Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 740: Khả năng ngài tranh không nổi




Trong đầu Thanh Loan lập tức có một tên tiểu nhân mặc bạch y nhảy ra, hắn tức giận kêu lên: "Không được, đây chính là canh nương nương nấu ra, sao ngươi dám lén lút uống trộm chứ?"

Lại có một tên tiểu nhân mặc hắc y nhảy ra, hai tay chống nạnh kêu lên: "Đây là canh nương nương làm cho Bạch Cẩm, nhưng chẳng phải Bạch Cẩm hắn không cảm kích sao?

Canh nấu xong không ai uống, hiện tại nương nương rất xấu hổ, bình thường thích thả câu mà hôm nay cũng không thèm câu luôn."

Bạch sắc tiểu nhân tiếp tục tức giận kêu lên: "Vậy cũng không được, đây là hành vi ăn trộm, nhất định sẽ bị khiển trách!"

Hắc y tiểu nhân dương dương đắc ý nói: "Trời cho không lấy, phản sẽ bị phạt, tương lai không được, ngược lại có hại.

Hiện tại hộp canh này xuất hiện ở trước mặt ta, đây là thiên đạo ban tặng cho ta, sao lại gọi là ăn trộm được chứ?"

"Ngươi càn quấy như vậy, không sợ lần sau nương nương làm canh Thanh Loan sao?"

Hắc y tiểu nhân vừa cười vừa nói: "Chỉ uống một ngụm mà thôi, nương nương sẽ không phát hiện đâu."

Thân ảnh của bạch y tiểu nhân lay động một cái, giơ tay che lấy đầu, khó chịu nói: "Ta… Sao ta choáng đầu quá!"

Trên người hắc y tiểu nhân cũng tản mát ra hắc khí cuồn cuộn, nó khiếp sợ kêu lên: "Không hay rồi, có độc!" rồi lảo đảo nhào tới.

Ở bên ngoài, Thanh Loan xanh cả mặt đứng đơ tại chỗ, ánh mắt mờ mịt, chiếc hộp sứ trong tay rơi xuống, choang… đập xuống sàn nhà. Nắp hộp mở ra, nước canh màu đen cùng với khớp xương có hình thù kỳ quái lăn ra ngoài, trên mỗi một khớp xương đều lóng lánh ký hiệu quỷ dị.

Trong miệng Thanh Loan còn đang ngậm một khúc xương thật dài, trên khớp xương màu xanh đen có hư ảnh con rết đen kịt nhanh chóng leo lên.

Thanh Loan tiên tử kêu rên hai tiếng, ngửa mặt ra phía sau ngã xuống. Cộp! Đầu đập xuống đất, cánh tay cẳng chân giống như bị chạm điện mà co quắp, miệng sùi bọt mép, văn lộ quỷ dị lan tràn đầy mặt.

...

Trong sơn cốc, Nữ Oa nương nương híp mắt, quay đầu nhìn thoáng qua Oa Hoàng Cung. Đồ của ta ngươi cũng dám ăn vụng, đây coi như là trừng phạt, xem lần sau ngươi còn dám hay không.

Rồi nàng tiếp tục điêu khắc tượng đá, đường nét của một con gà trống lớn chậm rãi hiện lên, Kim Kê lẻ loi đứng trên núi đá.

...

Một đạo bạch quang đi qua ba mươi ba trọng thiên, rơi vào Điểu Sào trong Thiên Đình, thân ảnh của Bạch Cẩm hiện ra, cất bước tiến vào Điểu Sào.

"Đế Quân xin dừng bước!" Một đạo âm thanh gấp gáp truyền đến từ phía sau.

Bạch Cẩm dừng bước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thái Bạch Kim Tinh đang cầm phất trần của chính mình, nhanh chóng chạy tới.

Thái Bạch Kim Tinh chạy đến trước mặt Bạch Cẩm, cung kính chắp tay thi lễ nói: "Tiểu thần bái kiến Đế Quân."

Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Thái Bạch Kim Tinh, đã nhiều ngày chúng ta không gặp rồi! Ngươi trở nên rảnh rỗi nhỉ."

Thái Bạch Kim Tinh đứng dậy, bày ra bộ dạng hiền lành, cười ha hả nói: "Đế Quân nói đùa rồi.

Đế Quân bận rộn sự vụ, vận chuyển đại thế hồng hoang, tiểu thần không có chuyện gì sao dám đến đây quấy rầy."

Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Người ngươi nói là Hạo Thiên Thượng Đế, ta thì ngày nào cũng rảnh rỗi đến hoảng. Hạo Thiên Thượng Đế sai ngươi đến đây đúng không? Có chuyện gì thế?"

Thái Bạch Kim Tinh nghiêm mặt nói: "Bệ hạ sai tiểu thần đến đây để mời Đế Quân đến Tử Ngưng Điện một lát."

Bạch Cẩm gật đầu đáp: "Làm phiền Kim Tinh rồi, ta sẽ tự đi đến đó."

Trong nháy mắt thân ảnh Bạch Cẩm biến mất tại chỗ.

Thạch Cơ trong cung điện bên cạnh Điểu Sào đi ra ngoài, nói: "Nếu như Kim Tinh không có chuyện gì, có thể vào trong uống trà."

Thái Bạch Kim Tinh vuốt râu, cười ha hả nói: "Nếu thư ký quan đã mời, lão hủ cung kính không bằng tuân mệnh."

Thạch Cơ chìa tay ra, mỉm cười nói: "Kim Tinh, mời!"

...

Trước Tử Ngưng Điện, thân ảnh Bạch Cẩm hiện lên, cất bước đi vào bên trong. Hắn băng qua hành lang tiến tới trước thư phòng.

Bên trong thư phòng có để một kệ sách, trên kệ sách bày rất nhiều đạo kinh, mỗi một bản đều tản ra đạo vận mơ hồ, ít nhất đều thuộc về Chuẩn Thánh.

Hạo Thiên Thượng Đế mặc y phục thường ngày ngồi trên chủ vị, trong tay cầm một quyển kinh thư để đọc.

Bạch Cẩm đi vào thư phòng, chắp tay thi lễ nói: "Đệ tử bái kiến sư thúc."

Hạo Thiên Thượng Đế buông kinh thư cầm trong tay xuống, bất đắc dĩ nói: "Ta đã sớm nói với ngươi rồi, người trong nhà không cần quá mức đa lễ, như vậy quá xa lạ."

Bạch Cẩm đứng dậy vừa cười vừa nói: "Ta thi lễ là vì sự kính yêu của ta đối với trưởng bối là sư thúc, cũng không phải thi lễ vì ngài là Hạo Thiên Thượng Đế."

Hạo Thiên cười ha hả nói: "Nói như ngươi thế thì ta đành phải nhận vậy, ngồi xuống đi!"

Bạch Cẩm tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó hỏi: "Sư thúc đang đọc sách gì vậy?"

Hạo Thiên vung quyển sách lên, bốn chữ lớn xuất hiện trước mắt, Như Lai Chân Kinh!

Bạch Cẩm kinh ngạc nói: "Sư thúc lại đang xem kinh Phật."

"Mấy kỷ nguyên gần đây, Phật Giáo phát triển vô cùng mạnh, Đông Thắng Thần Châu và Nam Chiêm Bộ Châu cũng đều có một số tín đồ Phật Giáo. Nếu bọn họ muốn tranh đoạt, ta liền theo bọn họ đấu một trận, biết địch biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng."

"Ách!" Bạch Cẩm thẹn thùng nói: "Sư thúc, khả năng ngài tranh không nổi."

Hạo Thiên Thượng Đế cau mày lại nói: "Ngươi có ý gì?"

"Trước đây không lâu, chư thánh đã tề tụ ở Tử Tiêu Cung, Đạo Tổ có nói, Phật Giáo ở hồng hoang đại thế đang hưng, đại thế cuồn cuộn không ngừng cuốn tới, chúng ta muốn tranh cũng không thể tranh."