Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 811: Thế sự vô thường




Tất cả đều là dị chủng từ viễn cổ, là hậu duệ của Thần Thú.

Thân Công Báo đè nén lửa giận, lạnh lùng nói: "Không ngờ Tây Hải Long Cung chẳng những liên hệ với Phật Giáo mà còn cấu kết với Yêu Đình viễn cổ, Thiên Đình đã xem thường Tây Hải rồi.”

Lỏa Ngư sờ sờ hai chòm râu dê của mình, nhếch miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn, cất tiếng cười quái dị rồi nói: "Thân Công Báo, ngưỡng mộ đại danh của ngươi đã lâu, nghe nói ngươi sẽ có một loại thần thông, gọi là “Hô danh định sinh tử”, có muốn gọi tên ta hay không?

Đến đây, cũng nói câu “Đạo hữu, xin dừng bước” với ta xem!”

"Ta không biết loại thần hông “Hô danh” gì kia.”

Thân Công Báo quay đầu nhìn ba viên minh châu trên không trung, ba tòa đại trận trong minh châu hình thành một tấm lưới lớn màu vàng bao phủ Hải Nhãn của ba vùng biển.

Thân Công Báo lạnh mặt quát: "Mời chư vị đạo hữu giúp ta một tay!"

Hai mắt Lỏa Ngư lập tức lạnh đi, hắn quát: "Giết!" Rất nhiều yêu ma đồng thời lao đến chỗ Thân Công báo và các tiên thần khác.

Trong nháy mắt yêu ma cuồn cuộn, máu bắn tận trời, tiên pháp, yêu thuật đại chiến không ngừng, từng tên yêu vương, từng vị tiên thần không ngừng chém giết lẫn nhau.

Cường giả của Đông Hải Long cung, Nam Hải Long cung, Bắc Hải Long Cung, Tây Hải Long Cung đều cất tiếng hét phẫn nộ rồi gia nhập trận chiến.

Toàn bộ hậu cung Tây Hải trở nên hỗn loạn, tiên thần bảo trì trung lập chung quanh hết lui lại lui, dao động ầm ầm không ngừng lan ra bốn phía.

Tại Thanh Khâu Hồ tộc, một nữ tử cất tiếng hỏi: "Tích Ngọc tỷ, chúng ta có cần làm gì hay không?"

Đồ Sơn Tích Ngọc vẫn giữ được bình tĩnh, nàng nói: " Phật Giáo, Yêu tộc hợp lực tính kế Thiên Đình, chúng ta không thể nhúng tay vào, để tránh mang đến tai nạn cho Thanh Khâu.”

Hồ tiên của Thanh Khâu đứng gần đó đều gật gật đầu, Hồ tộc của Thanh Khâu không đủ sức để chống chọi với bất cứ phe nào trong hai phe đó.

Trở lại chúng tiên thần, Dương Tiễn buông tay Ngao Thốn Tâm ra.

Ngao Thốn Tâm bật khóc: “Nhị ca, ta... ta thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Ta cũng không biết vì sao mà phụ vương ta lại phản bội Thiên Đình!

Dương Tiễn bình tĩnh nói: "Ta tin ngươi! Tam ca ngươi đâu rồi?"

"Ta không biết, lúc nãy hắn đưa Vạn Thánh Công Chúa vào trong cung điện rồi không thấy đâu nữa.”

Dương Tiễn đột nhiên đưa mắt nhìn về phía hậu cung, chẳng lẽ kẻ điều khiển trận chiến này chính là Ngao Liệt?

Một con rồng từ bên ngoài bay vút đến hậu cung, dừng lại bên người Dương Tiễn rồi hiện ra hình người, hóa ra chính là Ngao Bính.

Ngao Bính vội vàng nói: "Nhị ca, cả Tây Hải đã bị phong tỏa, không thể mở được, chúng ta cũng không thể truyền tin ra ngoài.”

Dương Tiễn siết chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhẫn Đao trong tay, gương mặt hắn nghiêm nghị: "Vậy thì giết!"

Trên tay Ngao Bính bỗng hiện ra Phương Thiên Họa Kích, hai người đồng thời lao lên phía trước, giống như hai mũi tên sắc bén xuyên qua chiến trường hỗn loạn, đâm thẳng vào Vạn Phật đại trận.

Ầm! Vạn Phật đại trận bỗng nổi lên vô số gợn sóng.

Rầm! hai người đồng thời bị bắn ngược lại, cả hai nhanh nhẹn đạp vào không trung, phát ra từng tiếng vang rầu rĩ.

"Giết!”

"Gừ!”

Hai tên yêu lao tới chỗ Dương Tiễn và Ngao Bính.

Ngao Thốn Tâm đứng ở xa xa chỉ biết rơi nước mắt, một bên là phụ vương, một bên là Nhị ca, hai bên tranh đấu như vậy chẳng khác nào móc tim nàng ra mà giày xéo. Sau nhiều lần do dự, nàng quyết tâm đi về phía trước một bước nhưng lại bị một bàn tay trắng như ngọc khoác lên vai cản lại.

Ngao Thốn Tâm vội vàng quay đầu nhìn lại, kinh ngạc kêu lên: "Mẫu hậu!"

Long Mẫu bình tĩnh nói: "Chớ ra tay, cứ đứng ngoài cuộc đi.”

"Mẫu hậu, ngài biết đúng không? Vì sao phụ vương lại phản loạn Thiên Đình?"

Long Mẫu nói: "Hắn lại truy tìm Đạo của hắn.”

...

Ngao Bính, Dương Tiễn xông vào chiến trường, thực lực nửa bước Đại La cộng thêm truyền thừa từ Thánh Nhân giúp cả hai có thực lực siêu phàm. Dù ngươi có là dị chủng từ thời viễn cổ hay là kẻ có huyết mạch Thần Thú, tất cả đều không địch lại được một nhát đao, một mũi kích của hai người. Uy thế của bậc Tư Pháp Thiên Thần hiển lộ hết thảy.

Trong hậu cung, Cửu Đầu Trùng và Vạn Thánh Công Chúa trốn ở một góc, kinh hãi nhìn rất nhiều yêu thần liều chết đánh nhau phía trên.

Vạn Thánh Công Chúa bối rối: "Cửu lang, hiện tại chúng ta nên làm cái gì? Chúng ta không trốn thoát được đâu nhỉ?"

Cửu Đầu Trùng trầm giọng nói: "Tây Hải xảy ra chuyện rồi, mà địa điểm chính là hậu cung này.”

Trong mắt Cửu Đầu Trùng tỏa ra hào quang nóng rực, mơ hồ mang theo kích động: "Chỉ cần tìm được nguồn gốc của sự dị thường này thì chúng ta sẽ có đường sống, ngày sau còn có thể tìm được nhiều chỗ dựa lớn hơn, không bao giờ sợ Tây Hải nữa. Đi!” Hai người lập tức chui ra khỏi hậu cung.

Tại chiến trường bên ngoài, Dương Tiễn bổ xuống một đao, ánh đao rực rỡ xé rách một con dị thú trước mặt, nguyên thần của nó nát bấy, khí huyết tinh tràn ngập.

Trong lòng Dương Tiễn đột nhiên dâng lên một luồng cảm giác lạnh lẽo, cảm giác khủng hoảng như đại nạn sắp giáng xuống đang đè lên sau lưng hắn. Hắn vội vàng xoay người, thiên nhãn trên trán mở ra, một đạo thần quang bắn ra từ thiên nhãn, đi thẳng ra vạn dặm bên ngoài.

Rầm! Biển sâu vạn dặm bên ngoài vừa nổ tung, hình thành một vòng xoáy hỗn loạn.

Trong vòng xoáy, một thanh niên tóc xanh đi ra khỏi đó, một cái lưỡi rắn thò ra khỏi đôi môi đỏ tươi, trong con mắt tam giác là khí tức lạnh như băng.

Thanh niên này hất mái tóc thướt tha màu xanh lục, vung trường kiếm kỳ lạ trong tay, đồng thời cất giọng yêu dị nói: "Tiểu oa nhi chống lại Thiên Đình ngày trước giờ đây đã phục vụ cho Thiên Đình. Khà khà, đúng là thế sự vô thường!"

Dương Tiễn bất giác siết chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhẫn Đao trong tay, giọng nói nặng nề: "Yêu Thần Thanh Xà Lang Quân!"

Đông đảo tiên thần vây xem đều giật mình, Yêu Thần của Yêu tộc là Đại La Kim Tiên.