Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 765: Hoa Quả Sơn của ngài




Bạch Cẩm và Tôn Ngộ Không xuống khỏi đám mây, đáp lên Hoa Quả Sơn, giẫm lên đường núi đi đến Thủy Liêm Động.

Bạch Cẩm vừa đi vừa cảm khái: "Không ngờ mới vài năm vắng bóng mà Hoa Quả Sơn đã biến thành dáng vẻ này."

Tôn Ngộ Không giật mình, hỏi: "Này, trước kia ngươi từng tới Hoa Quả Sơn hả?"

"Tất nhiên là từng tới."

"Sao lão Tôn không nhớ là đã từng gặp ngươi nhỉ?"

Bạch Cẩm cười khẽ: "Khi ta tới vẫn chưa có ngươi đâu!"

"Không lẽ là mấy năm lão Tôn ta đi học nghệ?"

"Không phải!"

"Quái lạ, rốt cuộc ngươi là ai?"

"Chờ lát nữa ngươi sẽ biết!"

Tôn Ngộ Không tung tăng đi theo Bạch Cẩm tới trước Thủy Liêm Động, đối diện là thác nước đang đổ xuống, tràn vào hồ nước phát ra tiếng ào ào.

Tôn Ngộ Không đắc ý khoe khoang: "Trong kia là Thủy Liêm Động của lão Tôn ta. Hoa Quả Sơn phúc địa, Thủy Liêm Động động thiên, tự do tự tại, trong tam giới có nơi nào sánh bằng?"

"Vậy ngươi có biết vốn dĩ Thủy Liêm Động là của ai không?"

Tôn Ngộ Không đắc ý nói: "Trời ban cho lão Tôn ta."

Bạch Cẩm duỗi ngón tay lướt qua trước mặt. Rào! Thác nước ngừng chảy, nửa trên đóng băng, nửa dưới đổ xuống hàn đàm bên dưới. Một cửa động lớn hiện ra, bên trong vọng ra tiếng kêu chít chít của hầu tử, chúng ló đầu ra ngó nghiêng trong trạng thái kinh hoảng.

Trên cánh cửa Thủy Liêm Động có bốn chữ to: Câu Trần Biệt Uyển!

Tôn Ngộ Không trợn to mắt, thốt lên đầy kinh ngạc: "Sao ở đây lại có chữ?" Hắn vò đầu bứt tai, không tài nào hiểu nổi. Bình thường hắn ra vào động phủ đều chui qua chui lại trong nước, thật sự là không phát hiện ra ở đây có chữ.

Bạch Cẩm cười ha ha nói: "Ngộ Không, bây giờ ngươi đã biết động phủ này có lai lịch thế nào chưa?"

Tôn Ngộ Không đảo mắt một vòng, lập tức lắc đầu: "Không biết! Chẳng phải chỉ là mấy chữ thôi ư? Làm sao lão Tôn ta biết được?"

Bạch Cẩm chỉ vào hàng chữ to trên đó rồi nói từng câu từng chữ: "Câu - Trần - Biệt - Uyển, nơi này là nhà của Câu Trần Đại Đế ở nhân gian."

Tôn Ngộ Không bất giác nhíu mày trầm tư, lẩm bẩm nói: "Câu Trần Đại Đế, cái tên này quen ghê."

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, hắn vô thức bật ra một câu: "Câu Trần Đại Đế Bạch Cẩm từng đến đây dạo chơi!"

Hắn kích động reo lên: "Nhớ rồi, lão Tôn nhớ ra rồi! Là hắn, chính là hắn!"

Tôn Ngộ Không túm lấy cánh tay Bạch Cẩm, kích động hỏi: "Ngươi có biết Câu Trần Đại Đế không? Nhất định là ngươi biết hắn nhỉ? Dẫn ta đi gặp hắn."

Bạch Cẩm khẽ mỉm cười: "Ta biết!"

Tôn Ngộ Không sốt sắng hỏi: "Hắn đang ở đâu?"

"Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt."

Tôn Ngộ Không sửng sốt, vội vàng buông tay, hoang mang nhìn Bạch Cẩm, giọng nói tràn đầy kích động: "Là ngươi, hồi ấy ngươi chăm sóc ta, là ngươi truyền đại đạo cho ta!"

Bạch Cẩm cạn lời, ta chăm sóc ngươi lúc nào hả? Trong đầu hầu tử này tưởng tượng ra tình tiết gì thế?

Hắn cười gượng gạo: "Hoa Quả Sơn vốn là biệt uyển của ta ở nhân gian, thỉnh thoảng ta hạ giới sẽ đến đây chơi một chuyến.

Lần trước hạ giới, ta tình cờ phát hiện ngọn núi này thai nghén một khối linh thạch, được thiên địa tạo hóa dựng dục thạch thai. Ngươi được dựng dục trên Hoa Quả Sơn tức là có duyên với bản tọa, cho nên bản tọa giảng đạo cho ngươi một phen, xem như không uổng phí duyên phận này."

Tôn Ngộ Không vội vàng chỉnh trang lại y phục, toàn thân căng thẳng. Vào lúc hắn chưa xuất thế, người đầu tiên đối xử tốt với hắn là Câu Trần Đại Đế, tình cảm dịu dàng mà lần đầu tiên hắn cảm nhận được cũng là từ Câu Trần Đại Đế.

Trong lòng Tôn Ngộ Không, Câu Trần Đại Đế có địa vị rất đặc biệt. Hắn ngượng ngập chắp tay thi lễ: "Cảm tạ, lão Tôn ta cảm tạ ngươi."

"Không cần căng thẳng!"

Bạch Cẩm cười sang sảng nói: "Lần này ta chặn ngươi ở Thiên Đình cũng là vì muốn nhìn xem thạch thai ngày xưa biến thành bộ dạng ra sao."

Tôn Ngộ Không càng mất tự nhiên hơn, mặt khỉ đỏ bừng. Hình như lúc nãy mình còn lớn tiếng với đối phương.

Thác nước đóng băng lại chảy tiếp, dòng nước đổ nghiêng, ào ào trút xuống hồ.

Tôn Ngộ Không chợt nhớ ra hình như mình còn chiếm cứ Thủy Liêm Động. Với tính cách của Tôn Ngộ Không, nếu là người khác thì hắn sẽ chiếm luôn, nhưng đằng này lại là Câu Trần Đại Đế từng chăm sóc hắn trước lúc hắn chào đời, là người thân duy nhất của hắn. Trong lòng hắn, Bạch Cẩm giống như phụ thân vậy.

Tôn Ngộ Không vội vàng lên tiếng: "Đại Đế, a... ta sẽ bảo các hài nhi chuyển ra khỏi Thủy Liêm Động."

Bạch Cẩm cười ha hả: "Không cần đâu, ta vốn để lại Thủy Liêm Động và Hoa Quả Sơn cho ngươi mà."

Tôn Ngộ Không sốt sắng nói: "Làm vậy sao được? Đây là Hoa Quả Sơn của ngài."

"Không, đây là Hoa Quả Sơn của ngươi."

Thân ảnh Bạch Cẩm mờ dần rồi biến thành một làn khói xanh biến mất không còn tăm hơi.

Tôn Ngộ Không cuống quít gọi: "Đại Đế!" Hắn xoay người nhìn xung quanh, gọi thật to: "Đại Đế!" Nhưng đâu còn thân ảnh của Bạch Cẩm nữa.

Băng tướng quân và Ba tướng quân nghe thấy tiếng gọi của Tôn Ngộ Không, bèn chạy nhanh tới.

Hai hầu vội vàng hô: "Đại vương!"

"Đại vương, ngài đang gọi gì thế?"

Chắc chắn Câu Trần Đại Đế đang ở Thiên Đình. Tôn Ngộ Không nói ngay: "Các ngươi trông coi Hoa Quả Sơn nhé, lão Tôn đi đây!"

Tôn Ngộ Không bay lên, lộn nhào trên không trung Hoa Quả Sơn, biến mất trong nháy mắt.

Trên Hoa Quả Sơn, Băng tướng quân hỏi nhỏ: "Ta nghe thấy đại vương gọi Đại đệ, đại vương của chúng ta có đệ đệ sao?"

Ba tướng quân trầm ngâm giây lát mới nói: "Chắc là không!"

Bạch Cẩm trở về Điểu Sào, rửa một đĩa hoa quả rồi ngồi cạnh bể bơi, thảnh thơi nhấm nháp. Hắn không kìm được nụ cười. Ban đầu hắn chỉ muốn thử xem mình và Tôn Ngộ Không có thể kết duyên sư đồ không, kết quả là không thể kết duyên sư đồ nhưng lại có thu hoạch ngoài ý muốn, hình như cũng không tệ.

Sau khi trở lại Thiên Đình, Tôn Ngộ Không đi đến đâu cũng hỏi thăm tin tức về Câu Trần Đại Đế. Thế nhưng hắn nào có nhân duyên gì ở Thiên Đình, tuy một số thần linh còn chưa rõ lai lịch của Tôn Ngộ Không song cũng biết hắn đại diện cho phiền phức.

Nếu cọc phiền phức này chọc vào Câu Trần Đại Đế thì chẳng phải mình sẽ gặp phiền phức lớn sao?