Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 7: Đệ tử luận đạo




Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cùng nhau thở dài thi lễ: “Bái kiến ba vị sư huynh!”

Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên đáp lễ: “Bái kiến sư đệ.”

Năm người đứng lên nhìn nhau cười, bầu không khí tựa hồ vô cùng hòa hợp.

Thái Thượng nhìn năm người sau lưng Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, nói: “Bọn hắn cũng là cao đồ của các ngươi sao?”

Chuẩn Đế cười nói: “Không tính là cao đồ. Phương Tây khó khăn không có nhiều nhân tài như ở phương Đông, ở phương Tây thì bọn hắn khá ổn nhưng ở phương Đông lại biến thành một người tầm thường.”

Năm người sau lưng Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cúi đầu không lên tiếng, thoạt nhìn vô cùng khiêm tốn.

Nguyên Thủy nói: “Có thể lọt vào pháp nhãn của hai vị sư đệ thì sao có thể là người tầm thường được chứ? Đa Bảo, ngươi phụ trách tiếp đãi những sư đệ đến từ phía Tây đi, không được vô lễ.”

Đa Bảo đạo nhân cung kính đáp: “Vâng!”

Chuẩn Đề nói: “Các ngươi đều đi đi! Thỉnh giáo Đa sư huynh, học tập cho tốt.”

Ba người sau lưng Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cung kính mà khiêm tốn đáp: “Vâng!”

Sau đó đi theo đám người Đa Bảo đi ra sau núi.

Thái Thượng vừa cười vừa nói: “Hai vị sư đệ khó có dịp đến một chuyến. Đi thưởng thức cảnh đẹp ở Côn Luân Sơn với ta chứ?”

Tiếp Dẫn mỉm cười nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Ha ha.” Một tiếng cười khẽ vang vọng trong thiên địa, thanh âm thanh thúy vang lên trên bầu trời Côn Luân Sơn: “Sư huynh đệ gặp nhau, sao lại không cho ta biết vậy chứ?”

Đám người Thái Thượng và Tiếp Dẫn cùng nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy trên đó nổi lên một trận gợn sóng, một nữ tử tuyệt mỹ chậm rãi hạ xuống từ trong gợn sóng.

Chuẩn Đề thi lễ, cung kính nói: “Cũng chỉ là tâm huyết dâng trào nên bất ngờ quyết định đến thăm ba vị sư huynh mà thôi. Tùy tâm mà làm nên không dám quấy nhiễu đến sư tỷ.”

Thái Thượng vừa cười vừa nói: “Nếu sư muội cũng tới rồi thì hôm nay làm một đại hội phẩm đan đi! Lão đại mới luyện ra một lò tiên đan, mời sư muội và sư đệ giám thưởng.”

Nữ Oa nương nương hạ xuống trước mặt mọi người, cười khẽ nói: “Vậy thì đa tạ sư huynh.”

Mấy người biến mất khỏi đại điện trong nháy mắt, một khắc sau liền xuất hiện dưới một gốc đại thụ ở hậu sơn, ngồi xuống xung quanh một cái bàn đá, lá rụng tung bay khắp nơi lộ ra vẻ vô cùng u tĩnh.

Một lát sau, Vô Đương thánh mẫu, Kim Linh thánh mẫu đến dâng rượu nhưỡng từ tiên quả rồi thối lui.

Sau núi có một cái thác nước, sơn tuyền nước chảy màu sắc rực rỡ, là một nơi vô cùng tuyệt mỹ.

Về phần đám sư huynh đệ được Đa Bảo tiếp đón.

Đa Bảo vừa cười vừa nói: “Mấy vị huynh đệ xưng hô như thế nào?”

“Ta tên là Dược Sư Phật.”

“Ta tên là Địa Tạng.”

“Ta tên là Đại Thế Chí.”

“Ta tên là Nhật Quang.”

“Ta là Nguyệt Quang.”

Tất cả năm người đều thi lễ.

Đa Bảo gật đầu nói: “Chư vị sư huynh đệ, mời ngồi.”

Nguyệt Quang nhìn xung quanh, nghi hoặc nói: “Ngồi ở đâu?”

Đa Bảo nói: “Đạo pháp tự nhiên, tất nhiên là ngồi trên mặt đất.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng ngồi trên một tảng đá nhìn bọn hắn.

Hơn mười vị đệ tử ký danh còn lại cũng bắt đầu ngồi xuống, thậm chí có mấy người còn phát ra tiếng cười, ánh mắt nhìn về phía đám người Dược Sư Phật.

Dược Sư Phật cười nói: “Chúng ta cũng ngồi đi.” Hắn sửa sang y phục một chút rồi cũng ngồi trên mặt đất.

Đa Bảo nhìn về phía đám người Dược Sư Phật, ánh mắt lóe lên vẻ tán thưởng.

Một số chuyện tự cổ chí kim đã không còn nhiều người biết đến, nói đến phương diện luận đạo, các ý tưởng khác nhau dần được mở rộng, thanh âm nói đùa cũng ít đi nhiều.

Bộp bộp! Một tràng vỗ tay vang lên.

Một con chim nhỏ bị thương từ trên trời rơi xuống, theo sát là một con kim điêu chộp về phía con chim nhỏ.

Dược Sư Phật vung tay bắn ra một vệt kim quang ngăn kim điêu lại.

Một thiếu niên tai to muốn hóa giải không khí ngưng trọng bèn trêu đùa nói: “Thật may mắn, đồ ăn đưa tới tận cửa. Đợi ta giết rồi nướng xong thì sẽ chiêu đãi mấy vị sư huynh đệ đến từ phía Tây.”

Dược Sư Phật lắc đầu nói: “Đa tạ ý tốt của sư huynh nhưng ở phía Tây của bọn ta không được tùy tiện sát sinh.”

Sau đó hắn nhìn về phía Đa Bảo đạo nhân: “Đạo huynh, đây là đạo trường của các ngươi, loại tình huống như thế này nên xử lý thế nào?”

Đa Bảo đạo nhân bình thản nói: “Mạnh được yếu thua, đây vốn là quy tắc trong thiên địa, thả về rừng núi là được.”

Dược Sư Phật lắc đầu nói: “Nếu thả về tự nhiên thì tinh linh mỹ lệ này chắc chắn sẽ chết, đạo huynh thực sự nhẫn tâm sao?”

Đa Bảo đạo nhân nhướng mày, đánh giá lời nói của Dược Sư Phật: “Vậy ngươi sẽ làm gì?”

Dược Sư Phật đứng dậy đặt con chim nhỏ mỹ lệ trong tay, phất qua chỗ cánh bị thương của nó, một vệt kim quang lưu chuyển, vết thương trên người con chim nhỏ khép lại trong nháy mắt, chim nhỏ vui mừng kêu ríu rít.

Dược Sư Phật tiện tay ném đi, chú chim nhỏ giương cánh bay cao biến mất trong đám mây.

Thiếu niên tai to bị mất mặt, cười lạnh nói: “Đạo huynh cứu chim nhỏ, vậy thì bất công cỡ nào đối với con kim điêu này chứ.”

Dược Sư Phật cười nhìn về phía kim điêu: “Ta cướp đi một miếng thịt trong tay ngươi, bây giờ trả lại ngươi một miếng được không?”

Kim điêu ngẩng cao đầu nhìn Dược Sư Phật.

Dược Sư Phật vén áo ra rồi giơ tay lên, một miếng thịt lớn đẫm máu từ trên ngực hắn rơi xuống.

Kim điêu cúi đầu ngoạm lấy miếng thịt rồi giương cánh bay cao biến mất trong làn mây.

Tất cả mọi người nhìn Dược Sư Phật, hắn vậy mà lại làm như thế. Tuy rằng không chết nhưng rất đau mà! Dược Sư Phật chỉnh lại y phục xong rồi nhìn về phía thiếu niên tai to, cười nói: “Như vậy thì cả hai đều sống.”

Sắc mặt thiếu niên tai to âm trầm, im lặng không nói.

Đa Bảo đạo nhân nhìn Dược Sư Phật, vẻ mặt nghiêm túc, đây là có chuẩn bị mà đến! Sự xuất hiện của con kim điêu và chim tước kia cũng rất kì lạ, đây là đạo lý ở phía Tây bọn hắn sao?

Dược Sư Phật ngồi xếp bằng trên tảng đá.

Địa Tạng đứng lên đi đến bên cạnh một vị nữ đệ tử ngồi xuống.

Một chỗ khác ở dưới tán cây, Kim Linh thánh mẫu nhỏ giọng nói: “Hắn muốn làm gì vậy?”

Vô Đương thánh mẫu lắc đầu nói: “Không biết!”

Kim Linh thánh mẫu lạnh giọng nói: “Ta thấy bọn hắn đến để gây chuyện.”

Nữ đệ tử bên cạnh Địa Tạng nhíu mày nói: “Bần đạo Thạch Kỷ bái kiến sư huynh, có phải là sư huynh ngồi sai chỗ rồi không?”

Địa Tạng lắc đầu không nói.

“Mời sư huynh đổi chỗ!”

Địa Tạng tiếp tục lắc đầu không nói.

Ánh mắt Thạch Kỷ lóe lên sự tức giận, trong tay vẽ một cái ấn quyết.

Đột nhiên Đa Bảo đạo nhân mở miệng: “Không được ra tay với khách nhân.”

Thạch Kỷ thu tay lại, thủ quyết thay đổi, một cơn gió lớn thổi về phía Địa Tạng, cuồng phong bão cát bay đi bao phủ Địa Tạng ở bên trong.

Địa Tạng ngồi xếp bằng trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không để ý tới cuồng phong bão cát.

Thấy cuồng phong không có hiệu quả, thủ quyết của Thạch Kỷ lại thay đổi, đại địa như mặt nước gợn sóng ầm ầm chấn động, Địa Tạng vẫn không nhúc nhích.

Từng đạo lôi đình từ trên trời giáng xuống đánh vào xung quanh người Địa Tạng, hắn vẫn không nhúc nhích.

Lôi điện mãnh liệt như vậy mà cũng không thể khiến Địa Tạng rời đi, giống như là hắn đã cắm rễ trên mặt đất rồi vậy.

Đột nhiên Thạch Kỷ đứng lên, sắc mặt xanh mét nói: “Được! Hay cho một đạo hữu đến từ phía Tây.” Nàng phất tay áo đi sang bên cạnh.

Địa Tạng mở to mắt, vừa cười vừa nói: “Đạo hữu, ngươi có biết vì sao vận dụng mọi phép thần thông cũng không thắng được ta không?”

Thạch Kỷ dừng chân, trào phúng nói: “Bởi vì ngươi vô sỉ.”

Địa Tạng lắc đầu nói: “Ngươi nói đúng một chữ, bởi vì ta là vô. Pháp thuật của ngươi là hữu, hữu là hữu hạn, hữu tẫn, hữu lượng và hữu biên. Mà ta không có pháp thuật, không ở đây là vô hạn, vô tận, vô lượng và vô biên. Quan hệ giữa hữu và vô là lấy bất biến ứng vạn biến, ta bất biến nên thắng được ngươi vạn biến.”

Đột nhiên Thạch Kỷ quay người nhìn Địa Tạng nói: “Ngươi muốn nói gì?”

Địa Tạng cười nói: “Vô là một loại tâm thái tha thứ, là một cảnh giới trầm ổn, ngươi cần học tập.”

Sắc mặt Thạch Kỷ biến đổi liên tục, nàng quay đầu đi qua bên cạnh.

Trong lòng Đa Bảo đạo nhân thầm nói: “Hay cho một chữ ‘vô’, đám người phía Tây này lại có chút thú vị.”