Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 731: Đệ tử nhất định sẽ cố gắng




Nữ Oa nương nương mỉm cười: "Đứng lên đi!" Chiếc roi trong tay cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Trong lòng Bạch Cẩm thở ra một hơi: "Đa tạ nương nương!" Sau đó hắn lập tức đứng dậy.

Nữ Oa nương nương cười nói: "Chân ta hơi mỏi."

Bạch Cẩm vội vàng chân chó chạy tới, ngồi trên Nữ Oa Thạch bóng loáng đấm chân cho Nữ Oa nương nương.

Nữ Oa nương nương suy nghĩ một lát rồi nói: "Bạch Cẩm, sau này đừng kiếm chuyện với Phật Giáo."

Bạch Cẩm không hiểu hỏi: "Tại sao?"

"Cách đây không lâu, lúc chư thánh tề tựu ở Tử Tiêu Cung, Đạo Tổ từng nói Phật Giáo sẽ có lượng kiếp khi đang hưng thịnh, đây là đại thế của thiên địa, nếu nghịch thiên, tất sẽ gặp tai họa."

Bạch Cẩm gật đầu: "Dạ!" Sau đó trong lòng lóe lên một ý niệm, chư thánh tề tựu ở Tử Tiêu Cung, Bình Tâm nương nương cũng đi sao? Hóa ra là Đạo Tổ đã hại ta.

Không lâu sau, Bạch Cẩm ra khỏi Oa Hoàng Thiên, xuyên qua Hỗn Độn và trở lại Thiên Đình.

Hắn sải bước vào trong Điểu Sào.

Trước Kỳ Bài Thất, Long Cát cười hì hì nói: "Ngươi xem ta nói không sai chứ? Sư phụ về rồi."

A Tu gật đầu theo bản năng, quả nhiên đúng như hai vị sư tỷ nói, sư phụ trở về mà không bị chút tổn thương nào, rốt cuộc đạo tia chớp vừa rồi tới từ đâu chứ? Nghe nói Đại sư cô là Thiên Kiếp Chi Chủ, chẳng lẽ sư cô đang gọi sư phụ sao?

Bạch Cẩm đi trên con đường nhỏ, vừa mới bước đi thì đột nhiên dưới chân xuất hiện một cái hắc động đen nhánh.

"A..." Bạch Cẩm lập tức kinh hô, cả người ngã vào trong hắc động, sau đó đột nhiên hắc động khép lại rồi biến mất không thấy.

Sư phụ lại biến mất rồi? A Tu chậm rãi nghiêng đầu nhìn Long Cát, không hiểu hỏi: "Sư tỷ, đây cũng là chuyện bình thường sao?"

Long Cát gật đầu tỏ vẻ đương nhiên: "Đúng vậy! Quá bình thường!"

Nàng đưa tay vỗ vỗ bả vai A Tu: "Loại chuyện này thường xuyên xảy ra trên người sư phụ, sau này ngươi sẽ quen."

Ở bên cạnh, Tinh Vệ nghiêm túc nói: "Đừng bao giờ đi trộm, đây chính là sự trừng phạt cho tội ăn trộm của sư phụ."

A Tu lập tức gật đầu theo bản năng, sư tỷ dạy chỉ có đúng, không ngờ trộm đồ sau khi thành tiên lại nguy hiểm như vậy!

Ở bên kia, Bạch Cẩm xuyên qua một thông đạo tối om rồi bịch một tiếng ngã xuống đất, hắn vội vàng đứng dậy lắc lắc đầu, sau đó nhìn quanh một vòng, nơi này là Bình Tâm Điện, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Bình Tâm nương nương ngồi trên chủ vị. Bạch Cẩm ai oán thở dài, quả nhiên bị lật thuyền rồi.

Bạch Cẩm, cố gắng lên, ngươi nhất định có thể dẫn hai chiếc thuyền này đi đúng hướng.

Bạch Cẩm vội vàng bái lạy, vui mừng nói: "Đệ tử bái kiến nương nương, chúc nương nương cát tường như ý, hào quang chiếu rọi."

Bình Tâm nương nương ôn nhu cười: "Tiểu Bạch, Ô Kê ta tặng ngươi ăn có ngon không?"

Trong lòng Bạch Cẩm âm thầm đưa ra cảnh cáo, nhất định phải bình tĩnh, nhất định không được để dáng vẻ hòa ái của Bình Tâm nương nương che mờ mắt. Chắc chắn nương nương đang tức giận, nếu không ngài sẽ không để ta đi vòng qua hắc động khiến đầu óc choáng váng.

Bạch Cẩm lập tức bày ra dáng vẻ thật thà ngượng ngùng, sau đó trầm giọng, xấu hổ nói: "Nương nương, Ô Kê kia đã bị đệ tử đưa cho Nữ Oa nương nương rồi."

Bình Tâm nương nương tỏ ra ôn tồn: "Tại sao phải đưa cho Nữ Oa?"

"Nương nương, đệ tử làm như vậy cũng là vì ngài!" Bạch Cẩm vô cùng chân thành nói.

"Vì ta? Tiểu Bạch, lời này là có ý gì?"

Bạch Cẩm ngại ngùng nói: "Khởi bẩm nương nương, rất lâu trước kia, nương nương từng lệnh cho đệ tử đánh vào nội bộ Nữ Oa Cung, lấy được sự tín nhiệm của Nữ Oa nương nương, sau đó cung cấp tin tức cho nương nương ngài. Từ khi tiếp nhận nhiệm vụ tới nay, đệ tử thức khuya dậy sớm, không dám lười biếng chút nào.

Lần này đệ tử đưa lễ cho Nữ Oa nương nương chính là để lấy lòng Nữ Oa nương nương, từ đó thăm dò tin tức bên phía Nữ Oa nương nương, bởi vì gần đây đệ tử cảm thấy Nữ Oa nương nương có chút bất thường, hình như nàng đang mưu đồ đại sự."

"Ồ! Vậy ngươi nghe được rồi sao?"

"Vẫn chưa ạ. Nương nương yên tâm, đệ tử nhất định sẽ cố gắng." Bạch Cẩm đảm bảo.

Hắn nói một cách chân thành tha thiết: "Thời gian trước đệ tử thông qua trưởng bối biết tin, ở gần hồng hoang có một con Hỗn Độn hung thú tên là Huyền Quy. Người đầu tiên đệ tử nghĩ đến là nương nương, bèn lập tức đi vào trong Hỗn Độn dốc hết sức chiến đấu một phen, cho dù bị trọng thương cũng phải săn được Hỗn Độn Huyền Quy cho ngài.

Lúc đệ tử đi, nương nương đã ban cho ta một con gà được ngài nuôi thả nhưng không cần, đệ tử cảm thấy một con gà cũng chẳng quý giá gì nên tùy tiện tặng cho Nữ Oa nương nương vì muốn dò la tin tức chỗ Nữ Oa, cũng là để dễ dàng ra sức phục vụ cho nương nương ngài. Mọi tâm tư của ta đều nghĩ cho ngài."

Bình Tâm nương nương hoàn toàn không để ý tới chuyện ra sức phục vụ, xâm nhập nội bộ gì đó, tất cả sự chú ý đều tập trung vào câu nói Bạch Cẩm liều mạng săn Huyền Quy cho mình. Liều mạng săn Huyền Quy tặng mình, lại chỉ tặng một con gà nuôi thả cho Nữ Oa, ha ha... ai quan trọng hơn vừa nhìn là hiểu.

Tâm trạng Bình Tâm nương nương tốt lên, nàng nở nụ cười bảo: "Ngươi đó, sau này đừng mạo hiểm vì ta nữa."

"Đệ tử rất vui khi được nỗ lực vì nương nương!" Bạch Cẩm lập tức vui vẻ tiếp lời.