Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 838: Nổi giận sẽ dễ bị Thiên Ma áp chế




Ngân Giác đồng tử từ xa lon ton đi đến, miệng ngậm một cọng cỏ, thấy Bạch Cẩm thì hai mắt liền sáng lên, cười vẫy tay kêu: "Sư huynh~"

Bạch Cẩm cũng đáp lại: "Sư đệ, vừa trở về à?"

"Không nha, ta vẫn luôn ở nơi này, sư huynh các người đây là muốn đi rồi phải không?"

Bạch Cẩm tùy ý nói một câu: "Đúng vậy! Đại sư bá không có ở nhà, chúng ta tính đi rồi ngày mai lại tới!"

Kim Giác đồng tử phía sau cuống quýt xua tay liên tục, Đại Ngưu Giác cũng không ngừng lắc đầu.

Ngân Giác đồng tử mờ mịt nói: "Không ở nhà? Sư phụ vẫn luôn ở đây mà!"

Xong đời~ Kim Giác đồng tử lấy tay đỡ trán, trên đầu Đại Giác Ngưu cũng tràn ngập vạch đen.

Bạch Cẩm quay đầu nhìn thoáng qua, Đại Giác Ngưu lập tức cúi đầu, lấy cọng cỏ linh chi ra khỏi miệng, ta cái gì cũng không biết.

Đồ Sơn Tích Ngọc vội vàng hỏi: "Lí Nhĩ hắn ở đâu?"

Ngân Giác lập tức nhíu mày, bất mãn nói: "Ngươi là ai, dám gọi thẳng tên tục của sư phụ."

"Ngân Giác, không được vô lễ, đây chính là vị thê tử ở dưới Hạ Giới của sư phụ."

Ở phía sau, trong lòng Kim Giác đồng tử run lên. Quả nhiên là đạo lữ của sư phụ, có phải ta đã đắc tội sư mẫu rồi? Liệu ngày tháng sau này có còn tốt đẹp không đây? Xong đời rồi, sư phụ người hại ta rồi!

Kim giác đồng tử giậm chân đùng đùng lên sàn nhà, như muốn khoét một cái lỗ lớn để chui xuống.

Sắc mặt của Ngân Giác đồng tử thay đổi, kinh hãi kêu lên: "Thê tử của lão gia!”

Hắn nhanh chân chạy tới cúi đầu chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Không biết lão mẫu ở trước mặt, mong lão mẫu thứ tội.”

Đồ Sơn Tích Ngọc nghiêm túc hỏi: "Lí Nhĩ đâu rồi?”

Ngân Giác đồng tử chìa tay cười nói: "Lão mẫu đi theo ta, ta dẫn người đi tìm lão gia. Ta tận mắt nhìn thấy lão gia tiến vào mật thất dưới lòng đất, mãi vẫn không đi ra.”

Ngân Giác đồng tử lập tức biến thành tay sai, khom người cười cười dẫn Đồ Sơn Tích Ngọc đi về phía Thiên Viện.

Trong một gian mật thất bí mật dưới Đâu Suất Cung, Thái Thượng Lão Quân ngồi xếp bằng trên giường đá, sắc mặt thay đổi, cuối cùng thở dài một hơi.

Ai! Có lẽ bây giờ bọn hắn đã đi rồi! Thực ra, có lẽ ta nên đi ra ngoài để gặp mặt Tích Ngọc. Trong lúc vẻ mặt hắn có hơi ngẩn ngơ…

Ầm!

Cánh cửa mật thất mở ra, vài bóng người đứng trước cửa, dẫn đầu là Đồ Sơn Tích Ngọc.

Hắt mắt Thái Thượng Lão Quân đột nhiên mở to, tim đập kịch liệt, nàng... sao nàng lại tìm được nơi này?

Ngân Giác ở bên cạnh cười hì hì, nói: "Lão mẫu, người xem ta nói có sai đâu? Lão gia thật sự ở trong mật thất mà, ta tận mắt nhìn thấy người đi vào thông đạo này.”

Trong mắt Đồ Sơn Tích Ngọc lóe lên một tia kích động, sau đó bình tĩnh trở lại, nói: "Bạch Cẩm, Ngân Giác, các ngươi ra ngoài trước đi.”

Bạch Cẩm nở một nụ cười thân thương với Thái Thượng Lão Quân rồi quay người rời đi với Ngân Giác.

Cánh cửa mật thất đóng sầm lại.

Thái Thượng Lão Quân thầm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng tràn đầy bất an, cố nặn ra một nụ cười.

Đồ Sơn Tích Ngọc chậm rãi đi về phía Thái Thượng Lão Quân, từng bước thay đổi, mái tóc đen mỹ miều biến thành tóc bạc, trên làn da mịn màng xuất hiện nếp nhăn, trong nháy mắt từ một thiếu nữ xinh đẹp biến thành một phu nhân tuổi già sức yếu, tay chống gậy gỗ đầu rồng khô héo.

Sắc mặt Thái Thượng Lão Quân bỗng chốc hốt hoảng, như thể trở lại nhân gian khi xưa, trong sân nhỏ có cái hàng rào, giống hệt như trước kia.

Thái Thượng Lão Quân tỉnh táo lại, không nhịn được nói: "Tích Ngọc, ta không cố ý trốn ngươi."

"Bạch Cẩm nói rằng ngươi có nỗi khổ tâm, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội để giải thích.”

"Khi xưa lúc ở nhân gian, chúng ta đã nói là sẽ yêu nhau cả đời.”

Sắc mặt Đồ Sơn Tích Ngọc không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Đúng vậy! Ta đây vẫn chưa hết một đời!”

Thái Thượng Lão Quân mở to mắt, cả đời của ngươi? Cả đời của ngươi có thể trải qua vô số lượng kiếp lận.

"Cho ngươi thêm một cơ hội giải thích!”

"Thực ra…”

"Thực ra…”

Nguyên thần của Thái Thượng Lão Quân chuyển động cực nhanh hòng để tìm cớ, phải lấy lý do nào đây? Thực ra ta mắc bệnh nan y? Hay là nói thực ra ta bị mất trí nhớ, chỉ vừa mới nhớ lại gần đây?

Sắc mặt Đồ Sơn Tích Ngọc sa sầm, lạnh lùng nói: "Ngươi không giải thích, ta sẽ cho rằng ngươi bị thần nữ Thiên Đình câu hồn!”

"Ta tuyệt đối không có! Ngươi đừng có vu oan.”

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Tiếng đánh nhau kịch liệt phát ra từ mật thất, kèm theo còn có tiếng kêu rên khe khẽ.

Phía bên kia, Bạch Cẩm và Ngân Giác cùng nhau bước ra khỏi mật thất.

Kim Giác và Đại Giác Ngưu đứng thẳng ở bên ngoài.

Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Được nha! Đều đã lớn hết rồi, ngay cả ta mà cũng dám lừa.”

Kim Giác đồng tử cúi đầu thở dài, vẻ mặt như muốn khóc, nói: "Sư huynh, đây là ý của lão gia, bọn ta không thể không nghe theo...”

Đại Giác Ngưu cũng đứng thẳng người, chụm hai chân trước vào nhau, chắp tay thi lễ hai cái nói: "Ta cảm thấy nổi giận sẽ dễ bị Thiên Ma áp chế.”

"Tâm ta viên mãn, chân linh vô cấu, không sợ Thiên Ma!

Thôi bỏ đi, không sao cả, tất cả những gì cần làm cũng đã làm xong rồi, ta đi đây!” Bạch Cẩm phất tay áo, phóng khoáng rời đi.

Kim Giác cung kính nói: "Sư huynh đi thong thả!”

"Ụm bò...”