Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 727: Nhìn vào bản chất




Một tiếng kêu thánh thót bỗng vang lên khắp Hỗn Độn.

Rất nhiều Thánh Nhân đều rời khỏi thế giới của mình, trốn vào nơi sâu trong Hỗn Độn.

Bên trong Hỗn Độn có một tòa cung điện đang đứng lơ lửng, trên tấm biển của cung điện viết ba chữ lớn Tử Tiêu Cung.

Thái Thượng cưỡi Đại Giác Ngưu đạp lên Huyền Hoàng chi khí, từ trong Hỗn Độn bay tới trước mặt Tử Tiêu Cung, Đại Giác Ngưu dừng lại rồi hạ thấp thân thể.

Thái Thượng từ trên lưng vật cưỡi bay xuống, đứng trước Tử Tiêu Cung.

"Gào" một tiếng rồng ngâm rúng động trời đất, giữa Hỗn Độn nở rộ kim quang, chín con rồng vàng kéo một chiếc loan giá hoa lệ xé tan không trung lao đến, nơi nó đi qua nở bung vạn đóa kim hoa, tiên nhạc cất vang, mùi thơm lan tỏa.

Cửu Long Trầm Hương Liễn hạ xuống Tử Tiêu Cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn từ trong kiệu đi ra, sau đó lập tức cung kính: "Đại huynh!"

Thái Thượng mỉm cười gật đầu.

Lại một tiếng kêu nữa vang khắp Hỗn Độn, một con Thanh Loan và một con phượng hoàng ngũ sắc kéo phượng liễn lao đến, cánh chim tung bay, vô cùng lộng lẫy.

Phượng liễn dừng lại trước cửa Tử Tiêu Cung, Nữ Oa nương nương bước ra khỏi phượng liễn rồi hành lễ: "Bái kiến hai vị sư huynh!"

Thái Thượng và Nguyên Thủy trả lễ, ngày thường Nữ Oa nương nương ít khi ra tay nhưng tuyệt đối không thể khinh thường. Lần duy nhất nàng ta động thủ là hồi diễn ra trận chiến giữa Vu tộc và Yêu tộc, vừa ra tay liền chiến thắng áp đảo, đẩy Nhân tộc lên vị trí vĩnh hằng. Bọn hắn đều không dám coi khinh vị sư muội Tam Thanh này của mình.

Phật quang màu vàng chiếu rọi Hỗn Độn, Phạn âm ngâm xướng hình thành hai luồng phật lực kéo dài. Trên con đường phật pháp màu vàng, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề chậm rãi đi tới trước Tử Tiêu Cung. Hai người chắp tay hành lễ, đồng thanh nói: "Tham kiến chư vị sư huynh sư tỷ!"

Hai vị Phật Tổ mỉm cười, mối thù lúc trước như chưa từng phát sinh.

Tam Thanh Nữ Oa cũng gật đầu trả lễ, không khí hết sức hòa hợp.

Chuẩn Đề Thánh Nhân mỉm cười: "Vì sao không thấy Thông Thiên sư huynh?"

Thái Thượng bình tĩnh nói: "Vũ Dư Thiên cách Tử Tiêu Cung tương đối xa, có lẽ trên đường gặp chuyện nên chậm trễ một chút.”

Chuẩn Đề Thánh Nhân đáp lại: "Với chư vị Thánh Nhân thì khoảng cách như vậy có là gì.”

Khoảng không trước mặt chư thánh đột nhiên gợn sóng, Thông Thiên giáo chủ bước ra khỏi vùng gợn sóng ấy.

Nguyên Thủy có vẻ không vui: "Thông Thiên, tại sao được sư tôn triệu tập mà ngươi lại đến muộn?"

“Sư tôn đâu có quy định thời gian, sao lại nói là ta đến trễ?” Thông Thiên lập tức đáp trả.

Nguyên Thủy lại cau mày: "Tọa kỵ của ngươi đâu?"

“Không phải bị ngươi đạp xuống hạ giới rồi sao?”

"Ngươi...”

Thái Thượng đau đầu muốn chết, sao mà vừa gặp mặt lại làm ầm lên rồi, hắn vội cắt ngang: "Được rồi, nếu chư thánh đã tề tụ thì vào gặp sư phụ thôi!"

Nghe vậy, Nguyên Thủy và Thông Thiên mới chịu dừng lại, hai bên lườm đối phương với ánh mắt khinh thường.

“Chư vị sư huynh sư tỷ xin dừng bước!” Một giọng nói hiền hòa bất chợt vang lên.

Một cái hố đen sinh ra giữa Hỗn Độn, một nữ tử mặc bạch y đi ra khỏi hố đen đó, trên khuôn mặt nàng là nụ cười vui vẻ.

Thái Thượng kinh ngạc: "Bình Tâm nương nương!"

Bình Tâm nương nương hành lễ, nàng cười nói: "Bình Tâm xin bái kiến chư vị sư huynh sư tỷ.”

Chư thánh lập tức trả lễ, tuy Bình Tâm nương nương không phải Thánh Nhân, nhưng cũng không thua kém Thánh Nhân.

Nữ Oa đi qua, kéo cánh tay Bình Tâm nương nương, cả hai thân thiết cười nói: "Bình Tâm muội muội xưa nay không bước ra khỏi Địa Phủ, sao hôm nay lại tới Hỗn Độn thế? Chẳng lẽ muội muội cũng muốn nhúng tay vào chuyện hồng hoang sao?"

Tam Thanh, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề vô thức nhìn về phía Bình Tâm nương nương, trong lòng lặng lẽ dâng lên cảnh giác. Nếu Bình Tâm nương nương muốn nhúng tay vào chuyện hồng hoang thì cục diện chắc chắn sẽ thay đổi.

Bình Tâm nương nương cười nói: "Tỷ tỷ nói đùa rồi, nhúng tay vào hồng hoang mệt mỏi biết bao! Ta cũng không có bản lĩnh như tỷ tỷ, tùy tiện dùng vài kế đã có thể quấy đục hồng hoang.”

Ba vị Tam Thanh, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lại quay đầu sang phía Nữ Oa, Nữ Oa nương nương không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã khiến trời long đất lở, nhất định phải phòng bị.

Nữ Oa nương nương kéo cánh tay Bình Tâm nương nương, cười khẽ: "Nếu muội muội không muốn nhúng tay vào hồng hoang thì đến đây làm gì? Chẳng lẽ là nhớ tỷ tỷ sao!”

Bình Tâm nương nương tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Ta vốn không muốn nhúng tay vào chuyện hồng hoang, thế nhưng sư phụ tìm mọi cách để mời cho được ta, thật sự là không thể không đến mà. Ta rất hâm mộ tỷ tỷ đấy, có thể ở gần sư phụ như vậy, sư phụ gõ chuông là ngươi đến được ngay.”

Nữ Oa nương nương cười tươi: "Nếu muội muội thích thì cũng có thể đến Hỗn Độn làm bạn với tỷ tỷ kia mà! Mấy năm nay tỷ tỷ nhớ muội muốn chết.”

Bình Tâm nương nương bật cười: "Chứ không phải tỷ tỷ luôn muốn muội muội chết sao!"

Nữ Oa nương nương che miệng cười khẽ: "Muội muội thật biết nói giỡn.”

Bình Tâm nương nương cũng mỉm cười, tình cảnh có vẻ vô cùng hài hòa thân thiết.

Mấy vị Thánh Nhân bên cạnh nhìn Nữ Oa Nương và Bình Tâm nương nương nói chuyện thân mật như vậy đều thầm cảm khái.

Thông Thiên cười nhẹ lẩm bẩm: "Đại huynh, quan hệ của Nữ Oa và Bình Tâm tốt thật đấy!"

Nguyên Thủy nói chen vào: "Đối với Thánh Nhân vạn kiếp bất diệt như chúng ta thì pháp bảo hay giáo phái đều là hư vô, chỉ có tình nghĩa là vô giá, tình nghĩa mới là quan trọng nhất.

Thông Thiên, ngươi xem Nữ Oa và Bình Tâm hòa hợp chưa kìa, ngươi nên học theo đạo đối xử với người khác từ chỗ hai nàng ấy đi.”

Thái Thượng thì thầm: "Đôi khi mắt thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, ngươi phải học cách nhìn vào bản chất thông qua hiện tượng."

Thông Thiên và Nguyên Thủy đồng loạt quay lại nhìn Thái Thượng, đại huynh lại cố tình ra vẻ bí ẩn rồi, ảo ảnh gì có thể gạt được đôi mắt Thánh Nhân?