hà Long Vương bao giờ chưa?"

Cô Lương gật đầu như gà mổ thóc: "Ta biết! Nghe nói hắn vi phạm Thiên quy, bị chém đầu trên Trảm Long Đài."

Bạch Cẩm nhỏ giọng thì thầm: "Quả nhiên đã bắt đầu rồi sao?"

"Sư huynh, ngươi nói cái gì bắt đầu rồi?"

"Ngươi đi tìm Thạch Cơ đến đây. Thôi, vẫn nên tìm Dương Tiễn thì hơn!"

"Vâng!" Cô Lương gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

...

Một đạo quan đứng sừng sững trên Liên Hoa Sơn ở Hạ Giới, tuyết lớn ngợp trời khoác tấm áo bạc cho đỉnh núi.

Đằng trước đạo quan có một hồ nước, nước trong hồ gợn sóng lăn tăn, từng con cá chép bơi qua bơi lại trong đó. Mùa đông nước không đóng băng, trái lại còn bốc hơi nóng nhè nhẹ, hoa sen vẫn tươi tốt như thường.

Một chiếc thuyền nhỏ đỗ trước cửa động ở giữa hồ, một đạo nhân trung niên ngồi xếp bằng trên đó.

Trong lòng núi, Tôn Ngộ Không biếng nhác nằm trên cột đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời, uể oải cất lời: "Tiểu đạo sĩ, các ngươi phạt lão Tôn ta chép kinh thư, ta cũng đã chép xong. Ngươi đi hỏi Câu Trần Đại Đế xem khi nào mới thả lão Tôn ra ngoài."

Giọng Huyền Ngọc Tử tràn đầy bất đắc dĩ: "Đại Thánh, ngài đã hỏi nhiều lần lắm rồi. Thiên Đình không truyền chỉ thì chúng ta không dám thả ngài ra ngoài.

Nếu ngài thấy buồn chán, hay là lại chép thêm kinh thư?"

"Không chép nữa, không chép nữa! Không thả lão Tôn ra khỏi đây thì ta tuyệt đối không chép nữa."

"Tôn Ngộ Không!" Đột nhiên, một giọng nói lớn vang vọng trong thiên địa.

Tôn Ngộ Không lập tức bật dậy trên cột đá, vừa vò đầu gãi tai vừa ngẩng đầu nhìn vòm trời.

Huyền Ngọc Tử cũng lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, đanh giọng nói: "Đạo hữu phương nào đến Liên Hoa Sơn, mời hiện thân gặp mặt."

Trên Liên Hoa Sơn tỏa ra một đạo Phật quang, Quan Thế Âm Bồ Tát hiện ra trong Phật quang, Mộc Tra đứng bên cạnh.

Huyền Ngọc Tử chắp tay thi lễ chào hỏi: "Thì ra là pháp giá của Quan Thế Âm Bồ Tát đến, Huyền Ngọc Tử của Tam Thanh Quan tham kiến Quan Thế Âm Bồ Tát."

Quan Thế Âm Bồ Tát khẽ gật đầu, giọng nói thật lớn văng vẳng trong thiên địa: "Tôn Ngộ Không, khi xưa ngươi không tuân thủ Thiên quy, náo loạn Thiên Đình, phạm lỗi trên Thiên Đình, bây giờ bị Câu Trần Đại Đế trấn áp dưới Liên Hoa Sơn này, ngươi đã biết tội chưa?"

"Biết rồi, biết rồi, lão Tôn biết lỗi từ lâu rồi."

"Hiện giờ Phật Giáo đang hưng thịnh, bần tăng nhận phật chỉ đến Đông Thổ tìm người đi lấy kinh.

Ngươi có đồng ý làm đồ đệ của hắn, đi Tây Thiên một chuyến để lấy công chuộc tội, đảm bảo ngươi thoát khỏi tai kiếp không?"

Hai mắt Tôn Ngộ Không chợt sáng ngời, hắn gào to: "Quan Thế Âm Bồ Tát, lão Tôn ta từng nghe danh hào của ngươi, nhưng lời ngươi nói có được tính không?"

Giọng nói lớn của Quan Thế Âm Bồ Tát vang lên: "Đương nhiên là lời ta nói được tính!"

"Lẽ nào ngươi còn có thể làm chủ của Câu Trần Đại Đế?"

"Bần tăng không thể làm chủ của Câu Trần Đại Đế, nhưng Câu Trần Đại Đế đã đồng ý với bần tăng việc này."

Tôn Ngộ Không lập tức mừng như mở cờ trong bụng, cuối cùng thì lão Tôn ta cũng có thể ra ngoài rồi. Hắn phấn kích cười khùng khục: "Được, lão Tôn ta đồng ý. Ngươi mau thả lão Tôn ta ra ngoài!"

"Khi nào người đi lấy kinh đến, ngươi ắt có thể thoát khỏi vây khốn. Sau này, nếu ngươi chịu khó bảo vệ người đi lấy kinh đến phương Tây thì cũng có thể tu thành chính quả." Tường vân chở Quan Thế Âm Bồ Tát và Mộc Tra đi về phía Tây.

Trong sơn động, Tôn Ngộ Không cười ha ha đầy hưng phấn: "Có thể ra ngoài! Rốt cuộc lão Tôn có thể ra ngoài rồi! Ha ha, năm trăm năm rồi, lão Tôn ta chép kinh suốt năm trăm năm ròng, cuối cùng cũng được ra ngoài."

Trước cửa sơn động, Huyền Ngọc Tử khẽ nở nụ cười: "Chúc mừng Đại Thánh!"