Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 778: Nương nương ngày càng khó hầu hạ




Một tia sáng màu xanh đáp xuống Điểu Sào, tia sáng tan đi liền hóa ra Thanh Loan.

Thanh Loan cất tiếng gọi: "Sư huynh ở nhà không?"

Bạch Cẩm từ trong Điểu Sào đi ra, cười nói: "Thảo nào sáng giờ ta cứ nghe thấy tiếng hỉ thước kêu, thì ra là sư muội tới cửa, thật là đáng mừng.”

“Sư huynh, lát nữa rồi ngươi không cười nổi nữa đâu. Phiền sư huynh đi theo ta một chuyến!”

Thanh Loan nhìn Bạch Cẩm với ánh mắt không hữu hảo, vừa nghĩ đến lần trước bản thân phải chắn nạn cho Bạch Cẩm, lỡ uống bát canh độc thuộc về hắn là nàng lại khó chịu, lần này rốt cục có thể nhìn thấy cảnh Bạch Cẩm sư huynh ăn thiệt, nương nương mau mau cần roi da đánh hắn!

“Sư muội mời, ta nào dám trì hoãn, không biết muốn đi nơi nào?”

"Nương nương đã sắp xếp! Đi thôi!" Thanh Loan cười với hắn, dưới chân sinh mây, nhanh chóng bay về hướng xa xa.

Bạch Cẩm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, vội vàng đuổi theo, hắn bay bên cạnh Thanh Loan, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Không được, ta phải tìm hiểu tình hình còn chuẩn bị ứng phó.

Bạch Cẩm treo lên nụ cười thân thiết, hỏi: "Sư muội, ăn chưa?"

"Tiên thần chúng ta không cần ăn.”

"Không cần cũng vẫn phải ăn một chút! Nương nương từng có một câu nói rất hay, chỉ có mỹ thực là không thể phụ bạc.”

Thanh Loan sửng sốt, nương nương đã nói như vậy sao?

"Sư muội, nếu có thời gian rảnh thì có thể đến Điểu Sào của ta, ta làm cho sư phụ và sư muội một ít đồ ăn ngon, sau khi ngươi trở lại Oa Hoàng Thiên có thể hiếu kính nương nương, nương nương cảm nhận được hiếu tâm của ngươi, nhất định sẽ rất vui.”

Hai mắt Thanh Loan sáng lên, ý tưởng này của Bạch Cẩm sư huynh hình như cũng được lắm! Lập tức cười nói: "Đa tạ sư huynh!"

Bạch Cẩm cười ha ha nói: "Như vậy mới đúng! Sư muội nên cười nhiều hơn, ngươi cười lên đáng yêu biết bao, tựa như hoa vậy.”

Thanh Loan nghĩ thầm, nếu ngươi trúng độc thì có cười được hay không.

Bạch Cẩm lặng lẽ hỏi. “Sư muội, nương nương tìm ta có chuyện gì vậy!”

Thanh Loan lắc đầu nói: "Chuyện của nương nương, ta cũng không biết!"

Bạch Cẩm nghẹn họng, lần này có vẻ Thanh Loan không dễ lừa nhỉ! Hắn lập tức tỏ vẻ kinh ngạc: "Sư muội, một thời gian không gặp, ngươi càng ngày càng xinh đẹp.”

Thanh Loan sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của mình: "Vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, trong toàn bộ Hỗn Độn, ngoại trừ nương nương là ngươi xinh đẹp nhất.”

Thanh Loan mừng ra mặt, trong lòng thầm cười, kỳ thật ta cũng cảm thấy như vậy.

"Mà tu vi sư muội cũng có tiến bộ, thành tựu chí cường chi liệt chỉ trong nay mai! Sư muội có chứng đạo thành thánh chi tượng mà!”

“Kỳ thật cũng mới tinh tiến một chút thôi!” Thanh Loan không được ý cười.

Thanh Loan ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Hình như có liên quan đến Tôn Ngộ Không.”

Tôn Ngộ Không? Bạch Cẩm đăm chiêu, trong tay hắn hiện lên một hộp trà, đưa cho Thanh Loan rồi cười nói: "Sư muội, đây là một hộp trà ngon mà ta rất quý, chính là trà thái từ câu gốc của loại trà Thái Cực, nghe nói sư muội thích uống trà, ta xin tặng cho sư muội.”

Mắt Thanh Loan lóe sáng, vội vàng nói: "Chính là cây trà gốc chỗ Thái Thượng thánh nhân?"

Bạch Cẩm gật gật đầu nói: "Đúng vậy!"

Trong đầu Thanh Loan lập tức nhảy ra tiểu nhân vận hắc y, tức giận kêu gào: “Không thể nhận nó, hắn chính là đầu sỏ hại ngươi trúng độc?

Lại một tên tiểu nhân vận bạch y nhảy ra, hưng phấn kêu lên: "Có thể, có thể, ngươi trúng độc là do ngươi ham ăn, có liên quan gì tới sư huynh ngoan ngoãn hiền lành đâu?"

Hắc y tiểu nhân hai tay chống nạnh, tức giận nói: "Vậy cũng không thể nhận, hắn đang hối lộ ngươi đó! Ngươi phải có phẩm hạnh của mình, phải thận trọng!"

Bạch y tiểu nhân phản bác: "Có thể nhận! Đây không phải hối lộ, mà là tình nghĩa qua lại chân thành giữa sư huynh muội."

"Không thể nhận!"

"Có thể nhận!

"Không thể nhận!"

"Có thể nhận!

"Không thể nhận!"

"Có thể nhận!

...

Hai tên tiểu nhân để hai tay chống nạnh, húc đầu vào nhau, cãi cọ ầm ĩ, tranh luận gay gắt, không nhượng bộ chút nào, vô cùng kiêu ngạo.

Một ngón tay hư ảo xuất hiện, khẽ búng một phát. Bộp! Hắc y tiểu nhân kêu gào thảm thiết, bay vào trong hư vô.

...

Bên ngoài, Thanh Loan thuận thế nhận hộp lễ vật rồi cười khanh khách nói: "Sư huynh, thế này thì ngại quá, thật sự là khiến sư huynh tốn kém rồi." Nàng lật tay, hộp lễ vật biến mất dạng.

Bạch Cẩm mỉm cười: "Sư muội có biết nguyên nhân cụ thể không?"

Thanh Loan nói nhỏ: ": "Hình như là nương nương bất mãn vì ngươi nhúng tay vào chuyện Tôn Ngộ Không."

Bạch Cẩm giật mình, tại sao nương nương lại bất mãn?"

"Sư muội, dạo này tâm trạng nương nương thế nào?"

"Đương nhiên là không tốt! Từ khi Phật Hưng lượng kiếp bắt đầu, nương nương ngày càng khó hầu hạ, ta và Thải Phượng phải trải qua những tháng ngày khổ cực!"

Bạch Cẩm thầm chột dạ, nhẩm tính xem trong bảo khố của mình có cái gì có thể tặng Nữ Oa nương nương. Ồ, hình như thật sự có một thứ. Cõi lòng hắn lập tức an ổn hơn nhiều.