Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 843: Rốt cuộc ngươi hiểu kiểu gì




Nguyên Thủy Thiên Tôn đi tới hậu viện, liếc mắt liền thấy Thái Thượng đang ở đó thản nhiên thưởng trà, lập tức tiến lên gọi: "Đại huynh, ngươi cũng không thể làm tra nam được! Loại chuyện như bội tình bạc nghĩa này tuyệt đối không thể làm!"

"Phốc ~" Thái Thượng phun ra một miệng nước trà, khó có thể tin nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy?

Nguyên Thủy Thiên Tôn đi tới trước mặt Thái Thượng ngồi xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Thái Thượng: "Đại huynh, có một số việc đã làm thì phải nhận, chúng ta tu hành phải đi con đường đàng hoàng chính đạo, há có thể đi con đường bội tình bạc nghĩa? Như vậy so với hai vị phương Tây kia có khác gì nhau đâu?"

"Ha ha ~ Đại huynh, nghe nói ngươi phạm lỗi tác phong sinh hoạt? Ta vội vàng tới xem một chút." Thông Thiên giáo chủ cười ha ha đi từ bên ngoài vào, cũng tới trước bàn gỗ ngồi xuống.

Thái Thượng đau đầu nói: "Rốt cuộc các ngươi có ý gì?"

"Đại huynh, chúng ta không được làm tra nam!"

"Đại huynh, tác phong sinh hoạt phải nên nghiêm cẩn."

Nguyên Thủy và Thông Thiên đồng thanh nói.

Sau khi nói xong hai người liếc nhau, lần đầu tiên có cảm giác hóa ra chúng ta vẫn rất ăn ý!

Thái Thượng chỉ một ngón tay vào mặt Thông Thiên tức giận nói: "Cái gì mà phạm lỗi tác phong sinh hoạt, ngươi nói lại cho ta nghe lần nữa?"

Thông Thiên tằng hắng một cái, trên mặt hiện vẻ tươi cười nói: "Đại huynh, nghe nói ngươi đứng núi này trông núi nọ, bội tình bạc nghĩa với đạo lữ năm xưa, đây không phải là có vấn đề trong tác phong sinh hoạt sao?"

Thái Thượng bỗng nhiên trợn to hai mắt, tức giận kêu lên: "Ai nói vậy?"

Nguyên Thủy tức giận nói: "Trước hết ngươi đừng quan tâm ai nói? Có đúng là sau khi Thái Thượng Lão Quân trở về vị trí cũ, hắn vẫn luôn không gặp Đồ Sơn Tích Ngọc không?"

Khí thế của Thái Thượng chợt sững lại, hắn sốt ruột biện giải: "Đó là có nguyên nhân..."

Thông Thiên cắt ngang: "Đại huynh, ngươi chỉ cần nói là phải hay không!"

"Thì phải, nhưng thân phận của ta..."

Nguyên Thủy Thánh Nhân lại cắt ngang: "Thân phận? Thân phận Tam Thanh chúng ta chính là dòng chính của Bàn Cổ, từ trước đến nay đi đứng ngồi nằm đều luôn đoan chính, cũng không làm tra nam!"

Thông Thiên cười ha hả nói: "Không sai, trước đây Đại huynh ngươi từng nói với ta, sai rồi thì sửa."

Nguyên Thủy cũng nghiêm túc nói: "Đại huynh, trước đây ngươi cũng từng nói với ta, đừng nên vì cái lợi của bản thân mình mà tổn thương người khác."

Hai người mỗi người một câu khiến Thái Thượng nhức hết cả đầu, khí thế bị áp đã thấp lại càng thấp hơn.

Lần đầu tiên Thái Thượng phát hiện hai người đệ đệ không bớt lo của mình liên hợp lại còn trở nên lợi hại như vậy?

Hiện tại Thái Thượng Thánh Nhân cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hóa ra là vì Đồ Sơn Tích Ngọc đã tới. Ài ~ Ta cũng biết sau khi ta bảo vệ nàng ở Tây Hải, chuyện này sẽ không thể dối gạt giấu giếm được nữa.

Thái Thượng bất đắc dĩ nói: "Hai vị hiền đệ, có thể cho ta một cơ hội giải thích không..."

Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: "Ngươi giải thích đi ~"

Thái Thượng trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, cảm thán nói: "Ta là Thánh..."

"Quên đi, ngươi không cần giải thích nữa."

Thái Thượng nghẹn lời, tâm tình dâng trào hồi lâu tiêu tan trong nháy mắt. Hắn im lặng nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, rốt cuộc ngươi muốn ta giải thích hay không muốn ta giải thích.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nghiêm túc nói: "Mặc kệ ngươi có lý do gì, làm tra nam là lỗi của ngươi rồi. Ta đã phân phó Bạch Cẩm để hắn đi trợ giúp Đồ Sơn Tích Ngọc trước, về sau ngươi không được trách hắn."

Thông Thiên Thánh Nhân cũng gật đầu nói: "Ta cũng đã bảo Bạch Cẩm, phạm sai lầm thì sửa, không thể để mắc thêm lỗi lầm nữa, đây cũng là những gì mà trước đây ngươi giáo dục ta."

Nguyên Thủy một câu Thông Thiên một câu, Thông Thiên một câu Nguyên Thủy một câu, hai người biểu hiện cực kỳ ăn ý. Một người nói tra nam, một người nói tác phong sinh hoạt có vấn đề, nói đến mức cái đầu của Thái Thượng Thánh Nhân to ra, dốc toàn lực biện giải ứng phó, kết quả biện giải hết nửa ngày mà hai người lại chẳng nghe chút nào.

...

Đồng thời ở Thiên Đình bên kia, Từ Đồ Sơn Tích Ngọc tiến vào Đâu Suất Cung. Cửa lớn Đâu Suất Cung vẫn đóng chặt, cho đến một ngày một đêm sau đó, cửa lớn Đâu Suất Cung mới ầm ầm mở ra.

Trong đại điện ở Đâu Suất Cung, Thái Thượng Lão Quân quần áo ngăn nắp sạch sẽ ngồi ngay ngắn trên chủ vị.

Bạch Cẩm đứng ở phía dưới, đôi mắt nhỏ thẳng tắp đảo loạn.

Thái Thượng Lão Quân lạnh lùng nói: "Bạch Cẩm, ngươi được lắm! Lại dám đùa giỡn ta."

Vẻ mặt Bạch Cẩm hèn hạ ủy khuất kêu: "Sư bá, đệ tử nào dám đùa giỡn ngài chứ! Ở trong lòng đệ tử, sư bá ngài là thiên, là địa, mệnh lệnh của ngài không thể làm trái."

"Ta hỏi ngươi, ta sai Kim Giác truyền cho ngươi ba câu, ngươi không nghe được sao?"

"Đệ tử nghe được, đệ tử hoàn toàn dựa theo ý của sư bá ngài mà làm, dẫn bá mẫu đi tới an toàn."

Thái Thượng Lão Quân không nhịn được nói: "Ta bảo ngươi dẫn nàng tới hồi nào? Rốt cuộc ngươi hiểu kiểu gì?"

Bạch Cẩm dựng thẳng một ngón tay lên, nghiêm túc nói: "Sư bá, câu nói đầu tiên của ngài chẳng phải là hoa nở xán lạn, điêu linh héo rũ, nhi đồng vui cười, lão nhân tuổi xế chiều. Quá khứ rốt cuộc cũng chỉ là quá khứ, tương lai đã không còn như trước."

Thái Thượng Lão Quân gật đầu nói: "Không sai!"

Bạch Cẩm bỗng vỗ tay một cái, nói: "Vậy thì đúng rồi mà ~

Ý của sư bá ngài đã rất rõ ràng rồi!

Lạc hồng không phải vật vô tình, hóa thành cành xuân bảo hộ hoa, hoa nở hoa tàn là một lần luân hồi.

Nhi đồng, lão giả từ khi sinh ra đến khi chết đi, từ thuở ấu thơ đến lúc già họm hẹm cũng là một lần luân hồi.

Cho nên đệ tử hiểu rằng ý của sư bá ngài là cảm tình cũng là một loại luân hồi, cầm lên rồi lại buông xuống, hiện tại đã đến lúc cầm lên."