Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 725: Có thể theo ngươi học nấu ăn không




Lục Áp ngẩng đầu nhìn vào bên trong Yêu Đình, khí tức trên người phập phồng bất định, âm thầm cắn chặt răng: “Cả bốn người đồng thời lĩnh ngộ, nghe có vẻ trùng hợp một cách bất thường nhỉ.” Đúng là một đám cáo già.

Rồng lạc xuống bãi bùn bị tôm cười nhạo, kim ô không có tiền không bằng gà, hôm nay các ngươi quay lưng lại với ta, ngày khác ta sẽ khiến các ngươi muốn trèo cao mà không thành.

Lục Áp xoay người đi ra ngoài, bước chân vô cùng quyết đoán. Cho dù không có các ngươi giúp đỡ, Lục Áp ta cũng chẳng sợ!

Lục Áp bay ra khỏi Bắc Câu Lô Châu rồi đáp xuống một ngọn núi nhỏ ở biên giới Tây Ngưu Hạ Châu. Hắn nhìn chung quanh, thiên địa cô đơn, không thể về Phật tộc, cũng không thể đến Yêu Đình, thiên địa mênh mông lại không có chỗ cho ta nương thân! Buồn cười, buồn cười!

Lục Áp cúi đầu nhìn ngọn núi dưới chân, nói: "Cũng được! Ta tạm thời an cư ở chỗ này thôi.”

Tròng mắt hiện lên một tia sáng lạnh, hắn thầm an ủi chính mình: "Kẻ ẩn núp ở trong bóng tối mới là chiến sĩ đáng sợ nhất, được mất lúc này cũng không tính là gì, chờ đến khi Bạch Cẩm cô đơn, ta sẽ cho hắn một đòn chí mạng.”

Sau đó, Lục Áp liền xây tổ ở trên vách đá.

...

Một tháng sau, trong Thiên Đình, Bạch Cẩm đang đánh cờ với Vân Tiêu.

Vân Tiêu cười nói: "Kỳ nghệ của sư huynh lại càng thêm cao thâm rồi.”

Bạch Cẩm cười ha hả: "Đó là đương nhiên!"

“Tinh Vệ còn đang ở cùng Tiểu Khổng Dao sao?”

"Vâng! Từ khi Tiểu Khổng Dao đi tới Thiên Đình thì chẳng quấn quýt lấy sư phụ ta nữa. Tinh Vệ, Long Cát đều vây quanh Tiểu Khổng Dao.” Giọng điệu của Bạch Cẩm có vẻ u oán.

Vân Tiêu cười khẽ, nhanh chóng chuyển đề tài: "Sư huynh, gần đây Phật Giáo đã xảy ra một chuyện rất thú vị, ngươi nghe nói chưa?"

“Hả? Ngươi nói xem là chuyện gì?”

"Nghe nói Đại Nhật Như Lai bị Di Lặc Phật, Dược Sư Phật, Đại Thế Chí Bồ Tát tới cửa đòi nợ, Đại Nhật Như Lai không có tiền chỉ có thể chạy trốn.

Cuối cùng, hai tòa thần điện của hắn bị Di Lặc Phật bán đấu giá, vườn linh thảo của hắn bị Dược Sư Phật cướp đoạt, ngay cả Linh Sơn của hắn cũng bị Đại Thế Chí nẫng luôn, tất cả tài sản ở Linh Sơn đều bị dọn sạch.

Nghe nói Đại Nhật Như Lai đã lặng lẽ mai danh ẩn tích, cũng không thấy xuất hiện ở Linh Sơn nữa.

Còn nghe nói có người gặp được hắn ở Tây Ngưu Hạ Châu, hắn ở trong một cái tổ chim trên vách núi, tự xưng là Ô Sào Thiền Sư chứ không dám xưng bằng danh hiệu Đại Nhật Như Lai Phật của mình, Di Lặc Phật nghe được tin liền đến vách núi tìm thì lại không thấy hắn đâu. Không biết tin đồn này là thật hay giả.”

Ô Sào Thiền Sư? Bạch Cẩm nhếch miệng cười, Di Lặc, Đại Thế Chí, Dược Sư cũng được việc quá! Nhưng vẫn phải tăng lãi suất cho vay của bọn hắn lên, không thể để bọn hắn trả hết nợ được. Về phần nên lấy lý do gì, cứ nói quá hạn là được không phải sao? Bây giờ Cô Lương là Thần Tài, nàng ấy muốn tăng lãi suất thì ta cũng chẳng làm gì được.

Bạch Cẩm cười nói: "Lời đồn này hẳn là thật.”

Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm, như cười như không hỏi hắn: "Sư huynh, chuyện này chắc chắn phải có ngươi đứng sau giúp đỡ! Nếu không thì tại sao quyển trục khế ước lại rơi vào tay bọn hắn được.”

"Sư muội, ngươi nói như vậy ta sẽ kiện ngươi tội phỉ báng đấy! Rõ ràng là bọn hắn thừa dịp ta không chú ý mà trộm mất.”

Vân Tiêu bật cười: “Sư huynh nói phải, là bọn hắn trộm đi.”

Bạch Cẩm đứng dậy, cười nói: "Được rồi, hôm nay chơi cờ đến đây thôi!”

Phiền sư muội nói với đại đội chấp pháp, để cho Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra, Ngao Bính chú ý phương Tây, nếu Kim Thiền Tử có dị động thì phải giết ngay.”

Vân Tiêu nhíu mày nói: "Sư huynh, Kim Thiền Tử là... đệ tử của Như Lai, nếu bọn Dương Giao triển khai săn giết, chọc giận Phật Giáo, dẫn phát đại chiến…”

“Chỉ cần chúng ta chiếm lý thì không cần để ý đến những thứ đó, nói cho đám Dương Giao, Dương Tiễn không cần lo lắng, ta sẽ chống lưng cho bọn hắn.”

“Nếu Kim Thiền Tử không ra khỏi Linh Sơn, hoặc hắn không làm trái quy củ thì sao?

"Không đâu, ta đã từng gặp Kim Thiền Tử, hắn là một kẻ chứa đầy bạo ngược trong tâm, hắn ta không thể an phận thủ thường ở Linh Sơn được đâu, hắn nhất định sẽ đi ra, mà cái tính tình không coi ai ra gì của hắn tất sẽ gây ra đại họa.”

Vân Tiêu khó hiểu: "Sư huynh, vì sao phải chú ý đến động thái của Kim Thiền Tử, chẳng lẽ hắn đắc tội với ngươi?"

Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một góc bốn mươi lăm độ, từ từ nói: "Ai bảo có người gọi món ăn như hắn chứ!"

Có người gọi món ăn này sao? Đó là ai vậy? Trong đầu Vân Tiêu xẹt qua một suy nghĩ, chẳng lẽ lại là sư phụ và hai vị sư bá? Toàn bộ hồng hoang cũng chỉ có chư vị Thánh Nhân mới có thể gọi đồ ăn ở chỗ sư huynh nhỉ?

Vân Tiêu nhìn Bạch Cẩm bằng đôi mắt hâm mộ, biết nấu cơm thích thật, hay là ta cũng học chuyện bếp núc ha? Sư huynh từng nói muốn nắm bắt được trái tim của một người, phải bắt được dạ dày của người đó, trước kia ta không hiểu lắm, nhưng hiện tại ta rất muốn học nấu ăn.

“Sư muội, sư muội, ngươi nghĩ gì vậy?”

Vân Tiêu lập tức hồi thần, do dự một chút rồi nói: "Sư huynh, ta có thể theo ngươi học nấu ăn không?"

Bạch Cẩm cười nói: "Đương nhiên có thể!"

“Đa tạ sư huynh!” Vân Tiêu vội vàng cảm ơn.

...