Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 773: Tề Thiên Đại Thánh




Hạo Thiên cười ha hả: "Tứ Hải Long Cung không tầm thường đâu, đó là đại biểu cho Thanh Long Giới với bên ngoài đấy, Long cung có chuyện vui, Thiên Đình ta cũng nên biểu thị, dặn Ngọc Hoàng tặng một món quà chúc mừng đi đi!

Cũng biểu hiện ý muốn thân cận của Thiên Đình của ta.”

Dao Trì gật đầu mỉm cười nói: "Nên như thế!"

Dao Trì dưng lại một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chậm rãi nói: "Thái Bạch hạ giới rồi!"

“Bàn đào của ngươi đều thu hoạch xong cả rồi chứ?”

"Ta bảo thất tiên nữ thu hoahcj rồi, chia một ít cho Tứ Ngự, Chấp Pháp Thần Điện cùng với chủ thần các bộ.”

Hạo Thiên Thượng Đế cảm khái: "Chuyện sau này cứ để cho Ngọc Hoàng đi gánh đi! Tin rằng hắn ta có thể làm được.

Chúng ta đi thôi, nghe nói có một suối nước nóng tốt lắm, chúng ta đến đó thử xem.”

Hai người lướt đi, nhân gian lấy rượu đương ca, ta cứ đi cho bõ công này.

...

Trên Hoa Quả Sơn, yêu khí cuồn cuộn, sát khí sâm sâm, các loại yêu tinh, không gì không có.

Cả đám đều cầm kiếm cầm thương đang gầm gừ nhảy nhót.

Đột nhiên một đám mây trắng từ trên trời bay đến, trên đám mây trắng đứng một ông lão già nua.

Một con yêu ma nhảy lên yêu vân hét lớn: "Người tới là ai?"

Thái Bạch Kim Tinh cười lớn: "Ta là thiên sứ mà Thượng Đế sai đến, có thánh chỉ ở đây muốn mời Mỹ Hầu Vương của Thủy Liêm Động, Hoa Quả Sơn, xin thông truyền!"

“Là tiểu thần Thiên Đình!”

“Đám đê tiện của Thiên Đình, bắt hắn!”

“Đừng để hắn mê hoặc đại vương!”

...

Chúng yêu ma lập tức gầm thét tức tối, thi nhau nhảy lên yêu vân, vây quanh hắn, trợn mắt nhìn Thái Bạch Kim Tinh.

Sau đó liền có hai con yêu ma tiến lên kéo Thái Bạch Kim Tinh cuống khỏi đám mây, khiến Thái Bạch Kim Tinh hoảng hốt, liên tục kêu than.

Một yêu ma kêu lên: "Bắt hắn đến chỗ đại vương!"

"Đúng, để đại vương định đoạt.”

“Lột da hắn rút gân hắn, cho vào chảo dầu đun lên.”

“Không được, ăn sống ngon hơn!”

“Nướng ngon!”

“Hấp ngon!”

...

Chúng yêu ma thi nhau la hét.

Thái Bạch Kim Tinh mặt ngoài giả bộ kinh hãi, cầu xin chúng: "Ta là một lão già, không ngon, chư vị đại vương tha cho lão đi.”

Một Hầu tướng quân uy phong lẫm lẫm bước tới, nghiêm túc quát: "Ầm ĩ cái gì hả? Đại vương đang ngộ đạo, cần yên tĩnh.”

Một yêu ma vội vàng bước lên nịnh nọt: "Băng tướng quân, chúng ta bắt được một tên của Thiên Đình, đang tính xử lý hắn.”

Băng tướng quân nhìn Thái Bạch Kim Tinh.

Thái Bạch Kim Tinh vội vàng nói: "Đại tướng, ta không đến gây chuyện! Ta là thiên sứ do Thượng Đế sai đến, có thánh chỉ mời Mỹ Hầu Vương của Thủy Liêm Động, Hoa Quả Sơn.”

Băng tướng quân suy nghĩ một lát rồi nói: "Dẫn hắn đi gặp đại vương!"

Chúng yêu ma lập tức vây quanh Thái Bạch Kim Tinh, đẩy đẩy lôi lôi lão ta đi về phía Thủy Liêm Động.

Suốt quãng đường ồn ào nhốn nháo, đến Thủy Liêm Động thì chúng yêu mới dừng bước.

Băng tướng quân nói: “Ngươi đi theo ta!" Nói rồi liền tóm lấy bả vai Thái Bạch Kim Tinh xuyên qua rèm nước, tiến vào trong động phủ.

Bên trong Thủy Liêm Động, Tôn Ngộ Không đang giẫm một chân trên mặt đất, một chân giẫm lên ghế đá, một tay cầm một cây bút lông, miệng ngậm một cây bút lông khác, nghiến răng nghiến lợi chép kinh thư, mặt, môi đều dính không ít mực.

Thái Bạch Kim Tinh vội vàng hành lễ, vui mừng nói: "Tham kiến đại vương! Đại vương, cuối cùng ta cũng gặp ngài.”

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt hắn nhíu lại, đặt bút lông trong tay xuống rồi cười lạnh: "Ta cứ tưởng ai, đây không phải là Thái Bạch Kim Tinh sao?

Ngươi còn dám đến gặp ta! Lừa gạt lão Tôn lên trời để ta phải làm tên chăn ngựa cho Ngọc Đế, ngươi đối xử tốt với lão Tôn quá nhỉ!”

Thái Bạch Kim Tinh liền mặt nhăn mày nhíu tỏ vẻ đau khổ: "Không phải là ta cố ý lừa gạt đại vương, thật sự là Thiên Đình không còn thần vị trông nữa nên mới khiến đại vương tạm thời chịu nhục như vậy.

Trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn tìm cách giúp địa vương, nay đã có thần vị trống nên ta lập tức bổ sung cho đại vương đó thôi.”

“Thật chăng?”

"Đương nhiên là thật! Lão không dám lừa gạt đại vương nữa, đại vương, ngài ngẫm lại, từ khi ngài đến Thiên Đình, lão có chỗ nào làm phật ý ngài không?"

Tôn Ngộ Không nhảy lên, bay ngược trở lại ghế của mình, vểnh chân bật cười: "Lúc lão Tôn ở Ngự Mã Giám đúng là lão đã đến thăm ta nhiều lần, cũng đối xử không bạc với lão Tôn, ta lại tin ngươi lần này vậy.

Có chuyện muốn nói thì nói liền đi, lần này tha mạng cho ngươi, nhanh, lão Tôn ta còn việc bận!”

Thái Bạch Kim Tinh mừng rỡ nói: "Đa tạ đại vương!

Lão phu lần này đến đây là vì có một chuyện vui muốn nói cho đại vương biết!”

Tôn Ngộ Không tò mò hỏi: "Là chuyện gì?"

"Hôm nay ta xuống là muốn nói cho đại vương biết, mấy ngày trước bởi vì đại vương chê chức quan nhỏ, rời khỏi Ngự Mã Giám nên có quan viên ở đó tấu lên Ngọc Đế.

Ngọc Đế truyền chỉ nói: "Phàm là người có chức quan đều phải tự hào, vì sao ngại nhỏ?” nên mới cho Lý Thiên Vương lĩnh Cự Linh Thần hạ giới dẹp ngài.

Bởi vì bị Đại Thánh thần thông quảng đại, cho nên bại trận.

Lý Thiên Vương trở về liền tấu: "Đại thánh dựng một cây cờ, muốn làm "Tề Thiên Đại Thánh".

Chúng võ tướng còn phải ấp úng, cũng nhờ lão phu không ngại bị phạt mà đứng ra khuyên can giúp Đại Thánh, giúp Đại Thánh không bị giáng tôi, xin cho đại vương một chức quan khác.

Ngọc Đế chuẩn tấu, hôm nay đến mời đại vương.”